Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cảnh Hoa bảo tôi đi với anh ta một chuyến. Sau đó lập tức có người bắt tôi lại, tôi giả vờ ra vẻ lo lắng và chống đối lại. Nhưng vết thương trên người vẫn chưa khỏi nền chưa gì đã bị dúi ngã uống đất.

Tôi giận dữ nói: “Thả tôi ra. Tôi bị hai bọn họ hãm hại!”

Tô Cảnh Hoa đi tới, anh ta từ từ ngồi xuống, bỏ mũ và khẩu trang tôi dùng để ngụy trang ra, nhìn tôi, cười nói: “Hãm hại? Chứng cứ xác đáng. Cậu bảo cậu bị hãm hại? Cậu coi tất cả chúng tôi là kẻ ngu à?”

Tôi Cảnh Hoa nói xong, khinh bỉ đứng lên, chỉnh lại áo, nói: “Dẫn đi!”

Tôi bị áp tải lên xe, trên xe, tôi hỏi Tô Cảnh Hoa có thể cho tôi gặp đám Hà Tịch được không, tôi nói tôi sẽ có cách chứng minh bản thân trong sạch. Nhưng bị anh ta từ chối. Anh ta còn nói tôi sẽ bị đưa tới tòa án quân sự để xử nhanh thôi. Bảo tôi đừng làm những chuyện tốn công vô ích nữa. Còn bảo tôi là nếu đã là đàn ông thì dám làm dám chịu.

Tôi giả vờ ra vẻ sợ hãi, tay xoắn vào nhau. Tô Cảnh Hoa thấy tôi như thế anh ta xác định rằng tôi đã bất lực, vô tình nở một cười lạnh. Nhưng nụ cười biến mất rất nhanh. Nếu tôi không quan sát kỹ thì chẳng thể nào phát hiện ra được.

Nhìn nụ cười nhăn nhở của anh ta, tôi nghĩ bụng: “Cứ cười đi. Để xem ra tòa anh khóc thế nào.”

Suốt dọc đường không ai nói gì. Đến doanh tranh, tôi bị hai người áp giải xuống xe. Lúc bấy giờ tôi nghe thấy những tiếng hô khẩu lệnh vang lên từ phía sân tập, tôi ngẩng đầu nhìn theo chỉ thấy bốn đội đều đang luyện tập trên sân. Thấy tôi xuống, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi, tôi còn nhìn thấy cả Hà Tịch. Sau khi nhìn thấy tôi, cô ta cố ý ra vẻ kích động, hất đổ lan can chắn, gào to: “Trần Danh, đồ khốn! Tôi phải gϊếŧ cậu!”

Lại Tử và một đồng đội khác đi tới lôi cô ta lại. Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn tôi chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Tôi đanh mặt nhìn Hà Tịch, định nói gì đó, bỗng Tô Cảnh Hoa hô to: “Hà Tịch, chú ý kỷ luật!”

Hà Tịch không phục, mắt đỏ lừ lùi về phía sau, cô ta cắn môi, gào to: “Rõ, thưa đội trưởng.”

Thẩm Nặc Ngôn vỗ tay, hô to: “Mọi người nhìn đi. Đây chính là cái giá của việc phạm pháp. Các đồng chí đừng bao giờ học theo người này. Đừng đi chệch đường ray. Chúng ta đều là người tài của Hoa Hạ, là hy vọng của Hoa Hạ và có cả một tương lai rộng mở phía trước. Với điều kiện của chúng ta thì thiếu gì phụ nữ. Đừng vì phụ nữ nhan sắc tầm thường mà hủy hoại cả tương lai.”


Từ sau khi tôi xảy ra chuyện, Thẩm Nặc Ngôn chưa từng tới thăm tôi. Anh ấy thông qua Tống Giai Âm tiết lộ tin tức của tôi. Nói là Tô Cảnh Hoa phái người âm thầm theo dõi anh ấy, e là đang nghi ngờ tôi và anh ấy quen biết nhau, muốn thông qua anh ấy tìm được tôi. Thế nên anh ấy không thể nào tới gặp tôi được.

Hà Tịch nghe thấy Thẩm Nặc Ngôn gọi cô ta là “phụ nữ nhan sắc tầm thường” liền nổi giận, hét lên: “Đội trưởng Thẩm, anh nói ai nhan sắc tầm thường?”

Thẩm Nặc Ngôn lập tức tỏ vẻ hối lỗi, ngượng ngùng đáp: “Ối, ngại quá. Tôi bất cẩn nói ra suy nghĩ trong đầu mất rồi.”

Thẩm Nặc Ngôn vừa dứt lời thì một tràng cười to vang lên. Thẩm Nặc Ngôn vội nói: “Phỉ phui cái mồm. Tôi không có ý đó. Ý tôi là, Hà Tịch mỹ nữ, cô thật sự rất đẹp. Nếu không thì Trần Danh cũng sẽ không phạm tội, đúng không mọi người?”

Mọi người nghe xong không hề tán đồng anh ấy mà tụm năm tụm ba bàn tán, thì thầm to nhỏ khiến cho sắc mặt Hà Tịch còn khó coi hơn cả giẫm phải cứt. Còn tội phạm là tôi đây thì chẳng mấy ai để ý tới.

Tôi nhìn Thẩm Nặc Ngôn đang vui vẻ tiếp chuyện đồng đội cũng thấy ấm lòng. Tôi biết vừa nãy anh ấy cố ý nói thế. Mục đích là để chuyển sự chú ý của mọi người sang Hà Tịch. Tuy tôi không hề quan tâm những lời phỉ báng và những ánh mắt kỳ lạ kia, tuy rằng anh ấy cũng biết tôi sắp được rửa oan, nhưng làm anh em, anh ấy vẫn không muốn bất kỳ ai xỉ vả, cười nhạo tôi. Thế nên mới dùng cách này để giải vây giúp tôi.
Nhờ phúc của Thẩm Nặc Ngôn tôi mới có thể yên tĩnh bị dẫn tới tòa nhà hai tầng đằng sau nhà ăn. Tới nơi, tôi bị nhốt vào một căn phòng. Tôi nhìn một lượt, cả tòa nhà đều là kiểu phòng giống nhau. Tôi nghĩ, chắc đây là nơi quân đội dùng để giam giữ lính phạm tội.

Sau khi Tô Cảnh Hoa nhìn tôi bị nhốt vào trong, anh ta bảo tất cả ra ngoài, sau đó nhìn tôi nói: “Phải rồi. Trần Danh, quên nói với cậu, Giai Âm quyết định sẽ suy nghĩ lại chuyện đám cưới của hai bọn tôi. Tôi phải cảm ơn vì sự khốn nạn của cậu đó.”

Tôi đanh mặt nói: “Không thể nào! Giai Âm sẽ không tin chuyện này đâu. Cô ấy nhất định biết tôi bị oan!”

Tô Cảnh Hoa cười khẩy nói: “Chứng cứ xác đáng, cậu bảo cô ấy tin cậu thế nào? Với lại, cậu tưởng rằng tôi không biết chuyện trước kia của cậu à? Cậu là một thằng trăng hoa lăng nhăng. Sao Giai Âm có thể thích cậu được chứ?”
Tô Cảnh Hoa nói xong đi luôn. Tôi không cam tâm nhìn theo bóng lưng anh ta, hét lên: “Tôi không tin. Tô Cảnh Hoa! Anh nghe cho rõ đây! Giai Âm là của tôi!”

Đáp lại tôi là tiếng cười đắc ý của Tô Cảnh Hoa. Tôi chửi thầm: “Đồ ngu”. Bởi vì sợ trong phòng có gắn camera nên tôi không dám để lộ cảm xúc thật. Chứ thật ra trong lòng tôi vui như nở hoa.

Tống Giai Âm từng nói với tôi. Vì để Tô Cảnh Hoa không nghi ngờ cô ấy, thế nên dạo này cô ấy luôn tỏ ra giận dữ và thất vọng khiến anh ta tưởng rằng cô ấy tin tôi là tội phạm hãʍ Ꮒϊếp thật. Bởi vì Tống Giai Âm có một vệ sẽ rất giỏi, nhà cô ấy chỗ nào cũng có người canh gác. Vậy nên, Tô Cảnh Hoa muốn theo dõi cô ấy cũng khó. Hơn nữa, chỗ tôi ở chỉ là một chỗ bé tí của cô ấy, là nơi mà khi cô ấy buồn phiền mới đến. Có lẽ ngay cả điều này anh ta cũng không biết.
Có lẽ Tô Cảnh Hoa có chết cũng không ngờ được rằng khoảng thời gian này tôi đang ở nhà người con gái mà anh ta vất vả theo đuổi, còn ăn đồ ăn cô ấy nấu, ngủ trên giường cô ấy. Nếu anh ta biết e là tức phát điên mất. Nghĩ tới đây, tôi muốn tặng cho Tô Cảnh Hoa một bài hát tên là “Tôi không có cái số đó”.

Mấy ngày tiếp theo, tôi đều trong nhà giam diễn vai bất lực, buồn bực, tuyệt vọng. Ngoài giờ cơm có người mang cơm đến cho tôi thì tôi chẳng nhìn thấy những người khác.

Cuối cùng ngày ra tòa án quân sự tôi chờ mong cũng tới.

Mới sáng sớm, tôi bị giải lên xe, đi một quãng đường dài cuối cùng cũng dẫn tôi tới nơi. Đến tòa án, tôi bất ngờ vì có rất nhiều người đến xem. Tống Giai Âm, Thẩm Nặc Ngôn, Tô Cảnh Hoa đều có mặt. Ngoài ra, ngồi bên cạnh bọn họ còn có hai đội trưởng của hai đội khác. Đằng sau năm người họ thì chật kín mấy chục người nữa. Tôi vừa nhìn đã nhận ra họ đều là đội viên của bốn đội. Tôi nhớ Tống Giai Âm từng nói, lần phán quyết này sẽ không công khai. Nhưng bây giờ xem ra, ai đó sợ tôi chưa đủ mất mặt nên đã mời hết tất cả mọi người tới. Có lẽ muốn tôi tủi hổ ê trề vào tù.
Tôi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, nghĩ bụng “Tô Cảnh Hoa ơi, tối nay tôi để cho anh biết gậy ông đập lưng ông là thế nào.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhận ra người tới dự phiên tòa ở bên trái khác hoàn toàn với bên phải. Bên phải chỉ có bốn người tầm tuổi trung niên ngồi. Bốn người này nhìn bẻ ngoài đã thấy khí thế bất phàm, nghiêm chỉnh, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường. Trong bốn người đó, có ba người đàn ông và một người phụ nữ. Lúc tôi đi vào, tôi nhận thấy người phụ nữ kia cứ nhìn theo tôi. Ánh mắt ấy, nói thế nào nhỉ, “thắm thiết” khiến tôi sởn gai ốc.

Tôi tò mò đối diện với ánh mắt của người phụ nữ. Bỗng nhiên bà ấy không nhìn tôi nữa, hơi chột dạ nhìn về phía trước, dường như sợ nhìn thẳng vào tôi. Tôi hơi tò mò, nghĩ thầm “Người phụ nữ này là ai? Sao lại nhìn mình như thế?”
Lát sau, tôi được dẫn tới ngồi vị trí dành cho bị cáo, Hà Tịch thì ngồi ở bên nguyên cáo đối diện, lườm tôi cười khẩy.

Thẩm phán – chủ tọa phiên tòa nêu lại tội danh của tôi, liệt kê vật chứng, sau đó hỏi tôi có nhận tội không?

Tôi cao giọng cười đáp: “Thưa tòa, tôi không nhận. Tôi bị oan.”

Thẩm phán hỏi tôi có chứng cứ chứng minh mình bị oan không? Tôi kể lại chuyện xảy ra tối hôm đó. Khi tôi nói xong, Hà Tịch giận dữ nói: “Trần Danh, cậu nói lúc cậu đến, cậu nhìn thấy tôi và Lại Tử đang làm chuyện đó? Tưởng là tôi bị hãʍ Ꮒϊếp, còn cứu tôi? Nực cười. Nếu tôi chỉ muốn hại cậu thì sao có thể làm việc đó với Lại Tử thật? Tôi chỉ cần diễn kịch là xong không phải sao? Tôi có chứng cứ chứng minh tối đó tôi bị xâm phạm.”

Đây chính là “lỗ hổng” lớn nhất trong lời khai của tôi. Tất cả nghe tôi nói đều sẽ nghĩ giống Hà Tịch. Thế nên, chiêu này Tô Cảnh Hoa tưởng qua loa nhưng rất tỉ mỉ, tưởng bỉ ổi nhưng lại rất thông minh. Anh ta để Hà Tịch bị xâm phạm, mục đích là để tôi nói ra sự thật cũng không ai tin.
Tôi cười khẩy, nói: “Thế ai mà biết được, có thể cô và Lại Tử là người yêu thì sao?”

Hà Tịch đanh mặt nói: “Tất cả mọi người đều biết người tôi thích là đội trưởng. Còn Lại Tử xấu như ma, năng lực lại kém, cho dù tôi nói thích cậu ta e là cũng chẳng ai tin. Trần Danh, năng lực đáp trả của cậu kém quá!”

Cô ta nói xong nhìn về phía tòa án, mắt đỏ au nói: “Thưa tòa, tòa nhất định phài đòi lại công bằng cho tôi, bắt kẻ xấu chịu sự trừng phạt thích đáng theo pháp luật.”

Thẩm phán nhìn tôi, hỏi: “Trần Danh, ngoài lời nói ra, cậu có chứng cứ xác đáng nào không?”

Tôi cố ý ra vẻ buồn rầu: “Lúc đó chỉ có ba người chúng tôi. Tôi cũng không hề phòng bị hai người bọn họ, vậy nên cũng không kịp thời lấy bất cứ chứng cứ gì.”

Thẩm phán lắc đầu. Hà Tịch nói: “Chứng cứ gì? Cậu là tội phạm hϊếp dâʍ.”
Thẩm phán gõ búa, có vẻ như đã ra phán quyết. Lúc này, bỗng Tống Giai Âm ngồi giữa những người xem đứng lên, bình thản nói: “Khoan đã.”

Tất cả đều tò mò nhìn Tống Giai Âm, cô ấy thản nhiên nói: “Thưa tòa, có vẻ như có một người chưa tới.”

Tống Giai Âm vừa dứt lời, bảo vệ ngoài cửa đi vào, nói có người muốn xin ra tòa làm chứng.

Thẩm phán bảo họ dẫn người vào. Lát sau, Lại Tử đi vào, sắc mặt cậu ta rất kém, ắt hẳn trước khi tới đây đã bị đắn đo suy nghĩ nát óc rồi.

Thấy Lại Tử tới, Hà Tịch và Tô Cảnh Hoa vô cùng vui mừng. Hà Tịch hỏi Lại Tử không phải bị ốm sao? Còn nói đến rồi thì mau giúp cô ta chỉ ra kẻ khốn nạn dám làm không dám chịu là tôi đi.


Lại Tử cúi đầu, chậm rãi bước đến vị trí nhân chứng bên cạnh tôi trong khi Hà Tịch đang nở nụ cười. Lúc này, tất cả nhốn nháo cả lên, ai cũng ngây ngẩn cả người.

Phải biết rằng bên cạnh tôi và Hà Tịch đều có một vị trí của nhân chứng. Lại Tử đi sang phía tôi, tức là làm chứng cho tôi. Một người luôn miệng nói muốn gϊếŧ tôi bây giờ bỗng từ nguyên cáo biến thành người làm chứng rửa oan cho tôi, không kinh ngạc sao được?


Thẩm phán ra lệnh tất tả im lặng, rồi hỏi Lại Tử muốn nói gì.


Lại Tử nhìn Hà Tịch nói: “Thưa tòa, tôi muốn làm chứng cho Trần Danh. Hôm đó thực ra Trần Danh phát hiện ra chuyện tôi với Hà Tịch, bọn tôi sợ chuyện bại lộ, để tổ chức biết trong khi làm nhiệm vụ chúng tôi lại làm loại chuyện này nên đâm lao phải đành theo lao. Bọn tôi định vu oan cho Trần Danh, gϊếŧ cậu ta diệt khẩu.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK