Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhược Thủy nói cô ấy không hối hận khi trao thân cho tôi, việc này đốt cháy nốt chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong tôi. Tôi hôn lên môi của cô ấy một lần nữa, cô ấy cũng nhiệt tình đáp lại tôi, thậm chí còn chủ động cầm lấy tay của tôi, đặt lên đỉnh núi đôi hồng phấn rực rỡ của cô ấy.

Tôi hôn dọc theo đôi môi cô ấy, rồi dần dần trượt dài xuống toàn thân, nhưng mà khi tôi định tiến thêm một bước nữa thì lại sờ được một lớp da gà đang nổi lên, là bởi vì Tô Nhược Thủy quá hồi hộp nên mới sinh ra phản ứng sinh lý như vậy.

Loại xúc cảm này khiến cho tôi từ người đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong phút chốc lập tức tỉnh táo trở lại. Tôi đấm mạnh lên tường để bắt buộc chính mình áp chế ngọn lửa du͙© vọиɠ xuống, nhìn Tô Nhược Thủy hai má đang ửng đỏ, nói: "Chị Thủy, quà tặng bao nhiêu đây là đủ rồi."

Nói xong, tôi bế Tô Nhược Thủy lên trên giường, lấy cái chăn đắp lên người cô ấy, xoay người nói: "Chị mặc quần áo vào đi, em đi cắt bánh kem."

Tô Nhược Thủy ôm chầm lấy tay tôi, tôi xoay người lại, chỉ thấy cô ấy nắm chặt cái chăn, mái tóc rối tung xõa ra, khuôn mặt còn chưa hết ửng đỏ, sâu trong ánh mắt lộ ra vài nét đáng thương, cô ấy cắn môi, nói: "Vì sao em không muốn chị?"

Trong lòng đau xót vô cùng, tôi đương nhiên không phải là người đứng đắn gì, tại vì lúc đụng đến lớp da nổi da gà trên người cô ấy, tôi mới biết cô ấy không phải thật sự muốn trao thân cho tôi, bởi vì lúc trước lên mạng trùng hợp có xem kiến thức về phương diện này, nghe nói phụ nữ chỉ khi kháng cự người khác đụng vào trên người mới có thể nổi lên một lớp da gà như vậy. Mà nếu như phụ nữ tình nguyện trao thân cho đàn ông thì thân thể của cô ấy sẽ ấm áp trơn mịn, chứ không phải giống như Tô Nhược Thủy ngay lúc này, không chỉ nổi da gà, mà thậm chí làn da còn hơi lạnh.

Có lẽ Tô Nhược Thủy không thể nào ngờ đến, cô ấy diễn xuất không chút sơ hở như vậy lại bị phản ứng sinh lý không thể khống chế của mình bán đứng .

Tôi cố gắng cười dịu dàng, nói: "Chị Thủy, buổi tối hôm đó em đã nghĩ kỹ rồi, chị nói rất đúng, nếu như em thật sự thích chị thì em sẽ chờ được. Bây giờ ngay cả một cuộc sống yên ổn em còn không thể cho chị, cũng không xứng với chị, em của hiện tại, căn bản không có tư cách có được chị."

Nói xong, tôi bèn xoay người chạy đi cắt bánh kem. Cầm lấy con dao cắt bánh kem, tôi phát hiện tay của mình đang run lẩy bẩy, mỗi lần mà tôi hưng phấn hay căng thẳng thì cả người sẽ bị run rẩy như vậy.

Tôi vừa cắt bánh kem vừa nghĩ vì sao Tô Nhược Thủy lại muốn trao thân cho tôi? Chẳng lẽ là cô ấy phát hiện ra cái gì, nên muốn thử xem tôi có đề phòng với cô ấy hay không sao? Hay là cô ấy cảm giác tôi hơi xa cách, sợ tôi không thích cô ấy nữa, nếu vậy thì mỹ nhân kế của cô ấy sẽ không thể dùng được, cho nên mất bò mới lo làm chuồng?

Tô Nhược Thủy đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, cô ấy tựa đầu vào lưng tôi, nói: "Em trai nhỏ, có phải em hết thích chị rồi không?"


Tôi nói: "Sao lại thế được? Là do em quá thích chị, cho nên mới muốn nghiêm túc với chị và phần tình cảm này, không muốn tùy tiện có được chị." Nói xong, tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Tô Nhược Thủy, quệt một miếng kem trét lên mặt cô ấy, nói: "Chị Thủy, tại sao đột nhiên chị lại hỏi em như vậy? Mất niềm tin đối với sức hút của mình sao? Hay là không yên tâm với cái người cả đời này cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay chị là em đây?"

Tô Nhược Thủy cười khanh khách, đi đến bên cạnh tôi, ôm cánh tay của tôi, nói: "Hôm nay ở quán bar, chị thấy bên cạnh em đột nhiên xuất hiện một người đẹp, không chỉ trò chuyện vui vẻ với em thật vui vẻ, còn tặng quà cho em, em thì vì tiễn cô ta, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn chị một cái, chị còn tưởng là em trai nhỏ của chị đã thay lòng đổi dạ rồi."
Tôi biết người mà Tô Nhược Thủy nói đến chính là Hồng Nhan, nhìn dáng vẻ ghen tuông của cô ấy, nếu không phải biết cô ấy có tâm tư khác thì tôi chỉ sợ mình đã nhịn không nổi mà thích chết đi được rồi. Bởi vì không có điều gì đủ sức chứng minh một người phụ nữ quan tâm bạn hơn là lúc cô ấy ghen.

Tôi cười sờ sờ đầu cô ấy, nói: "Chị ấy là bạn của Tam gia, em không dám lạnh nhạt."

Tô Nhược Thủy bĩu môi, nghi ngờ nói: "Thật không?"

Tôi nói đương nhiên là thật, sau đó lấy một miếng bánh kem đưa cho Tô Nhược Thủy, dường như lúc này cô ấy mới phát hiện ra là tôi đã cắt bánh kem, vội la lên: "Em còn chưa ước, tại sao đã cắt bánh kem rồi?"

Tôi nở nụ cười, nhưng trong lòng thì lại rất khó chịu, nếu như cô ấy thật sự để ý tới sinh nhật của tôi thì tại sao bây giờ mới phát hiện điều này? Chỉ sợ là vì sự xuất hiện của Hồng Nhan nên mới làm cho cô ấy sinh ra cảm giác nguy cơ, sợ tôi yêu người phụ nữ khác, cho nên vì muốn mỹ nhân kế thành công, cô ấy thậm chí còn không tiếc đánh đổi thân thể của chính mình.
Tôi nên nói cái gì đây? Nói cô ấy thật sự là tận chức tận trách, vì hoàn thành kế hoạch, ngay cả thân thể của chính mình cũng đồng ý lấy làm tiền đặt cược? Tô Nhược Thủy có thể đối với tôi như vậy, vậy thì trước kia cô ấy có từng làm như thế với người nào khác hay không?

Tưởng tượng đến việc Tô Nhược Thủy có thể đã dùng mỹ nhân kế với người đàn ông khác, tôi chợt cảm thấy chán ghét cô ấy, chỉ là khi tôi nhìn thấy gương mặt trong sáng như nước của cô ấy thì lại không thể tức giận nổi.

Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên mà tôi thương…

Dằn những suy nghĩ quay cuồng trong lòng xuống, tôi nhìn cô ấy, nói: "Có chị Thủy bên cạnh thì điều ước sinh nhật năm nay đã đạt được rồi."

Tô Nhược Thủy sau khi nghe được, thì cười ngọt ngào. Cô ấy buông bánh kem xuống, nâng tay lên muốn ôm tôi một cái, tôi ôm cô ấy vào lòng, nhìn gương mặt thâm tình phản chiếu trên chiếc gương ở đằng xa, tôi mới phát hiện hóa ra kỹ năng diễn xuất của chính mình cũng không kém hơn Tô Nhược Thủy là mấy.
Thật ra, chỉ cần chúng ta có ý định muốn lừa gạt một người, thì chắc chắn sẽ lừa gạt được người đó.

Ăn bánh kem với Tô Nhược Thủy xong, rồi đùa giỡn một hồi, thì tôi mới trở lại ký túc xá của mình, lúc này tôi cảm thấy quá kiệt sức.

Bây giờ tôi dám chắc chắn một điều, đó chính là Tô Nhược Thủy thật sự rất muốn có được trái tim của tôi, tôi muốn làm cho rõ, cô ấy làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, chẳng lẽ trên người tôi có cái gì mà cô ấy muốn hay sao?

Nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, tôi cảm thấy mình nên bắt tay vào hành động thôi. Nghĩ như vậy, mọi cảm giác buồn ngủ lập tức đều biến mất, tôi mở máy tính lên bắt đầu lên mạng tìm kiếm thứ tôi cần.

Ngày hôm sau, tôi hẹn một người lạ gặp mặt ở một quán cà phê, hắn đưa cho tôi một cái đồng hồ đeo tay của nữ trị giá hơn hai nghìn, số tiền lớn như vậy khiến tôi đau đến từng thớ thịt. Cái đồng hồ này có gắn thiết bị nghe trộm, người kia kết nối thiết bị nghe trộm với điện thoại di động của tôi, nói là tôi có thể thông qua điện thoại giám sát từng lời nói của Tô Nhược Thủy.
Đêm đó, tôi chọn một vị trí ở Sana Zoan, mua một bó hoa hồng, sau đó hẹn Nhược Thủy đến.

Tô Nhược Thủy không lâu sau đã đến, cô ấy mặc một chiếc váy baby doll màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ, buộc tóc đuôi ngựa, cả người nhìn trông xinh đẹp đáng yêu, tuy không còn nét quyến rũ của ngày thường, nhưng lại trong sáng gợi cho người ta nhớ tới mối tình đầu mà mình yêu thầm hồi cái thời học sinh, hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng muốn bảo vệ của người đàn ông.

Tô Nhược Thủy mỉm cười đi đến ngồi xuống đối diện tôi, nói: "Vì sao đang bình thường lại muốn hẹn chị tới chỗ này ăn cơm?"

Tôi lấy hoa hồng được giấu ở trong chỗ ngồi ra, nói: "Chị Thủy, tặng chị."

Tô Nhược Thủy vui mừng nhận lấy bó hoa, nói: "Cám ơn em."

Tôi lấy hộp đựng đồng hồ đeo tay ra tặng cho cô ấy, cô ấy từ vui mừng biến thành kinh ngạc, chớp hai mắt hỏi tôi đây là cái gì? Tôi để cô ấy mở ra xem, cô ấy mở hộp nhìn thấy cái đồng hồ, bèn vui vẻ lấy nó ra, nói đẹp quá, nói xong, cô ấy nhìn tôi nói: "Chắc là hết vài nghìn đúng không? Sao em tốn nhiều tiền thế?"
Tôi nhìn dáng vẻ hí hửng của cô ấy, nói: "Chị đêm qua cứ lo được lo mất, em sợ nếu em không bày tỏ một chút thì chị sẽ càng suy nghĩ lung tung, em làm sao mà nỡ để chị thường xuyên bất an như vậy được?"

Vẻ mặt Tô Nhược Thủy ngọt ngào, nói: "Em trai nhỏ, cám ơn em, chị yêu em quá đi mất."

Tôi cười cầm lấy đồng hồ, nói: "Đưa đây, em đeo cho chị."

Cô ấy gật gật đầu, sau khi tôi đeo xong cho cô ấy, cô ấy vui vẻ giơ cánh tay lên, sau đó đứng dậy, ôm lấy mặt tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi, nói: "Chị sẽ trân trọng cái đồng hộ này."

Nhìn thấy cô ấy tươi cười, tôi bắt đầu chột dạ, chỉ có thể không ngừng tự nói với chính mình, cô ấy cũng đang diễn kịch, là do cô ấy lừa gạt mình trước, có như vậy trong lòng tôi mới thoải mái đôi chút.

Gọi hai phần bít tết, tôi và Tô Nhược Thủy vừa ăn vừa nói chuyện, trong lúc đó có nhắc tới việc hợp tác hôm ấy cô ấy nói, cô ấy nói cho tôi biết người bên kia rất hài lòng với cô ấy, hai bên đã thương lượng xong phương án hợp tác sơ bộ, mấy ngày nữa cô ấy còn phải đi gặp bọn họ thêm lần nữa để bàn chuyện hợp tác sau này.
Tôi hỏi: "Chị Thủy, về sau chị sẽ làm ca sĩ hả?"

Tô Nhược Thủy bắn cho tôi một nụ cười mờ ám, nói: "Cũng không chắc, có lẽ ngày nào đó em trai nhỏ công thành danh toại, vậy thì chị sẽ cam tâm làm người phụ nữ ở sau lưng em. Đến lúc đó, chị sẽ nấu cơm cho em mỗi ngày, ở nhà trồng hoa, lúc không có việc gì thì tập yô-ga một lúc, rồi sẽ sinh cho em một đứa bé đáng yêu, một nhà ba người chúng ta vui vẻ sống hết cả đời này, tốt biết bao."

Nói đến đây, cô ấy thẹn thùng thè lưỡi, nói: "Nguy rồi, chị không được nói như vậy, nếu không em sẽ tưởng chắc chắn là có được chị rồi, vì vậy không còn đối xử tốt với chị nữa thì phải làm sao?”

Tôi cười nói không có đâu, tôi cũng rất mong chờ một cuộc sống như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt ngọt ngào của Tô Nhược Thủy, lòng tôi chua xót, hai con mắt cũng nóng lên, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, tôi đã từng tưởng tượng cuộc sống cùng cô ấy giống như vậy, chỉ là do cô ấy đã tùy tiện phá vỡ giấc mộng này.

Ăn cơm cùng Tô Nhược Thủy xong, chúng tôi trở lại quán bar, chờ sau khi quán bar đóng cửa, tôi đưa cô ấy về ký túc xá, sau đó mới trở về ký túc xá của mình. Lúc sắp đi thì cô bé hàng xóm mới hâm mộ nói: "Ông chủ nhỏ, tình cảm của anh và chị Nhược tốt quá nha."


Mặt Tô Nhược Thủy tràn đầy hạnh phúc, nói: "Em gái nhỏ, em cứ hâm mộ đi nha."


Tôi trở lại ký túc xá, lập tức khóa cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra, kết nối thiết bị nghe trộm lên, bắt đầu quá trình nghe trộm đầy căng thẳng.


Tô Nhược Thủy dường như vui vẻ thật sự, ở bên kia không ngừng ca hát, một lát sau điện thoại cô ấy đột nhiên vang lên, tim tôi cũng theo đó mà nhảy lên một nhịp.


Tiếng ca líu lo của Tô Nhược Thủy ngừng lại, thay vào đó là giọng nói nghiêm chỉnh, cô ấy lễ phép gọi một tiếng "đại ca".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK