Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi sau khi tiểu đội Thương Khung chúng tôi đến văn phòng, Tổ Quảng Hạ nghiêm túc nói: “Ngồi xuống đi, tôi nghĩ tôi một mình gọi các cậu đến đây, chắc các cậu cũng đoán được nguyên nhân là gì”.

Chúng tôi gật đầu, Báo Săn hỏi: “Đội trưởng, có phải có nhiệm vụ gì không ạ?”

Tô Quảng Hạ gật đầu, nói: “Không sai, bên trên bảo tôi dẫn tiểu đội Thương Khung các cậu đi tiêu diệt một nhóm buôn bán ma túy ở nước láng giềng, băng nhóm này hai ngày nữa sẽ nhập cảnh trái phép vào Hoa Hạ của chúng ta, sau đó sẽ tập hợp cùng với một băng nhóm buôn bán ma túy trong nước, những năm qua, bọn chúng đã hại không biết bao nhiêu con dân của Hoa Hạ, đặc biệt là dưới sự dẫn dắt của bọn chúng, các thôn làng khắp nơi cũng đã nổi lên loại hình kinh doanh này, sự tồn tại của bọn chúng thực sự là một mối nguy hại cực lớn, không diệt trừ thì không thể trút hận”.

Đám Báo Săn đều lộ ra biểu cảm tức giận, trước mặt những quân nhân ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh như anh ấy, băng nhóm buôn bán ma túy này phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Tô Quảng Hạ nhìn tôi nói: “Mặc dù Nhĩ Hải đã rất ưu tú rồi, nhưng dẫu sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên, hơn nữa bên trên còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là tôi nhất định phải tham gia, cho nên lần này tôi sẽ đi cùng các cậu, có điều sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ này, tôi sẽ từ chức đội trưởng của tiểu đội Thương Khung, đội trưởng kế nhiệm là ai, đến lúc đó các cậu sẽ tự bầu chọn”.

Mọi người vì đã sớm có sự chuẩn bị, nghe thấy những lời đó không có gì đau lòng, dù sao mọi người cũng đã có thời gian để chấp nhận tin này rồi.

Tô Quảng Hạ hỏi: “Có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ này không?”

Chúng tôi đồng thanh đáp: “Có!”

Tô Quảng Hạ hài lòng gật đầu nói: “Vậy mới là những người đàn ông giỏi trong quân đội của chúng ta chứ. Được rồi, các cậu cũng vất vả một ngày rồi, về nghỉ ngơi đi, cuộc thi thể lực và cả cuộc thi chiến đấu ngày mai các cậu phải cố gắng lên, biết chưa?”

Chúng tôi gật đầu nói: “Biết rồi ạ”.


Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi tiến hành hai phần thi còn lại, đồng thời, năm người đứng đầu lính bậc 2 và lính bậc 3 cũng thi đấu, năm người cuối cùng thắng được điểm cao nhất sẽ được thi đấu với năm người đứng đầu của chúng tôi.

Lúc tôi hoàn thành phần thi và đạt được ba vị trí đầu bảng, trở thành quán quân, thì có người hổn hà hổn hển chạy đến tìm tôi, bảo tôi đi cứu Trương Nhất Sơn.

Nghe thấy vậy, tôi nhìn người đó, anh ấy là bạn cùng phòng của Trương Nhất Sơn, tôi hỏi: “Nhất Sơn bị sao vậy?”

“Cậu ấy bốc thăm bốc trúng phải Dương Dương, chính là cái tên lúc trước bị anh đánh gãy xương đấy, có lẽ là vì Trương Nhất Sơn có quan hệ thân thiết với anh, nên hắn muốn ức hϊếp Trương Nhất Sơn để báo thù anh. Chắc anh không biết, tên đó lợi hại lắm, có một thời gian trước hắn đã từng được vào tiểu đội Thương Khung, nhưng đó là vì người anh em Trương Phi bị thương, mặc dù vậy, nhưng thực lực của hắn cũng rất kinh khủng, trong nhóm lính bậc 2 hắn ta phải đứng số 1”. Bạn cùng phòng của Trương Nhất Sơn thao thao bất tuyệt nói.

Ấn tượng của tôi về tên Dương Dương đó rất sâu sắc, dù sao ngày đầu tiên tôi đến, anh ta là người đầu tiên có mắt không tròng gây sự với tôi, tôi lạnh lùng nói: “Lợi hại? Để tôi xem xem anh ta lợi hại đến đâu?”

Nói rồi tôi đi theo bạn cùng phòng của Nhất Sơn đến nơi diễn ra thi đấu, trước khi đi, Báo Săn cản tôi lại: “Anh đừng kích động, việc này tốt hơn hết vẫn là báo với đội trưởng một tiếng”.
Tôi cau mày nói: “Đội trưởng hôm nay chẳng phải đã đi họp với cấp trên rồi sao? Đợi anh ấy quay lại, tôi sợ là người anh em của tôi đã tàn phế rồi”.

Nói xong tôi bắt đầu tăng tốc độ.

Chúng tôi nhanh chóng đi tới địa điểm thi đấu, tôi thấy Trương Nhất Sơn đang ôm bụng nằm dưới đất, mồm miệng be bét máu, sắc mặt vừa dữ tợn vừa phẫn nộ, trên mặt Dương Dương cũng có mấy vết thương, nhưng không nghiêm trọng, anh ta vênh váo tự đắc đứng đó nhìn Trương Nhất Sơn nói: “Rác rưởi, mày không đứng nổi nữa à? Nếu đã như vậy thì nhận thua đi, nhận thua tao sẽ tha cho mày”.

“Khốn kiếp! Anh có giỏi thì đá cậu ấy xuống đi!”. Thân Thành Hoa phẫn nộ gào lên, tôi nhìn thấy anh ấy bị mấy người giữ lại, nếu không như thế có khi anh ấy đã nhảy lên đài rồi.
Dương Nhất Phàm cũng vậy, anh ấy nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Dương Dương, đồ bỉ ổi vô liêm sỉ!”

Bạn cùng phòng của Trương Nhất Sơn giải thích với tôi: “Quy định của chúng tôi là ai bị ngã xuống khỏi đài thi đấu, hoặc là chủ động nhận thua, thì trận đấu mới kết thúc, mà theo quy định thì là không được ra đòn chí mạng với đồng đội của mình, nhưng cái tên Dương Dương đáng ghét này, đòn nào của hắn cũng là đòn chí mạng, không những thế hắn còn cố tình không để Trương Nhất Sơn ngã khỏi đài, dùng lời lẽ để công kích Trương Nhất Sơn, khiến cậu ấy nhất quyết không nhận thua, thực lực hai người chênh nhau rất lớn, nên cậu ấy chỉ toàn là chịu đòn thôi”.

Lúc này, Dương Nhất Phàm và Thân Thành Hoa nhìn thấy tôi, hai người họ vội vàng gọi tôi tới, bảo tôi khuyên can Trương Nhất Sơn chủ động nhận thua, còn nói thua mới bảo toàn được tính mạng, người còn thì không sợ không phục được thù.
Ai ngờ Trương Nhất Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây không nhận thua, cùng lắm thì hôm nay chết ở đây!”

Tôi cau mày, mặc dù con người Trương Nhất Sơn có hơi kích động, nhưng tuyệt đối không phải là người không biết cao thấp, không phải không hiểu đạo lý quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng thấy bộ dạng của anh ấy bây giờ, e là phải cực kỳ tức giận mới điên cuồng thế. Nghĩ vậy, tôi vô cùng căm phẫn nhìn Dương Dương, anh ta nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

Nhìn Trương Nhất Sơn đang cố gắng bò dậy, mà có cố thế nào cũng không đứng dậy nổi, trong lòng tôi đau lắm, hận lắm, tên Dương Dương đáng ghét thấy tôi đến, cố tình làm trầm trọng hơn, anh ta xông đến trước mặt Trương Nhất Sơn, một chân dẫm lên đầu anh ấy, sau đó đè thật mạnh xuống đất, vừa đè vừa chửi: “Chẳng qua chỉ là một thằng lính đặc chủng phổ thông, đánh bại được mấy tên lính bậc 3 thở không ra hơi, lại cho rằng lính bậc 2 bọn tao dễ bắt nạt à? Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt, để mày biết từ đầu đến chân mày chỉ là cặn bã thôi”.
Câu nói này của Dương Dương có thể nói là đã chọc giận toàn bộ lính bậc 3, tất cả mọi người đều mắng anh ta quá kiêu ngạo, ngay đến cả phần lớn người trong nhóm lính bậc 2 cũng không tán thành hành vi của anh ta, cho rằng anh ta quá tự phụ, quá hợm hĩnh.

Tôi lạnh nhạt nói: “Dương Dương, ngày mai là trận thi đấu của tôi và anh, nếu như anh còn tiếp tục cố ý sỉ nhục anh em của tôi, thì hôm nay anh ức hϊếp anh ấy thế nào, ngày mai tôi sẽ cho anh thảm hơn như thế gấp một nghìn, một vạn lần, tôi sẽ cho anh cả đời không làm lính được nữa, hoàn toàn trở thành một phế nhân!”

Có lẽ là dáng vẻ phẫn nộ của tôi quá đáng sợ, nên tất cả mọi ngườ đều nhìn tôi kiêng dè, Dương Dương cũng vậy, trong ánh mắt anh ta vụt thoáng qua vẻ hoang mang, nhưng vẫn cứng đầu bắt bẻ tôi: “Mày đừng giả vờ nữa, tao đã bảo người nhà tao điều tra hết rồi, mày chỉ là một thằng lính quèn nhờ quan hệ mà vào được đây, cỡ như mày mà cũng đòi vào top 5 người đứng đầu lính bậc 3 á? Dẹp đi, tưởng tao dễ bị lừa à?”
Nghe thấy tôi là một người lính dựa quan hệ, rất nhiều người đã thay đổi ánh mắt họ nhìn tôi, nhưng trước giờ tôi đâu có để ý đến ánh mắt của người khác, nên cũng chẳng buồn quan tâm, tôi cười lạnh nhìn Dương Dương nói: “Tôi không dọa anh đâu, nếu không một lát nữa công bố danh sách kết quả xong, anh đi mà xem?”

Theo quy định, kết quả thi đấu mỗi ngày đều phải được công bố, nhưng lính bậc 1 chúng tôi vì chưa kết thúc thi đấu, cho nên hôm qua chưa công bố kết quả, nói cách khác, lính bậc 2 và lính bậc 3 đều chưa biết thành tích của tôi, giờ nghe thấy tôi nói vậy, rất nhiều người xem tôi như một kẻ bốc phét, có người thậm chí còn giơ ngón giữa lên với tôi, rồi phát ra mấy câu chửi thề.

Dương Dương bật cười ha ha, sau đó một chân đạp lên ngực của Trương Nhất Sơn, anh ta vừa đạp, tôi thấy Trương Nhất Sơn đã hộc máu rồi, nhất thời càng tức giận hơn, thấy Dương Dương lại định tiếp tục vờn anh ấy, tôi biết mình không thể chờ được nữa, căm giận gào lên một tiếng, rồi lao như bay về phía đài thi đấu, nhảy phắt một cái lên trên, sau đó xông vào công kích Dương Dương.
Dương Dương thấy tôi xông lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, trong lòng tôi chợt thấy bất an, nhưng bất luận anh ta có âm mưu quỷ kế gì, tôi cũng không thể dương mắt nhìn anh ta hủy hoại người anh em của tôi như vậy.

Trương Nhất Sơn hoảng hốt nói: “Anh đừng vì tôi mà kích động, Tiểu Hải, mau xuống đi!”

Tôi không nhìn anh ấy, mà trực tiếp tung một quyền lên đánh về phía Dương Dương, lúc anh ta giơ nắm đấm lên định đỡ, tôi lại thay đổi động tác, ngồi thụp xuống, tung ra một chiêu quét sạch nghìn quân, do tốc độ quá nhanh, Dương Dương mặc dù đã né rồi nhưng vẫn bị tôi đá trúng, toàn thân ngã nhào ra đằng sau, tôi dùng chân móc vào lưng anh ta, ngăn không cho anh ta ngã xuống, tiếp đó đánh một quyền nữa vào bụng, anh ta đau đớn rên lên rồi ngã sang một bên, tôi lại tiếp tục đánh một quyền vào eo, khiến anh ta bay ra xa, tôi lao theo, dùng Thϊếp Sơn Kháo đập vào người anh ta trước khi anh ta kịp rơi xuống, khiến toàn thân anh ta bay ra xa thêm một đoạn nữa.
Thấy Dương Dương sắp sửa bay ra khỏi đài thi đấu, tôi xông tới túm lấy cánh tay anh ta, vật qua vai, khiến anh ta ngã vào trong đài, lúc này đây, anh ta đã bị hộc máu mồm rồi, mặt mày méo xệch, nhìn trông có vẻ đau đớn vô cùng.

Ở dưới im như tờ, tất cả mọi người đều bị chiêu vừa rồi của tôi làm cho kinh hãi, Dương Dương nằm dưới đất, nhìn tôi oán hận, tôi nghĩ chắc anh ta không hiểu, tại sao mới ba tháng không gặp, anh ta khổ luyện vất vả như vậy, vẫn không thể nào thu nhỏ khoảng cách giữa tôi và anh ta, ngược lại còn chẳng có nổi một cơ hội ra tay đánh trả, chỉ có thể nằm im chịu đòn.

Tôi từ từ đi đến chỗ Dương Dương, Trương Nhất Sơn lúc này từ dưới đất bò dậy, loạng choạng đi tới bên cạnh tôi nói: “Đủ rồi, đủ rồi, đừng đánh nữa, Tiểu Hải, anh xuống đi, mau xuống đi”.
Tôi nhìn Trương Nhất Sơn, anh ấy lúc này đến hít thở cũng thấy khó khăn, khuôn mặt in đầy dấu giày của Dương Dương, trán miệng toàn là máu, mặt mũi tím bầm, còn cơ thể thì lao đao sắp đổ, thiết nghĩ nếu như không phải vì muốn ngăn tôi lại, chắc anh ấy cũng chẳng còn sức mà bò dậy.

“Anh Sơn, tôi ra tay trước mặt nhiều người thế này, vốn không hề sợ hậu quả, cũng chưa từng nghĩ sẽ ném đá giấu tay, chuyện ngày hôm nay, nếu như đội trưởng muốn trách tôi, muốn trừng phạt tôi, tôi đều sẽ nhận, cho dù có bị đuổi khỏi đội ngũ, tôi cũng không nề hà”, tôi bình thản đáp.

Trương Nhất Sơn định nói gì đó, thì nghe thấy một tiếng cười lớn cất lên: “Hay cho câu không nề hà”.


Tôi thấy trên mặt Dương Dương ánh lên nụ cười đắc ý, bị tôi đánh cho tơi bời, vẫn còn cười được sao? Tôi nheo mắt lại, nhìn theo ánh mắt của anh ta, lọt vào tầm mắt tôi là khuôn mặt nghiêm nghị của Tô Quảng Hạ, và một vị quân nhân lớn tuổi trông rất hòa nhã, người này mặc dù trông thì rất ôn tồn, nhưng khi nhìn tôi, khóe mắt ông ta ẩn chứa một luồng sát khí mãnh liệt, khiến tôi toàn thân khó chịu.

Một khí thế thật lớn mạnh!


Tôi khẽ chột dạ, nhìn quân hàm trên vai ông ta, đột nhiên thấy có điềm không tốt, ông ta còn cao hơn Tô Quảng Hạ một bậc, lẽ nào là ông ta?


Dương Dương lúc này đột nhiên bật khóc, anh ta nói: “Đội trưởng, thủ trưởng, hai người nhìn xem, tên này dám chạy đến đây gây rối lúc chúng tôi đang thi đấu, còn đánh tôi bị trọng thương thế này đây”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK