Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giai Âm nói Tô Cảnh Hoa và Tô Nhược Thủy đều là trẻ mồ côi do đại ca kia nhận nuôi khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

Trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế sao? Cả nhà Đại Tô và Tiểu Tô đều lạc mất con. Hai đứa trẻ này lại còn được cùng một người nhận nuôi. Nếu bảo là trùng hợp thì có đánh chết tôi cũng chẳng tin. Hơn nữa, đại ca kia nhận nuôi bao nhiêu trẻ mồ côi, chăm lo, dạy dỗ bọn họ chắc chắn là có mục đích. Vậy thì ban đầu hai đứa trẻ đó bị lạc mất hay là có người cố ý bắt đi?

Tống Giai Âm nói với tôi, ban đầu nhà họ Tô là cả một đại gia đình, cả hai anh em nhà họ Tô đều bị lạc mất con. Không chỉ nhà họ Tô, lúc đó rất nhiều gia đình đều bị lạc mất con, cả người giàu lẫn người nghèo. Khi đó, mọi người đồn nhau rằng có một bọn buôn người, chuyên buôn trẻ con ở thủ đô. Sau đó cũng có bắt được một trong số bọn chúng, nhưng rất nhiều đứa trẻ thì không trở về được nữa. Vì thế, không có ai ngờ là có người cố ý bắt cóc hai anh em nhà họ Tô. Nhưng bây giờ, người có tâm đã biết được tất cả chuyện này là một âm mưu.

Thì ra đằng sau đó còn có rất nhiều chuyện. Nhưng tôi không hiểu, vì sao người này lại bắt hai anh em nhà họ Tô? Trong số những đứa trẻ còn lại mà hắn “nhận nuôi”, liệu có đứa trẻ nào sinh ra từ danh gia vọng tộc không? Với lại, Tô Cảnh Hoa đã nhận tổ quy tông rồi sao vẫn còn trung thành với người này đến vậy?

Đến đây tôi nghĩ tới một khả năng, tôi nhìn Tống Giai Âm, nói: “Không lẽ… nhà bọn họ có người đang ‘biển thủ công quỹ’?”

Ngoài khả năng này ra, tôi thật sự không nghĩ tới lý do nào khác có thể khiến cho Tô Cảnh Hoa bỏ qua cho kẻ bắt cóc mình, mà trông anh ta cũng không giống loại người dễ dàng bị tẩy não.

Tống Giai Âm gật đầu, nói: “Chúng tôi cũng suy đoán như vậy.”

“Bọn cô?” Tôi nhìn Tống Giai Âm với ánh mắt kỳ lạ, muốn hỏi cô ấy đang nhắc tới ai?

Tống Giai Âm không trả lời. Tôi biết đó là vì cô ấy cần giữ bí mật tất cả cho bản thân. Tôi cũng không định gặng hỏi thì cô ấy nói: “Bởi vì tính chất công việc, có rất nhiều chuyện tôi không thể nói cho cậu biết. Nhưng tôi có thể nói với cậu rằng, trong số những đứa trẻ mất tích năm đó, ngoài hai anh em nhà họ Tô ra thì còn lại đều là con nhà bình thường. Nói thẳng ra, mục đích nhận nuôi những đứa trẻ này đều là để che giấu Tô Nhược Thủy, cả Tô Cảnh Hoa cũng vậy. Tôi nghĩ người nọ chắc chắn muốn lợi dụng Tô Nhược Thủy để đạt được mục đích gì đó nhưng lại bị cậu phá hỏng.”

Nói tới đây, cô ấy nhìn tôi, nụ cười như ẩn như hiện. Cô ấy giơ tay lên, một sợi dây chuyền rơi xuống từ trên tay cô ấy. Nhìn thấy sợi dây chuyền kia tôi lại không nén nổi sự xót xa. Cô ấy nhìn tôi nói: “Tình cảm của Tô Nhược Thủy dành cho cậu quá sâu đậm, tới mức cô ấy vượt ra khỏi sự kiểm soát của đại ca đứng sau.”

Tôi gật đầu, nói có lẽ đại ca kia cuối cùng muốn lợi dụng Tô Nhược Thủy để đối phó ai đó, tôi đón lấy sợ dây chuyền, nhớ tới người con gái si tình ấy, bất chợt lo lắng không biết cô ấy bây giờ ra sao.


Tống Giai Âm nói: “Bọn tôi cũng nghĩ vậy. Thế nên, bọn tôi đang nghĩ cách tóm được kẻ đứng đằng sau Tô Cảnh Hoa. Mà chuyện này cần tới sự giúp đỡ của cậu.”

Tuy không biết cụ thể Tống Giai Âm đang làm việc cho ai nhưng tôi biết cô ấy sẽ không gài tôi. Vậy là đủ. Tôi gật đầu nói: “Tôi rất sẵn lòng. Tôi cần phải làm gì?”

Tống Giai Âm nói: “Án binh bất động. Lần này cậu cần nghĩ cách chứng minh bản thân mình trong sạch. Giải quyết hai tên nhãi bên cạnh Tô Cảnh Hoa là được. Bước tiếp theo, tôi cần cậu giữ chức đội trưởng đội Phi Ưng.”

Bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng áp lực. Phải biết rằng với năng lực bây giờ của tôi mà muốn thay thế Tô Cảnh Hoa thì có khác nào chuyện cổ tích, huống hồ tôi còn đang bị thương. Nhắc mới nhớ, tôi cảm giác mình đúng là đen đủi, vừa mới xuống giường đi lại được nửa tháng thì đã lại quay lại liệt giường. Nghĩ thôi tôi đã thấy mệt mỏi.
Tôi còn đang suy nghĩ, Tống Giai Âm nói: “Nhưng trước đó, cậu phải tĩnh dưỡng cho khỏe đi. Phải rồi. Tôi có mời một thầy tới cho cậu, là người quen của cậu đó. Đợi chút tôi đi gọi người ấy tới.”

Thầy? Người quen? Tôi hơi xúc động. Có thể được coi là thầy của tôi chỉ có ba người: thứ nhất là ông Nhĩ, thứ hai là Tô Quảng Hạ, thứ ba là Đoàn Thanh Hồ. Bây giờ thì Tô Quảng Hạ đang đóng quân ở Đông Bắc, không thể tới đây được. Ông Nhĩ thì sống một mình ở trên núi nhiều năm rồi, khả năng ông ấy tới thủ đô là rất thấp. Vậy thì chỉ còn lại Đoàn Thanh Hồ…

Chẳng lẽ người Tống Giai Âm tìm được là Đoàn Thanh Hồ? Nghĩ tới đây, tôi vô cùng xúc động. Bấy giờ, Tống Giai Âm cũng quay lại, cô ấy đứng một bên, vô cùng lễ phép nói: “Mời vào.”

Tôi hào hứng nhìn ra cửa, đập vào mắt là một đôi giày vải, vừa nhìn thấy đôi giày vải đen sì dính đầy bụi bặm thì tôi biết mình vừa nãy mình nghĩ nhiều quá, bất lực thở dài. Không cần nói cũng biết, người tới là ông Nhĩ.
Nào ngờ tiếng thở dài của tôi khiến người nọ phẫn nộ, tiếp đó, một ông cụ mặc sườn xam nam màu xanh da trời đi vào với vẻ ngạo nghễ hiên ngang. Không phải ông Nhĩ thì còn ai nữa?

Ông Nhĩ cởi giày ném vào người tôi, chỉ trích: “Thằng trời đánh, tôi trèo đèo lội suối, xa xôi muôn trùng tới đây giúp cậu, cậu trả ơn tôi thế à?”

Tôi nhanh nhẹn đỡ được đôi giày thối hoắc của ông ấy, không để giày làm bẩn váy của Tống Giai Âm. Sau đó tôi ngửi thấy một mùi hôi khiến người ta bủn rủn cả người bốc ra từ đôi giày. Tôi lập tức vứt nó đi, bắt đầu nôn khan, tôi nói: “Ông ơi, bao lâu rồi ông chưa rửa chân thế?”

Ông Nhĩ nhìn Tống Giai Âm đang đứng một bên, mặt ông đỏ bừng, đi đến nhặt giày lên, giận dữ nói: “Ranh con, cậu cấm được đổ oan cho tôi. Tôi cũng biết tức đấy.”
Thấy ông Nhĩ vẫn nhanh nhẹn như xưa, trong lòng tôi rất mừng, nói: “Ông bớt nóng ạ.”

Ông Nhĩ nhìn tôi ngạc nhiên, nói: “Oắt con, cậu đang dỗ ngọt tôi à?”

Tôi gật đầu. Ông cụ bĩu môi khinh bỉ, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười. Ông nhìn sang Tống Giai Âm nói: “Xem ra cô Tống dạy dỗ thằng nhóc này rất tốt.”

Tống Giai Âm cười khẽ: “Cảm ơn lời khen của ông.”

Ông Nhĩ hắng giọng, hai tay vắt sau lưng, nghiêm túc nói: “Nhưng ta sẽ không vì thế mà bỏ qua chuyện con tự làm theo ý mình.”

Tống Giai Âm chỉ cười mà không nói gì. Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy. Tống Giai Âm ra ngoài, để tôi và ông Nhĩ nói chuyện với nhau.

Sau khi cô ấy đi, ông cụ đưa tay quơ quơ trước mặt tôi, bảo tôi đừng có nhìn nữa, người ta đi rồi. Tôi thu lại ánh mắt, quay sang thấy gương mặt gian manh đang nhìn tôi, cứ như sắp sửa ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi. Tôi gai hết cả người.
Tôi hỏi: “Ông nhìn cháu thế làm gì?” Ông đáp: “Oắt con được lắm. Số đào hoa khiến cho cả lão già tôi đây cũng phải ghen tị.”

Tôi ngại ngùng sờ mũi, đổi đề tài, hỏi ông vừa nói thế là thế nào? Tống Giai Âm tự làm theo ý mình là sao? Ông bảo ông bị Tống Giai Âm bắt cóc đến đây. Nếu không thì ông chẳng thèm xuống núi. Ông thích cuộc sống nhàn tản hơn nhiều.

Nghe xong tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi hiểu rõ Tống Giai Âm, cô ấy là người không thích miễn cưỡng người khác. Thế nên nghe ông Nhĩ nói xong tôi cũng rất sửng sốt. Tôi hỏi ông nói thật hay đùa thế. Ông giận dỗi hỏi ngược lại: “Cậu không tin tôi à?” Tôi vội nói: “Cháu nào dám.” Nhưng trong bụng thì vẫn không tin.

Có vẻ như biết được tôi nghĩ gì, ông Nhĩ trợn mắt nhìn tôi, bảo tôi rèn luyện chủ yếu là Bát Cực Quyền, Thái Cực Quyền và Thϊếp Sơn Kháo. Ngoài ông ra, không còn ai có thể rèn luyện cho tôi. Vì thế Tống Giai Âm một mực bắt ông tới.
Thì ra là thế.

Tôi gạt bỏ nghi ngờ. Ông Nhĩ gạt chăn ra, nói là muốn xem vết thương của tôi. Ông nhìn mà xót. Tôi nhìn ông cũng thấy lòng mình ấm áp. Tôi bảo không sao đâu ông. Ông cũng chỉ thở dài thườn thượt, bảo tôi: “Trần Danh, cậu có thích cuộc sống bây giờ không?”

Tôi tò mò hỏi ông nói thế là sao ạ? Ông bảo: “Ý tôi là nếu cậu không thích ở lại thủ đô, tôi sẽ đưa cậu đi. Yên tâm. Chưa có ai mà tôi không dẫn đi được.”

Thì ra ông Nhĩ đang lo cho tình hình tôi bây giờ. Tôi cười đáp: “Ông ạ, tấm lòng của ông cháu nhận. Nhưng con đường này là do cháu chọn, cháu quyết sẽ không bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa, cho dù cháu có rời khỏi thủ đô thì cũng phải về Nam Kinh. Dù sao cũng không thể về tay không được ông nhỉ? Đến lúc đó thì cháu báo thù thế nào? Làm thế nào lấy được thứ cháu muốn từ tay kẻ thù chứ?”
Ông Nhĩ im lặng không nói gì, lúc sau ông thở dài rồi nói: “Thôi, tôi chỉ nói thế tôi. Trần Danh, cậu đừng trách ông già này lắm điều. Chẳng có người làm cha làm mẹ nào mong con cháu mình trôi dạt trong cảnh gió tranh mưa máu. Cho dù là có thì cũng hiếm. Trong mắt tôi, cậu là người thân của tôi, thế nên…”

Nhìn khuôn mặt già nua của ông Nhĩ, tôi đáp: “Ông không phải nói nhiều đâu. Cháu hiểu. Cháu không hề thấy ông càm ràm, ngược lại cháu còn rất cảm kích khi ông quan tâm cháu như thế.”

Nói tới đây, tôi lại nhớ đến bố mẹ đã qua đời từ lâu, thở dài nói: “Bố mẹ cháu mất sớm, từ đó đến giờ cháu chẳng được người lớn quan tâm. Cho dù là cô ruột cũng chẳng thân thiết với cháu. Thế nên, cháu rất cảm ơn ông đã cho cháu cảm nhận được sự quan tâm từ người lớn. Với cháu, ông giống như ông nội cháu vậy. Nên là cháu không sợ ông lắm điều, cháu chỉ sợ ông không càm ràm thôi.”
Vốn tôi chỉ định nói với ông mấy lời trong lòng, nào ngờ mắt ông nhòa lệ khiến tôi sốt ruột: “Ơ… ông ơi, đừng khóc. Cháu biết là ông cảm động nhưng không đến mức khóc chứ.”

Ông Nhĩ quẹt nước mắt nói: “Không liên quan tới cậu. Tôi chỉ đang nhớ tới đứa cháu bạc mệnh của tôi thôi.”

Nói xong, ông lại thở ra: “Thôi, không nói những chuyện đau buồn này nữa. Nó cũng chẳng muốn tôi nói gì về nó đâu.”

Tôi nghi ngờ nhìn ông, xem ra, ông với cháu trai có hiểu lầm thì phải. Nếu không thì ông cũng không nói vậy. Nhưng thấy ông Nhĩ buồn bã thế tôi cũng chẳng dám hỏi, sợ chạm vào nỗi đau của ông, khiến ông càng buồn hơn.


Ông Nhĩ đắp chăn cho tôi, bảo mấy vết đạn bắn đó đều vào mô mềm, cũng không nặng quá. Ông ấy sẽ kê cho tôi đơn thuốc để tôi bồi bổ.


Nói xong, ông lấy giấy bút trong túi ra viết.

Tôi nhìn ông Nhĩ, dè dặt hỏi: “Ông ơi, ông có tin gì của chị cháu không?”


Ông Nhĩ dừng viết, nhíu mày nói mấy câu khiến tôi rất bất ngờ: “Con bé đó chẳng liên quan tới cậu, sau này đừng nhớ tới nó nữa.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK