Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của tiểu Thúy khiến tôi có một cái nhìn khác với cô gái có vẻ yếu đuối nhạy cảm này, tôi vẫn luôn nghĩ xem làm thế nào để "thoát khỏi" em ấy, đề phòng em ấy, nhưng không ngờ trái tim em ấy lại như một tấm gương sáng vậy, từ lâu em đã quyết định mặc dù rất thích nhưng chắc chắn chỉ coi tôi là người đàn ông không thể có được.

Sự độ lượng và trong sáng này của Tiểu Thúy ngược lại còn khiến cánh đàn ông như tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi muốn nói gì đó nhưng phát hiện ra bản thân vẫn không biết nói gì thì tốt, Tiểu Thúy vốn vẫn đang buồn rầu đột nhiên lại cười lên, tôi hỏi em ấy cười cái gì? Em ấy nói: "Không ngờ anh Hải lợi hại như vậy mà cũng có lúc cứng miệng không biết nói gì".

Tôi bị em ấy chọc cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Em đó, đúng là tuổi nhỏ mà nghĩ lớn".

"Tuổi nhỏ nghĩ lớn?". Tiểu Thúy kinh ngạc nhìn tôi, nói: "Anh Hải, em cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu tuổi, anh nói em như vậy là muốn em phải gọi anh một tiếng "chú Hải" à?"

Nhìn Tiểu Thúy đã lấy lại gương mặt tươi cười, tôi rất vui mừng vì đoạn hồi ức không vui vẻ đó và sự bất công của vận mệnh đã không khiến con bé mất đi nụ cười đơn thuần này, tôi cười nói: "Được được được, anh sẽ không nói vậy nữa được chưa. Chỉ là, Tiểu Thúy à, anh không nói lấy lệ với em, những gì anh nói là sự thật, anh không tốt như em nghĩ đâu, anh cũng trăng hoa, cũng đã từng phụ tấm chân tình sâu nặng của hai người phụ nữ, cũng đã từng yếu đuối hèn nhát như con gà đất, cho nên em lựa chọn không có ý gì với anh là lựa chọn sáng suốt".

Tiểu Thúy cười ha ha, nói: "Em vẫn còn một câu này, người xấu thât sự sẽ không nói ra những điểm xấu của mình. Được rồi, cơm sắp nguội hết rồi, anh mau ăn đi".

Tôi gật đầu, ăn hai ba miếng cho xong, rồi đặt chiếc hộp đồ ăn lên tủ đầu giường, trịnh trọng nói với Tiểu Thúy: "Em đã bộc bạch nỗi lòng của mình với anh, thì anh cũng không ngại nói thẳng với em vậy, Tiểu Thúy, em đã giúp anh rất nhiều, đợi anh hoàn thanh nhiệm vụ xong, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của em, em nói với anh, em muốn gì, chỉ cần không phải là anh, chỉ cần không vi phạm đạo đức và lương tâm, anh đều sẽ giúp em hoàn thành nó".

Tiểu Thúy hỏi tôi là thật hay đùa? Tôi nhíu mày, hỏi ngược lại em ấy lẽ nào không tin tôi sao? Em ấy lắc đầu, chớp mắt nhìn tôi, thừa nước đục thả câu nói: "Những thứ mà em muốn nhiều quá, nhất thời không nghĩ ra được muốn cái gì nhất, lời hứa này tạm thời cứ để ở chỗ anh Hải đi, đợi em nghĩ xong rồi em sẽ nói với anh nhé".

Tôi cười rồi nói: "Được, vậy em nghĩ xong thì nhất định phải nói với anh nhé, đây là lời hứa, quyết cả đời sẽ không nuốt lời".


Tiểu Thúy nói: "Em tin anh, anh Hải".

Sau khi ăn cơm xong tôi bảo Tiểu Thúy đi về, sau đó tôi nói lại tin tức lấy được từ chỗ Bào Văn cho Lục Hiểu Phong, Lục Hiểu Phong hỏi tôi chuẩn bị đối phó với những người đó như thế nào?

Tôi nghĩ một hồi, trong lòng trào lên một luồng sát khí mãnh liệt, tôi trầm giọng nói: "Cháu muốn chú nhất định phải điều tra ra được đám người này là ai, phân bố ở những đâu? Sau khi điều tra ra được, thì cứ cho người của chú trực tiếp xử lý chúng đi".

Lục Hiểu Phong hít một hơi hỏi tôi: "Cháu không sợ bại lộ sao?"

Tôi không quan tâm nói: "Nếu như sợ thì cháu cũng không để chú làm như vậy. Chú còn nhớ lần trước cháu bảo chú làm cho Bào Văn phát hiện ra có người theo dõi cô ta, khiến cô ta cho rằng có người ở Đông Bắc đang nhắm vào cô ta và thế lực sau lưng cô ta không, cô ta nói với cháu cô ta nghi ngờ là người của Tô Quảng Hạ, cháu nghĩ Tống Vân Hải chắc chắn cũng nghĩ như vậy, cho nên cho dù các chú có ra tay thì bọn chúng cũng sẽ cho rằng là người của quốc gia làm".
Lục Hiểu Phong có chút lo lắng hỏi: "Cháu tự tin như vậy sao? Cháu đừng quên, lần trước bọn chúng có phán đoán như vậy hoàn toàn là bởi vì cháu dùng máy nghe lén để biến mình thành người bị hại, đánh lừa bọn chúng, nhưng lần này..."

Không đợi cho ông ấy nói hết, tôi liền ngắt lời nói: "Lần này, cháu vẫn có thể dùng "kế che mắt" để đánh lừa bọn chúng, khiến bọn chúng tin rằng chuyện này không liên quan gì đến cháu, mà cháu cũng bị ảnh hưởng bởi mưu kế của đám người sau lưng này".

Lục Hiểu Phong im lặng một hồi, đột nhiên cười lớn nói tôi thật sự là một tên gián điệp thông minh, chỉ là ông ấy rất tò mò, tại sao tôi không trực tiếp nói bí mật này cho Tô Quảng Hạ, nếu như Tô Quảng Hạ biết được, chắc chắn cũng sẽ ra tay xử lý sạch sẽ đám người này, như vậy thì trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chúng tôi không những có thể không bị bại lộ mà còn có thể tiêu diệt được một đám đông kẻ thù mà không tốn một chút sức lực nào, còn có thể khiến mâu thuẫn giữa bên trên và những người sau lưng Tống Vân Hải trở nên gay gắt hơn, điều này có lợi rất lớn với mục đích của chúng tôi.
Tôi không nói gì, trong lòng có chút loạn, đặc biệt là nghĩ đến tình cảm anh em thâm tình của Tô Quảng Hạ đối với tôi, tôi lại năm lần bảy lượt lừa dối anh ấy, thật sự cảm thấy bản thân chẳng ra cái thứ gì.

Thấy tôi không nói, Lục Hiểu Phong cũng không nói nữa, mà yên lặng đợi câu trả lời của tôi. Im lặng một lúc lâu, tôi nói: "Anh Tô vẫn luôn coi cháu như em trai, vì cái gọi là nhiệm vụ, vì mục tiêu trong lòng mà cháu đã lừa dối anh ấy rất nhiều lần rồi, nhưng ít nhất cháu chưa từng lấy anh ấy ra làm bia đỡ đạn, lần này cháu cũng sẽ không để anh ấy gặp nguy hiểm vì tư lợi của cháu, đây là giới hạn của cháu, hơn nữa theo như cháu thấy, thâm thù đại hận giữa cháu và đám Tống Vân Hải đúng lý phải do chúng ta đích thân ra tay giải quyết, những giọt máu đáng phải chảy xuống kia nên chảy ra từ trong họng súng lưỡi dao của chúng ta, để người khác ra tay báo thù cho không phải là phong cách của cháu".
Lục Hiểu Phong cười lạnh ha ha vài tiếng, tôi biết ông ấy nhận ra những lời cuối cùng của tôi đang trả lời qua loa với ông ấy, ông ấy nói: "Cậu chủ nhỏ của chú à, cháu bảo chú phải nói cháu thế nào đây? Chú vừa cảm thấy cháu có chút phong cách xử lý không dây dưa dài dòng mà sạch sẽ gọn gàng của lão đại, giờ cháu lại cho chú thấy thế này, cháu bảo chú nói cháu thế nào được đây".

Nghe Lục Hiểu Phong gọi tôi là cậu chủ nhỏ của ông ấy, cả người tôi có chút không thoải mái, tôi bảo ông ấy đừng gọi tôi như vậy, tôi thà nghe chú ấy gọi "thiếu gia" còn dễ nghe hơn cái danh xưng cậu chủ nhỏ ấy.

Lục Hiểu Phong cười ha ha nói: "Xin lỗi, chú gọi cháu như vậy chỉ là muốn để bản thân nhận rõ thân phận của cháu, như vậy chú mới có thể bảo đảm bản thân không phạm thượng, có thể đè nén suy nghĩ muốn một bạt tai đánh chết cháu".
Tôi tưởng Lục Hiểu Phong vì quyết định và đắn đo của tôi mà tức giận, vội nói: "Chú Lục, chú đừng nói như vậy, cái gì mà phạm thượng chứ? Chú là trưởng bối của cháu, nếu như thật sự phải nói đến trên dưới, thì chú là bậc bề trên, cháu là bề dưới. Còn nữa sự kiên định của cháu không liên quan đến các chú, cho nên nếu như tổ chức của các chú vẫn nhất quyết muốn mượn dao gϊếŧ người thì cháu cũng tuyệt đối không ngăn cản".

Dừng một lát, tôi hơi bất đắc dĩ nói: "Cháu biết thật ra cho dù cháu không lợi dụng anh Tô để diệt sạch trở ngại thì những gì cháu làm cũng đã đủ để anh ấy hận cháu cả đời này rồi, nhưng cháu hi vọng có thể giữ lại chút tình cảm anh em với anh ấy trong nội tâm bẩn thỉu này của cháu, cho dù không có tác dụng gì nhưng ít nhất cũng khiến trái tim cháu được thoải mái hơn".
Nói đến đây, tôi không kìm lòng nổi liền châm một điếu thuốc lên hút, nói hi vọng Lục Hiểu Phong có thể hiểu.

Lục Hiểu Phong thản nhiên nói: "Cho dù chú không thể hiểu thì chú cũng bắt buộc phải làm như cháu nói".

Tôi tò mò hỏi ông ấy vì sao? Theo như tôi thấy, tôi vẫn luôn không ảnh hưởng đến quyền lực của ông ấy, tôi cũng luôn cho rằng quan hệ giữa tôi và tổ chức của ông ấy không được coi là mật thiết, chỉ là cùng chung chí hướng, tổ chức này cũng vẫn luôn có sự đề phòng với tôi, nếu không thì không thể nào cứ luôn che giấu, không để tôi can thiệp sâu vào nội tình.

Lục Hiểu Phong không trả lời tôi, mà nói mấy câu như sau này tôi sẽ biết rồi cúp máy.

Nằm trên giường tôi tỉ mỉ nghĩ lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay của chúng tôi, luôn cảm thấy ông ấy hôm nay có gì đó lạ lẫm, những lời ông ấy nói đều có hàm ý gì đó, nhưng lại không muốn nói ra, thật sự không biết ông ấy muốn làm gì nữa.
Một ngày yên bình trôi qua, chiều ngày hôm sau, chị Hoa gửi một tin nhắn cho tôi nói những người phụ trách tu sửa đó không phải là người trong đội sửa chữa gì cả, mà là những tâm phúc của Tả Thanh Lưu. Sửa chữa một sàn đấu ngầm nhỏ bé cần tâm phúc của Tả Thanh Lưu ra mặt sao? Đáp án rất rõ ràng là không cần, như vậy chắc chắn là Tả Thanh Lưu thật sự giở trò gì đó trong sàn đấu ngầm.

Liên tưởng với những suy đoán trước đây của tôi, tôi nghĩ, Tả Thanh Lưu có lẽ muốn lợi dụng sàn đấu ngầm để kéo tôi vào "canh bạc nguy hiểm" giữa ông ta và bên trên rồi, đến lúc đó, đám Tô Quảng Hạ nếu ra tay có lẽ sẽ bắt đầu từ sàn đấu ngầm, còn tôi đến lúc đó sẽ trở thành bia đỡ đạn ngăn chặn Tô Quảng Hạ, còn ông ta thì nhân cơ hội này để lặng lẽ chuồn mất.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức gọi điện cho Lục Hiểu Phong, bảo ông ấy tìm người thăm dò tình hình bên trong sàn đấu ngầm, ông ấy lại nói với tôi ông ấy đại khái đã đoán ra được bên trong là cái gì rồi, tôi hỏi ông ấy là cái gì, ông ấy nói vào tôi hôm tôi bị thương, Tả Thanh Lưu đã chi một số tiền rất lớn để mua một đống vũ khí từ nơi cung ứng vũ khí cho bọn chúng, ông ấy nghĩ đống vũ khí này có một bộ phận được giấu trong sàn đấu ngầm.

Nghe đến đây, sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Đặt vũ khí ở trong sàn đấu ngầm sao? Tên khốn này thật thông minh, việc này nếu như Tô Quảng Hạ mà biết thì anh ấy còn không dẫn người đến tận diệt sàn đấu ngầm sao? Còn tôi nếu như không phải là nằm vùng thì đến lúc đó thân là người phụ trách của sàn đấu ngầm, chắc chắn Tô Quảng Hạ sẽ xuống tay với tôi, còn tôi vì sống sót mà lôi Trần Giang Hà ra, chắc chắn sẽ phải vật lộn với Tô Quảng Hạ một thời gian, bất luận kết quả cuối cùng thế nào thì Tả Thanh Lưu cũng sẽ lợi dụng khoảng thời gian này mà dọn đường lui cho bản thân mình.
Đúng là một kế hay! Tôi không thể không khâm phục tính toán của Tả Thanh Lưu, tôi vốn cho rằng ông ta sẽ "lấy lòng" tôi, để tôi cho rằng bản thân thật sự được ông ta trọng dụng, từ đó mà quyết tâm một lòng theo ông ta, không ngờ ông ta lại không hề muốn lãng phí một giây phút nào với tôi. Nhưng mà là ông ta không muốn lãng phí thời gian, hay là bởi vì cảm thấy tôi khó bị lừa?

Những chuyện này tôi không thể biết hết được, nhưng cho dù là nguyên nhân gì, bất luận Tả Thanh Lưu có sắp xếp gì, thì có một điểm có thể chắc chắn đó bất luận là Tả Thanh Lưu làm gì đều không thể thay đổi được vận mệnh không còn lối thoát của ông ta.

Nghĩ một lát, tôi nói với Lục Hiểu Phong: "Đến lúc đó cháu sẽ kéo dài thời gian, để Tả Thanh Lưu biết cháu là nội ứng, khiến ông ta chọn cách rời đi, đợi đến lúc ông ta đến chỗ cung ứng vũ khí của các chú thì vở kịch sẽ do các chú tiếp tục diễn".
Lục Hiểu Phong cười ha ha nói: "Cháu yên tâm, nhất định chú sẽ cho cháu một câu trả lời viên mãn".

Cúp máy xong, tôi suy nghĩ lại một lượt kế hoạch trong đầu, quyết định sau khi không còn vấn đề gì nữa thì mới yên tâm được. Tiếp theo là đợi đến lúc tôi nhắm đạn pháo vào Tả Thanh Lưu rồi!

Mấy ngày tiếp theo trôi qua vô cùng yên tĩnh, nhờ vào khả năng hồi phục hơn người mà cơ thể tôi đã nhanh chóng bình phục, chỉ có trên mặt vẫn phải băng bó.


Bảy ngày sau, Tả Thanh Lưu sai người đến nói với tôi sàn đấu ngầm đã sửa xong rồi, tối nay bắt đầu mở lại hoạt động kinh doanh.


Đồng thời, Tô Quảng Hạ cũng báo tin đến cho tôi nói tối nay chuẩn bị tập kích sàn đấu ngầm của Nhân Gian Phú Quý Hoa, bởi vì anh ấy nhận được tin tức nói Tả Thanh Lưu sẽ ngụy trang thành người xem trong sàn đấu ngầm, mưu đồ lợi dụng dòng người để che giấu bản thân, lặng lẽ tiến hành kế hoạch rút lui khỏi Đông Bắc, cho nên anh ấy bảo tôi chuẩn bị tốt công tác bắt giữ.

Cũng vào tối đó, Lục Hiểu Phong gọi điện tới cho tôi, nói với tôi ông ấy đã tìm ra được người của Tống Vân hải ẩn nấp ở tám địa điểm, chuẩn bị đầy đủ vũ trang để tiêu diệt toàn bộ người đang ở tám địa điểm ẩn nấp này.


Tám giờ tối hôm đó, tôi chuẩn bị xong mọi thứ, nhìn thời gian, cầm một ly cocktail đi đến ban công, lúc này bên tai đã vang lên tiếng nhạc sôi động của quầy bar bên dưới, đối diện là bên ngoài nhà hàng đồ Âu đèn đóm không ngừng nhấp nháy, đèn neon trên con đường lớn kéo dài mãi đến nơi không nhìn thấy được nữa, màn đêm yên tĩnh này nhìn thì trông bình yên như vậy nhưng không ai biết Cáp Nhĩ Tân đêm nay sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu vô cùng tàn khốc.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK