Người phụ nữ này trông cũng rất xinh đẹp, mặc dù trang điểm rất đậm, nhưng khuôn mặt không vì thế mà trông già dặn, ngược lại có cảm giác đơn thuần non nớt, điều này không khỏi khiến người ta sáng mắt lên nhìn.
Cô gái thấy tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, nên nháy mắt với tôi một cái rồi nói: "Anh đẹp trai, sao thế? Trên mặt người ta có cái gì sao?"
Tôi gạt chân cô ta đang để trên người tôi xuống, đứng lên giả vờ phủi "bụi" nói: "Vị bác gái này, chuyện dụ dỗ như thế này nếu như làm quá lộ liệu thì sẽ không khác gì với những cô gái đứng đường đâu."
Hình như không ngờ được tôi lại nói ra những lời không phong độ đó, nên mọi người đều sững người, cô gái sau phút sững sờ thì vô cùng tức giận, nói: "Hừ, anh ăn nói kiểu gì thế? Có tin tôi gọi người xẻo cái miệng của anh xuống không, được lọt vào mắt xanh của tiểu thư đây là phúc mấy đời của nhà anh, còn không mau quỳ xuống xin bổn tiểu thư?".
Tôi không muốn dây dưa với cô ta thêm, nhìn đồng hồ rồi hỏi Mạt Tang đã chọn xong chưa?
Mạt Tang đưa một bộ quần áo cho tôi bảo tôi vào thử, tôi nhận lấy bộ đồ rồi đi vào phòng thử đồ, ai ngờ được người con gái kia lại nắm chặt lấy cánh tay tôi, tức giận hổn hển nói: "Hừ, anh mau nói rõ cho tôi, anh bảo ai là bác gái?"
Phụ nữ quả nhiên là vẫn để ý đến chuyện tuổi tác nhất, rõ ràng gọi là gái đứng đường bị sỉ nhục hơn nhiều gọi là bác gái, nhưng cô gái này chỉ để ý đến chuyện gọi cô ta là bác gái, ý là tôi bảo cô ta già.
Tôi nhíu máy, quay người lại mất kiên nhẫn nói với cô ta: "Ai kêu cô tới đây?"
Sắc mặt của người phụ nữ đột nhiên hoảng loạn, tôi biết mình đã đoán đúng rồi, ra hiệu cho Mạt Tang lôi cô ta ra, lạnh lùng nói: "Quay về nói với người bảo cô đến, Trần Danh tôi rất kén chọn, đừng tưởng tùy tiện tìm một người phụ nữ có chút nhan sắc đến là có thể dụ dỗ được tôi."
Mặc dù tôi đẹp trai khiến người khác động lòng, nhưng tôi còn lâu mới tin một cô gái mặc trên người toàn đồ hiệu, dùng loại nước hoa có giá tiền giống với Tống Giai Âm lại ngốc đến mức vừa nhìn thấy khuôn mặt của tôi liền quên cả lối về, thậm chí còn chủ động quyến rũ tôi, cho nên khi cô gái này gác đôi chân dài của cô ta lên đùi tôi, tôi đã xác định được cô ta chắc chắn đến vì có mục đích, nếu không tôi cũng không phũ phàng với cô ta ngay từ đầu như vậy.
Đối với tôi mà nói, mặc dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng chuyện Tô Nhược Thủy dụ dỗ tôi, lừa dối tôi, tôi chưa từng quên, mặc dù tôi không trách cô ta, nhưng khi nhìn thấy người khác làm chuyện giống cô ta, tôi liền không kìm chế được.
Cô ta không ngờ được là mục đích của cô ta lại bị tôi vạch trần một cách đơn giản như vậy, đỏ bừng cả mặt lên nói: "Tôi còn lâu mới là do người khác bảo đến, nếu như không phải nghe nói anh là người đàn ông của chị tôi thì tôi chẳng thèm nhìn anh lấy một cái rồi! hừ!"
Tôi vốn định đi vào phòng thử đồ rồi nhưng nghe đến đây tôi lại từ từ quay người lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hỏi: "Cô nói cái gì?"
Cô gái khoanh tay nói: "Tôi tên là Nhan Như Ngọc."
Tai tôi bỗng ong ong lên, nhìn Nhan Như Ngọc, tôi hỏi: "Cô... là người của nhà họ Nhan?"
Nhan Như Ngọc gật đầu, thở hổn hển nói: "Đúng vậy, chị gái tôi là Nhan Thanh Hồ, không tin thì anh có thể gọi điện hỏi chị ấy."
Cô ta vừa nói vừa móc điện thoại ra, mở điện thoại lên rồi tìm một bức ảnh, trong bức ảnh có Đoàn Thanh Hồ và Nhan Như Ngọc đang ngồi cạnh nhau, Nhan Như Ngọc cười vô cùng rực rỡ, Đoàn Thanh Hồ cũng mỉm cười, trông vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thấy ảnh của Đoàn Thành Hồ, tôi không khỏi khẽ mỉm cười.
Khi cảm thấy Nhan Như Ngọc nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, tôi mới hắng nhẹ giọng, nhìn cô ta nói: "Đính chính lại một chút, chị gái cô tên là Đoàn Thanh Hồ, chị ấy không phải là người của nhà họ Nhan."
Nhan Như Ngọc bĩu môi, nói: "Cho dù chị ấy có họ Đoàn hay họ Nhan thì cũng là người chị gái tôi yêu thương nhất."
Tôi nói: Nếu như cô đã biết tôi là bạn trai của chị gái cô, thì tại sao lại phải chạy đến đây..."
Nhan Như Ngọc mặt mày ửng đỏ, nói: "Bởi vì tôi muốn xem, xem xem người đàn ông có thể khiến chị tôi từ bỏ anh Hàn rốt cuộc là người như thế nào, hơn nữa, tôi nghe nói ngoài chị gái tôi anh còn có người bạn gái khác nữa, tôi rất tức giận nên muốn dạy dỗ anh một chút mà thôi, nếu như vừa nãy anh bị tôi quyến rũ thành công thì tôi sẽ nói với chị gái tôi, để chị ấy sớm ngày thoát khỏi biển khổ."
Không ngờ nhà họ Nhan vẫn còn người quan tâm đến Đoàn Thanh Hồ, tôi cũng vì thế mà tự nhiên có thêm chút cảm tình với Nhan Như Ngọc, nhìn cô ta giống như tôi đang nhìn thấy em gái mình, tôi bất giác đưa tay lên vuốt tóc cô ta nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm nhiều, chị gái em ở bên cạnh anh rất hạnh phúc, yên tâm đi."
Nhan Như Ngọc ngây ngốc nhìn tôi, tôi quay người đi vào phòng thử đồ, trong lúc thay đồ tôi nghe thấy Nhan Như Ngọc nói: "Chị gái tôi có biết anh một chân đạp hai thuyền không?"
Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng bối rối, bình thường tôi đem chuyện này ra để trêu trọc đả kích mấy người đàn ông khác thì còn được, nhưng dù sao đây cũng là chuyện khó nói, nếu như tôi đích thân nói chuyện này với em gái của Đoàn Thanh Hồ thì tôi cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.
Nhưng tôi thật sự không muốn lừa cô ta, bởi vì như thế sẽ không công bằng với hai cô gái mà tôi thích. Tôi nói: "Ừ, có điều em yên tâm, anh sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt."
Bên ngoài vang lên giọng điệu vô cùng tức giận của Nhan Như Ngọc, cô ta nói: "Anh bảo vệ bọn họ thế nào? Người đàn ông mình thích trong lòng lại có đến hai người phụ nữ, đối với một người phụ nữ mà nói đây là chuyện tuyệt vọng nhiều thế nào, cho dù bên ngoài chị tôi có tỏ ra bình thường không nói, nhưng tôi biết trong lòng chị ấy chắc chắn rất buồn. A, chị gái đáng thương của tôi, tôi thật sự không hiểu, chị ấy là một người tốt như vậy, một người thông minh cơ trí như vậy, tại sao lại nhất định chọn một tên cặn bã như anh."
Tôi không nói gì, bởi vì những gì cô ta nói đều là sự thật. Nhớ đến khi Đoàn Thanh Hồ ở bên tôi, trong ánh mắt sâu thẳm của chị ấy luôn có một sự đau khổ, tôi cảm thấy trái tim đau đớn như bị bóp chặt lại, sao tôi có thể không biết bên ngoài chị ấy chỉ tỏ ra không để ý chứ? Chỉ là tôi... chỉ là tôi không thể bỏ được ai trong hai người mà thôi.
Thấy tôi không nói gì, Nhan Như Ngọc gõ cửa nói: "Anh không thấy có lỗi một chút nào với chị gái tôi sao?"
Tôi day huyệt thái dương nói: "Trên thế giới này có rất nhiều chuyện, cho dù biết là không đúng nhưng lại không thể kiểm soát được, không thể thay đổi được."
"Sao lại không thể kiểm soát? Chẳng phải chỉ vì lòng tham thôi hay sao." Nhan Như Ngọc tức giận nói: "Tôi không tin nếu như anh chỉ chọn một người, thì người phụ nữ kia còn có thể mặt dày bám lấy anh không buông, rõ ràng là do bản thân anh quá tham lam, hừ, cặn bã."
Tôi mở cửa, không ngờ Nhan Như Ngọc lại dựa người vào cửa, khi tôi vừa mở ra thì cô ta đột nhiên bị đẩy ngã về phía sau, tôi nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô ta, cô ta dựa vào trong lòng rôi, bốn mắt nhìn nhau, cô ta ngẩn người ra rồi lập tức đẩy tôi ra, đỏ mặt nói: "Anh quá đáng."
Tôi miễn cưỡng đi vòng qua người cô ta nói: "Du͙© vọиɠ cũng là thứ có những lúc không thể khống chế được."
Khi tôi đi ra, tôi nghe thấy xung quanh xì xào bàn tán, tất cả mọi người đều mở to mắt si mê nhìn tôi, có người còn che miệng nói khẽ: "Đẹp trai quá, đúng là người đẹp vì lụa."
Một nhân viên bán hàng khác nói nhỏ: "Còn không phải do căn cơ tốt sao? Hai, thảo nào mà có thể một chân đạp hai thuyền, nếu như anh ấy đồng ý thì tôi cũng muốn làm tiểu tam tiểu tứ của anh ấy."
Tôi thấy những khách hàng nam khác đều đang nhìn tôi với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, tôi đứng trước gương, có chút hài lòng sờ sờ cái cằm, cười khổ nghĩ, đẹp trai cũng là một tội nghiệt.
Mạt Tang hỏi tôi có muốn thử thêm bộ khác nữa không? Tôi lắc đầu nói: "Lấy bộ này đi."
Mạt Tang đi quẹt thẻ thanh toán, tôi quay lại nhìn Nhan Như Ngọc đang đứng một chỗ không xa, ngây ngốc nhìn tôi, nói: "Người nhà em không biết em đến đây chứ? Nhân lúc chưa bị họ phát hiện ra thì em mau về đi, anh nghĩ mẹ em chắc sẽ rất không vui nếu biết em đến tìm anh đấy."
Nói rồi, tôi đi vào phòng thử đồ để thay đồ, sau khi tôi đi ra nhìn thấy Nhan Như Ngọc vẫn đứng ở đó, tôi nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Sao không chịu đi vậy?"
Nhan Như Ngọc đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay tôi rồi nói: "Anh... có thể dẫn em đi tìm chị em không?"
Tôi có chút bất ngờ nhìn cô ta: "Em không đùa chứ? Nhan đại tiểu thư, chúng tôi với nhà họ Nhan là kẻ thù đó, em không sợ mẹ em sẽ trách mắng em sao?"
Mắt Nhan Như Ngọc đỏ lên, cúi đầu nói: "Cái gia đình chỉ coi em như công cụ đó, không có cũng không sao."
Nói xong, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn tôi, nũng nịu nói: "Anh đưa em đi đi, em nghĩ chị em chắc chắn cũng rất nhớ em."
Tôi nói: "Không được."
Nhan Như Ngọc tức giận nói: "Tại sao?"
Tôi thở dài một hơi, nói: "Chị em khó khăn lắm mới quyết tâm cùng anh sống những ngày tháng mà chị ấy muốn, anh sẽ không để bất cứ ai phá vỡ sự bình yên này."
Tôi biết nói như vậy sẽ rất tổn thương, nhưng tôi nghĩ như vậy, tôi sợ sau khi Nhan Như Ngọc đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ, sẽ thu hút người của nhà họ Nhan tới quấy nhiễu cuộc sống của chúng tôi, tôi càng sợ Nhan Như Ngọc sẽ khiến Đoàn Thanh Hồ mềm lòng, cho nên mặc dù rất có cảm tình với cô ta, nhưng tôi cũng không muốn đồng ý với yêu cầu của cô ta.
Ánh mắt Nhan Như Ngọc đột nhiên tràn đầy sự mất mát, cô ta ủ rũ nói: "Tôi biết rồi..."
Cô ta nói xong liền quay người rời đi, nhìn thấy bóng lưng của cô ta, trong lòng tôi có chút áy náy, nhưng chỉ là áy náy mà tôi, tôi sẽ không vì thế mà thay đổi quyết định của mình.
Đợi đến sau khi Nhan Như Ngọc rời khỏi, tôi và Mạt Tang cũng đi, vừa xuống dưới lầu, tôi bất ngờ nhìn thấy Nhan Như Ngọc lên một chiếc xe, mà người ngồi trong xe là một người quen của tôi, Hàn Thanh Chí.
Tại sao Hàn Thanh Chí lại ở đây? Hắn ta và Nhan Như Ngọc là tình cờ gặp nhau hay là bọn họ cùng nhau đến đây? Nếu như là vế sau thì tôi phải suy nghĩ thật kỹ những lời mà Nhan Như Ngọc nói, đứa nhóc này thật sự đơn thuần như vẻ bề ngoài sao?
Mạt Tang nói: "Nghe nói có rất nhiều gia tộc, nếu như hai bên gia tộc liên hôn với nhau mà trong đó một bên có người nuốt lời, để bảo toàn danh dự của hai bên gia tộc, thì người nhà đó sẽ chọn ra một người khác trong gia tộc để hoàn thành cuộc hôn nhân này, dù sao những cuộc hôn nhân thương mại này đều không có tình yêu."
Vừa nghe được những lời này, trong lòng tôi bỗng nhói lên, quay lại nói: "Ý của chị là, bạn gái của Hàn Thanh Chí rất có thể là Nhan Như Ngọc?"
Nếu như quả thật là vậy thì chẳng phải là em gái gánh thay bị kịch cho chị gái sao?