Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không biết đưa nhóm Thân Thành Hoa cùng đến đội lính đặc chủng hạng nhất rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, thân phận của tôi bây giờ vô cùng khó xử, tôi rất sợ, sợ bọn họ sẽ bị liên lụy vì tôi, sợ bọn họ phát hiện ra được bí mật của tôi, cho rằng tôi là một người có mưu mô, bọn họ nhất định sẽ rất thất vọng về tôi.

Đang suy nghĩ thì Thân Thành Hoa đưa cho tôi một cái bánh bao, tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi cười nói: "Chúng ta đã tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, cậu không đói sao? Trước khi đi tôi đã ghé qua nhà ăn mua đó, bây giờ vẫn còn nóng, mau ăn đi".

Tôi nhận lấy bánh bao, cắn một miếng, bánh bao của bộ đội vô cùng mềm và ngọt, ngon hơn bất cứ bánh bao ở chỗ nào tôi mua bên ngoài.

Thân Thành Hoa hỏi tôi sao lại buồn rầu không vui như vậy? Đám Trương Nhất Sơn cũng tò mò nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, nói: "Không sao, chỉ là nhớ vợ thôi".

"Cái gì? Anh có vợ rồi sao?" Mấy người đều đồng thanh hỏi tôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Tôi rất xấu hổ, thật ra người vợ mà tôi nói đến là chỉ Tống Giai Âm, nhưng Bào Văn mới là vợ trên danh nghĩa của tôi, tôi nhớ Tô Quảng Hạ cũng biết điều này, cho nên cũng không nhất thiết phải giấu diếm, nói: "Đúng vậy, lẽ nào mấy người đàn ông có tuổi các anh bây giờ vẫn còn độc thân sao?"

Nghe tôi nói vậy, ba người bất đắc dĩ thở dài một hơi, Thân Thành Hoa nói: "Những người cả năm không về nhà nổi một lần như chúng tôi lấy đâu ra thời gian đi tìm bạn gái chứ? Cho dù có thời gian thì người ta gả cho chúng tôi khác nào phải sống như quả phụ?"

Trương Nhất Sơn gật đầu, sau đó hào hứng hỏi: "Tiểu Hải, vợ anh trông như thế nào? Nhìn anh đẹp trai thế này, vợ anh chắc cũng không xấu đâu nhỉ? Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành người đẹp và quái vật, đàn ông xấu ghép với hoa tươi sao?"

Anh ấy nói xong, Dương Nhất Phàm tức giận đập cho anh ấy một cái, anh ấy cười ha ha nói: "Tôi chỉ đùa thôi".

Tôi bị ba người bọn họ chọc cười, gạt hết những suy nghĩ xấu sang một bên, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Tống Giai Âm, dùng giọng điệu đùa vui nói: "Các anh nhìn thấy cô sĩ quan xinh đẹp kia rồi đúng không? Đẹp không?"

Ba người bọn họ cùng đồng thanh nói: "Đương nhiên là đẹp rồi!"

Tôi giơ ngón tay cái lên, nghiêm túc nói: "Vợ tôi giống như cô ấy".


Ai ngờ tôi vừa nói xong, bọn Trương Nhất Sơn cùng gào lên một tiếng “xì”, ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ, biểu cảm giống như đang nói với tôi, tôi đang nằm mơ giữa ban ngày.

Tôi vốn dĩ không định giới thiệu Bào Văn cho bọn họ làm quen, cho nên dừng chủ đề này ở đây nói: "Không tin thì thôi".

Trương Nhất Sơn vẫn muốn nói gì đó, Tô Quảng Hạ đột nhiên nói: "Ngồi cho chắc vào".

Chúng tôi lập tức ngậm chặt miệng, còn Tô Quảng Hạ thì đột nhiên nhấn ga, sau đó cả chiếc xe lao đi nhanh như chớp, tôi xem thử, có lẽ là đường trên núi, quanh co tiếp nối, điều nguy hiểm hơn là bên cạnh của con đường này là vách núi, nhưng lại không hề có một hàng rào chắn bảo vệ nào, cho dù tôi là người đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng khi thấy xe đi qua đoạn cua bám sát vào vách núi như vậy, cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Nếu như kỹ thuật điều khiển mà kém một chút thôi, lại lái nhanh như vậy thì đoán chừng chả mấy mà nôn ra.

Theo sự xuất hiện của từng khúc cua, chúng tôi giống như đám lục bình nước chảy bèo trôi trên mặt nước, ngửa tới ngửa lui, lắc trái lắc phải, ngả nghiêng liểng xiểng, dạ dày cồn cào như kèn lệnh thổi lên trong chiến đấu vậy, cồn cào muốn nôn ra ngoài, tôi nhìn đám Trương Nhất Sơn đã muốn nôn rồi, đương nhiên tôi cũng vậy, tôi vô cùng nghi ngờ đây là do Tô Quảng Hạ cố ý, nếu không tại sao tự nhiên lại tăng tốc chứ?
Kiên nhẫn chịu đựng khoảng gần hai mươi phút chòng chành, chúng tôi cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, Tô Quảng Hạ vừa dừng xe, chúng tôi cùng thở phào một hơi, sau khi anh ấy xuống xe, chúng tôi cũng nhanh chóng xuống xe, vừa xuống xe, tôi khom lưng, cảnh giác nhìn một lượt xung quanh, lập tức khϊếp sợ đổ mồ hôi lạnh, bởi vì tôi cảm nhận được bốn phía đều có lính gác ngầm nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Tô Quảng Hạ đột nhiên quay lại nhìn tôi, hỏi: "Có thể cảm nhận được hơi thở của mấy người?"

Tôi thành thật trả lời: "Từ gần tới xa có năm người".

Tô Quảng Hạ nhíu mày, lại nhìn đám Thân Thành Hoa một cái, bọn họ bối rối gãi đầu gãi tai, rõ ràng không hề cảm nhận được một chút gì.

Tô Quảng Hạ thản nhiên nói: "Không tồi, những lính gác ngầm ở đây tôi chọn về đều là những tinh binh giỏi về việc ẩn nấp, cậu có thể cảm nhận được năm người đã rất khá rồi".
Nhận được lời ghen, tôi lại không hề cảm thấy thỏa mãn, mà trong lòng thầm hạ quyết tâm, sẽ có một ngày tôi nhất định có thể nhận biết được tất cả những lính gác ngầm.

Tô Quảng Hạ phất tay, ra hiệu cho chúng tôi đi theo anh ấy, tôi đi về phía trước, chỉ thấy trên đỉnh núi có một tòa kiến trúc trông giống như một trường học,cũng tương tự như chỗ đội của tôi trước đây, chỉ là môi trường thì khác biệt rất lớn. Đội này nằm sâu trong núi, bốn phía đều được núi bao quanh, lại có vách núi vách đá liền nhau, nếu như có đánh nhau thì đây có lẽ là một bảo địa dễ thủ khó công.

Lúc đi vào trong đội, mấy người chúng tôi đều vô cùng hào hứng, nhìn thao trường luyện tập đầy các thiết bị và các lính đặc chủng tập luyện tự do, Trương Nhất Sơn kích động nói: "Đây là đội lính đặc chủng hạng nhất sao? Tôi có nằm mơ cũng luôn muốn đên đây, hôm nay tôi thật sự đã đến đây rồi sao?"
Dương Nhất Phàm ở bên cạnh cũng hưng phấn nói: "Chúng ta cũng là lính đặc chủng hạng nhất sao? Bắt đầu từ hôm nay... chúng ta cũng có thể trở thành người mà những lính đặc chủng phổ thông sùng bái rồi sao?"

Thân Thành Hoa thì điềm tĩnh hơn hai người bọn họ nhiều, nhưng miệng cũng cười ngoắc đến tận mang tai, anh ấy nói: "Hai cậu đừng có vui mừng sớm quá, trình độ của chúng ta và bọn họ vẫn còn cách rất xa, bắt buộc phải cố gắng thật tốt, nếu không sẽ có lỗi với sự vất vả của Tiểu Hải đó".

Trương Nhất Sơn gật đầu nói: "Đúng, nếu như không có Tiểu Hải thì cũng không có chúng ta ngày hôm nay".

Anh ấy nói xong liền quay lại đá lông nheo với tôi, nói: "Tiểu Hải, tôi lấy tấm thân này để báo đáp anh có được không?"

Nhìn bộ dạng vuốt tóc bẽn lẽn của anh ấy, tôi cạn lời: "Tôi đánh chết anh".
Chúng tôi đang cười nói, thì một người đàn ông trung niên đi tới, chào Tô Quảng Hạ một cái rồi nói: "Báo cáo đội trưởng, đội trưởng có chuyện gì sao?"

Tô Quảng Hạ quay lại nhìn chúng tôi, nói: "Bốn người này là những người tôi đưa về từ đội lính đặc chủng phổ thông, anh đưa bọn họ đi đăng ký báo danh, rồi sắp xếp chỗ ở cho họ, sau đó đưa họ đến nhà ăn chuẩn bị cho họ mấy món".

Người đó vừa nghe thấy chúng tôi là những người được chọn ra từ đội lính đặc chủng phổ thông thì ánh mắt nhìn chúng tôi có vài phần ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh ấy gật đầu nói: "Tôi biết rồi. Chào các cậu, tôi tên là Trương Toàn, các cậu có thể gọi tôi là "anh Toàn", tôi là tổ trưởng tổ hậu cần ở đây".

Mấy người chúng tôi cùng hô một tiếng "anh Toàn" giòn tan, sau đó tự giới thiệu mình một lượt, Trương Toàn nhìn trông rất hòa nhã dễ gần, anh ấy cười rồi đưa chúng tôi đi làm thủ tục. Trên đường đi anh ấy hỏi chúng tôi được chọn ra như thế nào, tôi vốn muốn trả lời qua loa đại khái, ai ngờ Trương Nhất Sơn lại hào hứng đem toàn bộ quá trình kể lại, nhìn nước miếng của anh ấy văng tứ tung, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ không biết là do anh ấy ngây thơ hay là ngốc nữa.
Mặc dù Trương Toàn là người của Tô Quảng Hạ nhưng trên thế giới này, làm người vẫn nên giữ lại một chút tâm tư vẫn tốt hơn.

Trương Toàn nghe xong câu chuyện của chúng tôi thì giơ ngón tay cái lên với tôi, nói: "Có thể được đội trưởng Tô khen những hai lần, cho thấy năng lực của cậu quả thật không tồi, nếu như vậy tôi cũng yên tâm rồi".

Tôi có chút tò mò hỏi: "Sao lại nói là anh cũng yên tâm rồi?"

Lúc này có một nhóm người tiến gần về phía chúng tôi, sau khi Trương Toàn nhìn thấy bọn họ thì nhíu mày nói: "Những người ở đây đều rất kiêu ngạo, hơn nữa mỗi người bọn họ đều từ đội phổ thông lên đến đội lính đặc chủng trung cấp rồi mới đến được đội hạng nhất này, nếu như để bọn họ biết các cậu được trực tiếp đưa từ đội lính đặc chủng phổ thông đến đây, trong lòng khó tránh được việc có chút không phục, đến lúc đó nếu như lại đến tìm các cậu gây chuyện gì đó..."
Trương Toàn chưa nói hết, nhưng chúng tôi đều đã hiểu ý của anh ấy.

Trương Nhất Sơn thở hắt một hơi, trên mặt ít nhiều cũng có một chút lo lắng, tôi biết bọn họ không phải lo mình sẽ thua, chúng tôi cũng không phải sẽ thua không dậy nổi, nhưng bọn họ sợ rằng sau khi thua sẽ khiến tôi mất mặt.

Tôi cười nói: "Quan tâm họ làm gì, bọn họ nếu như thật sự cảm thấy chúng tôi không có tư cách đến đây thì cứ đến tìm đội trưởng Tô nói chuyện là được, tôi xem ai dám nghi ngờ đội trưởng Tô".

Tôi vừa dứt lời thì một người cười híp mắt nói: "Mấy người này chưa thấy bao giờ, là người mới đến à?"

Trương Toàn cười ha ha nói: "Đúng thế, là người hôm nay đội trưởng Tô dắt từ bên ngoài về, sau này mọi người là đồng đội rồi, các cậu hãy đoàn kết giúp đỡ nhau nhé".
Người đó không nói gì, mà thiếu thiện chí quan sát tôi từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Tôi nhớ là hôm nay đội trưởng đến đội lính đặc chủng phổ thông để chọn lính mới, lẽ nào bốn người này... đều là lính đặc chủng phổ thông?"

Tôi nhíu mày, cảm giác người đàn ông này không có ý tốt đẹp gì, nên cũng không nói gì.

Trương Toàn gật đầu, người này lại cười nói: "Trước đây đội trưởng không bao giờ dẫn người từ quân khu lính đặc chủng phổ thông tới, tại sao lần này lại chọn tận bốn người? Bốn người này không phải là có chống lưng gì đó chứ?"

Nghe được câu này, bọn Trương Nhất Sơn lập tức thể hiện sự tức giận, anh ấy nổi khùng hỏi: "Anh nói lời này là có ý gì?"

Người đó trở mặt ra vẻ khinh thường, không để ý đến anh ấy, mà vỗ tay nói lớn: "Mọi người mau đến đây mà xem, đội trưởng Tô mang bốn người từ đội lính đặc chủng phổ thông về đây này".
Lời của anh ta vừa dứt, rất nhiều người đều tụ tập đến, tôi không khỏi thấy phẫn nộ, nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của anh ta, nói: "Chúng tôi là lính đặc chủng phổ thông thì đã sao? Bản thân anh cũng không phải xuất thân từ đó sao? Sao nào? Chính bởi vì anh kém hơn chúng tôi, không được một bước lên trời như chúng tôi cho nên không phục sao?"

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi như mặt heo, anh ta chỉ vào tôi nói: "Thằng oắt con, mẹ kiếp đừng ngông cuồng, mày có giỏi thì đấu thử một trận với tao xem sao?"

Anh ta vừa nói xong, chỉ vào đám Trương Nhất Sơn hỏi: "Bọn mày nếu như muốn chứng minh bản thân thì thử đọ sức với bọn tao ở đây, thế nào?"

Đám Trương Nhất Sơn lập tức quát lại: "Đọ sức thì đọ sức!"

Cảm xúc của mọi người lập tức được đẩy lên cao trào, hô "anh Dương uy vũ", còn hô hào bảo anh ta đánh chết tôi.
Cái tay ‘anh Dương’ này chính là tên chủ động khiêu chiến, lúc này anh ta đang dùng ánh mắt khiếm nhã nhìn tôi, bộ dạng hếch mũi lên trời thật khiến người ta nổi điên.

Trương Toàn thấy cục diện không kiểm soát được nữa, nhíu mày hỏi: "Dương Dương, các cậu đấu cá nhân như vậy không sợ đội trưởng phạt sao? Hơn nữa đội trưởng bảo tôi đưa nhóm Nhĩ Hải đi làm thủ tục, nếu như tôi không làm xong, đội trưởng sẽ tức giận đó".


Dương Dương nghe vậy, hất hàm nói: "Không sao, chỗ đội trưởng tôi sẽ nói, hơn nữa đội trưởng thường xuyên nói sự cọ sát giữa đồng đội có tác dụng tìm ra được nhược điểm của chúng tôi, đây không phải là đấu cá nhân, tôi nghĩ đội trưởng cũng sẽ không tức giận đâu".


Tôi cười nói: "Hóa ra đội trưởng Tô đã từng nói như vậy".

Dương Dương híp mắt, cười cợt nhìn tôi nói: "Không sai, cho nên nếu như mày sợ thua thì bây giờ mày có thể nhận thua, sau đó cuốn gói cút khỏi đây, bởi vì ở đây không phải là nơi cho thứ rác rưởi như chúng mày làm nhục. Đương nhiên, nếu như mày không muốn thừa nhận năng lực thấp thì tao cũng không ngại chơi cùng mày đâu".


Tôi cản Trương Nhất Sơn đang muốn xông lên tranh cãi lại, nhìn Dương Dương cười nói: "Tôi nghĩ anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Ý của tôi là nếu như đội trưởng Tô đã từng nói những lời như vậy, vậy thì tôi có thể yên tâm "đánh chó" rồi".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK