Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nói tôi muốn đưa Bào Văn xuống suối vàng, con dao găm trong tay tôi cứa sâu vào cổ cô ta hơn, đồng thời tôi ôm eo cô ta, cố gắng kéo sát cô ta vào lòng tôi. Cô ta cứng người, dường như không quen sự tiếp xúc gần như thế giữa tôi và cô ta.

Sắc mặt Bào Văn đau đớn, cô ta nói với giọng hoang mang: “Bố, cứu con, cậu ta điên rồi, điên thật rồi.”

Lý Cô Tiếu trầm giọng hỏi: “Trần Danh, mày thật sự muốn làm vậy? Lấy mạng của hai anh em mày đổi lấy mạng của Bào Văn, mày nghĩ thế có đáng không?”

Tôi cười đáp: “Sao vậy? Ông cho rằng con gái ông không đáng sao?”

Bào Văn nói với giọng phẫn nộ: “Bố, bố có ý gì?”

Lý Cô Tiếu chau màu lạnh nhạt nói: “Văn Văn, con đừng căng thẳng, đừng làm loạn, thằng ranh này giờ đang giả vờ, trong lòng nó hiện giờ đang rất sợ hãi.”

Bào Văn kích động nói: “Bình tĩnh? Bố bảo con làm sao mà bình tĩnh được? Con dao găm này đang dần dần cứa vào động mạch chủ của con, con đang chảy máu, bố có thấy không? Có phải con chết bố cũng không quan tâm không?”

Nói xong, cô ta không cho Lý Cô Tiếu cơ hội trả lời mà hỏi: “Trần Danh, cậu muốn thế nào?”

Tôi nhìn cô ta, tâm trạng rối bời, tôi nói: “Tôi muốn em gái tôi và các anh em của tôi đều sống.”

Bào Văn đợi một lúc, thấy tôi không nói gì thêm liền hỏi tôi một cách kinh ngạc: “Hết rồi?”

Tôi nhìn sườn mặt xinh đẹp của Bào Văn nói: “Đủ rồi.”

Bào Văn giật mình sau đó đáp: “Tôi đảm bảo với cậu, chỉ cần Bào Văn tôi còn sống một ngày thì em gái cậu và đám anh em đó của cậu tuyệt đối không gặp chuyện gì cả.”


Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi dựa vào cái gì để tin cô?”

Bào Văn giơ tay làm động tác thề, rồi trầm giọng nói: “Tôi Bào Văn xin thề nhất định sẽ dùng tính mạng của mình bảo vệ các anh em và người nhà của cậu, nếu bọn họ gặp chuyện gì tôi lấy cái mạng của mình đền tội, tuyệt đối không nuốt lời!”

Nói xong, thì tháo miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống sau đó đập xuống đất. Giây phút này tôi thấy mặt của Lý Cô Tiếu biến sắc, cô ta nói với giọng điềm tĩnh: “Nếu tôi nuốt lời thì sẽ như viên ngọc này chết không toàn thây!”

Lý Cô Tiếu phẫn nộ hét lên: “Văn Văn, con có biết miếng ngọc này có ý nghĩa gì không?”

Bào Văn lạnh lùng đáp: “Con biết, đây chính là miếng ngọc mà năm đó bố dùng hết toàn bộ số tiền tích luỹ mua tặng mẹ, miếng ngọc này được một cao nhân gìn giữ vài năm, vô cùng có giá, nghe nói rất có lợi đối với sức khoẻ, còn có thể phù hộ bình an. Bố vỗn dĩ muốn tìm cơ hội để tặng lại mẹ nhưng những không có hi vọng tặng được nên mới tặng cho con. Rốt cục con ở trong lòng bố chỉ là thứ yếu, bố quan tâm mẹ nhất, mẹ lại quan tâm bản thân mình nhất, con đối với mẹ mà nói chỉ là vết nhơ, đối với bố mà nói chỉ là phương thức liên hệ giữa hai người, có ai từng nghĩ cho cảm xúc của con chưa, có ai từng quan tâm đến sự sống hay cái chết của con chưa?”

Nghe được những lời của Bào Văn, tôi có chút đồng cảm với người con gái này, còn Lý Cô Tiếu nghe được những câu nói này, lộ ra vẻ áy náy hiếm có: “Văn Văn, con đang nói bừa gì đấy? Trong mắt bố, con là đứa con gái bố yêu thương nhất, bố có yêu mẹ con thế nào cũng không thể bằng con được, con và bố có chung dòng máu.”

Bào Văn cười lạnh lùng không nói gì, trông có vẻ đã nản lòng thoái chí rồi.

Lý Cô Tiếu nhìn tôi nghiến răng nói: “Đều do mày! Thằng ăn hại, dám gây chia rẽ tình cảm bố con tao.”

Tôi không nói gì, ánh mắt Diệp Phong liếc qua liếc lại giữa hai chúng tôi, khoé miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt hiểu rõ, sáng suốt khi không tham gia vào “cuộc chiến” này.

Lý Cô Tiếu nhìn Bào Văn, cuối cùng ông ta cũng thoả hiệp nói: “Được, bố đồng ý với con, không động đến em gái của Trần Danh.”
Tôi thấy cơ thể đang căng cứng của Bào Văn thả lỏng hơn rất nhiều, cô ta hỏi tôi đã nghe thấy chưa? Tôi gật đầu, lúc này Lý Cô Tiếu nói: “Nhưng tao sẽ không tha cho mày, lần này mày nhất định phải chết.”

Nhìn Lý Cô Tiếu, tôi đáp: “Cái mạng của tôi đang ở đây, có bản lĩnh ông đến lấy đi.”

Nói xong, tôi đưa Bào Văn đi về phía cửa sổ, Bào Văn sốt ruột hỏi tôi làm gì? Sẽ không dẫn cô ta nhảy lầu chứ? Còn nói như vậy quá nguy hiểm, cô ta không muốn mạo hiểm cùng tôi, cô ta bảo tôi dẫn cô ta ra cửa, cô ta có thể sắp xếp xe đưa tôi về.

Lúc này, tôi đột nhiên thấy đời quả là buồn cười.

Tôi đến bên cửa sổ, hôn vào đầu cô ta, nói nhỏ: “Cảm ơn cô, nhưng vết thương của cô không thể chậm trễ hơn nữa cho nên tôi không thể đưa cô theo cùng, không thể để cô mạo hiểm.”
Từ lúc thấy cánh tay ‘thi thể’ lộ ra bên ngoài tôi đã chắc chắn người nằm đó không phải em tôi, mà là Bào Văn vì tay của em tôi không thể thon và da dẻ mỏng manh như vậy, cũng không thể sơn móng tay đẹp như thế cho nên tôi mới có dự phòng, né tránh được sự tấn công của Bào Văn và bóp lấy cổ cô ta.

Nhưng tôi không ngu ngốc, một người với thận trọng như Bào Văn làm sao có thể để tay lộ ra bên ngoài? Cô ta chỉ đang dùng cách này để nhắc nhở tôi, bao gồm cả cách cô ta dùng dao găm đâm tôi cũng đều là cố ý đâm lệch, kể cả biết tôi có thể né cô ta cũng không muốn mạo hiểm vì người đối đầu với cô ta là tôi.

Tôi rất rõ điểm này, cũng hiểu rõ Bào Văn cố tình để tôi khống chế vì thế lúc tôi đâm con dao vào cô ta mới cố gắng kéo cô ta vào lòng để cổ cô ta có thể cách con dao của tôi xa hơn một chút.
Tôi nghĩ Bào Văn là người thông minh nên cô ta hiểu rõ dụng ý trong từng hành động của tôi.

Còn Bào Văn giận Lý Cô Tiếu cũng chỉ vì phối hợp với tôi diễn kịch, muốn cho tôi một cơ hội để ‘cầu sinh’, cô ta muốn tôi lợi dụng cô ta để xin được sống, nhưng tôi lại hiểu rằng lần này Lý Cô Tiếu và Diệp Phong không cho phép tôi sống sót rời đi. Nếu tôi thật sự đưa ra yêu cầu này, bọn họ sẽ không đồng ý, ngược lại có thể làm những chuyện quá đáng hơn để tôi thả cô ta ra, ví dụ như làm hại em gái tôi.

Nếu thực sự tới nước đó, tôi làm sao nhẫn tâm nhìn em gái mình bị hại? Tới lúc đó tôi chỉ có thể thả cô ta, và như vậy thì tấm lòng của cô ta, kế hoạch của tôi đều đổ sông đổ bể nên tôi chỉ nói muốn em tôi và bọn Thẩm Nặc Ngôn sống.

Ngửi mùi hương trên cơ thể người con gái trong lòng mình, mùi hương quen thuộc đó khiến tôi có cảm giác như đang nằm mơ. Ai ngờ rằng người hận tôi cuối cùng lại muốn giúp tôi như vậy? Nếu không phải trước đây Tô Nhược Thuỷ thẳng thắn với tôi “cô gái bí ẩn” chính là Bào Văn thì giờ tôi cũng không hiểu được dụng ý của cô ta, thậm chí còn cho rằng cô ta thực sự vì sợ chết mới uy hϊếp tôi.
Một cô gái trong ngoài bất nhất như cô ta… giờ tôi cũng không biết nên hận hay nên thích cô ta, nhưng tôi rất biết ơn cô ta, có thể khiến tôi không lo lắng gì liều một phen, dù sống hay là chết tôi cũng không hối hận!

Nhìn vào ti vi, em gái tôi đang liên tục lắc đầu nhìn tôi, nước mắt như mưa, lúc này tôi mới biết thực ra bọn họ cũng có thể trông thấy tôi, trong lòng tôi đau đớn vô cùng. Nếu có thể, tôi thực sự không muốn em gái tôi nhìn thấy bộ dạng độc ác của tôi lúc này.

Mắt tôi đỏ lên, tôi nói: “Vi Vi, em nhất định phải sống cho thật tốt, biết không? Nếu không cả đời này anh sẽ không tha thứ cho em.”

Nói xong tôi nhìn anh Đậu, lúc này anh ấy cúi đầu hình như không dám nhìn tôi, nghĩ tới việc mình do dự mấy lần, nghĩ tới việc mình quyết tâm không lấy mạng anh ấy, tôi cảm thấy mình quả là một kẻ đáng thương. Nhìn anh Đậu, tôi nói: “Dương, đây là lần đầu tiên em gọi tên anh, từ hôm nay trở đi, chúng ta cạn tình cạn nghĩa, nếu ông trời tốt với em, để em sống thì sẽ có một ngày em sẽ đích thân lấy mạng anh.”
Anh Đậu ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy cũng đầy nước mắt, trong lòng rất đau đớn, tôi rất muốn hỏi anh ấy giây phút này có phải anh đang hối hận, tôi rất muốn hỏi có phải anh có nỗi khổ tâm gì không nhưng giờ đã chẳng còn ý nghĩa nữa. Anh ấy làm gì tôi, dù là tận tay gϊếŧ tôi thì tôi cũng không hận anh ấy, nhưng anh ấy dám làm hại em gái tôi thì chuyện này tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ được!

Người anh em thân thiết nhất, cuối cùng lại trở thành kẻ địch! Hoặc là không gặp lại, nếu gặp lại nhau, chắc chắn sẽ trở mặt thành kẻ thù, không chết không thôi!

Nghĩ tới đây tôi lấy chiếc thẻ trong túi nhét vào tay Bào Văn nói: “Bệnh em gái tôi phiền cô rồi.”

Bào Văn nắm chặt tay, hét lên “Trần Danh”, tôi rút dao găm ra, đẩy cô ta ra rồi hét lại: “Có duyên sẽ gặp lại, Văn Văn.”
Nói xong, tôi nhảy từ trên tầng hai xuống, bên tai vọng lên tiếng súng, tôi cảm giác toàn thân đau đớn, máu tươi tuôn trào, còn Bào Văn đứng ở cửa sổ, trợn mắt nhìn tôi hét: “Trần Danh!”

Trong đôi mắt cô ta toàn là sợ hãi, cô ta thậm chí muốn trèo ra ngoài cửa sổ nhảy xuống với tôi nhưng bị Lý Cô Tiếu kéo lại.

Tiếng gió rít bên tai, tiếng của Bào Văn cũng theo gió thổi đến, tôi nghe thấy âm thanh này, nhìn bộ dạng hoảng sợ thất thần của cô ta, tôi cảm thấy ông trời thật thích chơi đùa, trước khi tôi chết, người chứng kiến cái chết của tôi, rơi lệ vì tôi lại chính là người con gái tôi oán hận lâu nay, nhưng tôi không cảm thấy đen đủi, mà còn thấy rất tốt nữa.

Tôi rơi phịch xuống đấy, ý thức dần dần mơ hồ, máu trong miệng bắt đầu trào ra. Tôi dần dần nhắm đôi mắt lại, trong lòng nghĩ lần này tôi phải chết thật rồi sao? Thật sự không ngờ kết cục của bản thân lại thế này, có lẽ tôi thực sự chỉ là một con kiến, vĩnh viễn không bao giờ có thể lên được đỉnh…
Tôi mơ màng nghĩ, tôi cảm giác hai mắt bắt đầu giần giật, cảm giác mệt mỏi không còn sức lực bủa vây, tôi liếm đôi môi nứt nẻ và nghĩ không phải cảnh nào trên ti vi cũng là giả. Mỗi lần diễn viên diễn cảnh chết đều nói rất buồn ngủ, rất buồn ngủ, giờ không phải tôi cũng như vậy sao? Nghĩ như vậy, tôi nhắm hai mắt lại, trong lòng có cảm giác thư thái.

Mệt mỏi lâu nay rồi, cuối cùng tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi, không phải sao?

Tôi từ từ nhắm mắt lại, trong đầu đều là những kỷ niệm sau khi tới Nam Kinh, trước mắt tôi dần hiện lên vài khuôn mặt, em gái tôi, Tô Nhược Thuỷ, Đoàn Thanh Hồ, Bào Văn, Trần Nhã, mọi thứ dừng lại ở gương mặt Tống Giai Âm.


Một cô gái tít trên cao, một cô gái mà tôi không dám nảy sinh ham muốn vui đùa, tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng chỉ đi qua một góc trên đường đời của chị ấy, cuối cùng cũng không thể hẹn hò chị ấy, không thể kề vai sát cánh, cùng ngắm thế gian tươi đẹp.

Tống Giai Âm, Giai Âm, cuối cùng tôi không thể đợi được cô, chung quy là Tống Giai Âm vô vọng…


Nghĩ vậy, tôi không cầm được nước mắt, tôi cảm thấy đau buồn cho một con người nhỏ bé như tôi, không ngờ tôi vật lộn chiến đấu như vậy cuối cùng lại về tay không. Nói thực lòng tôi không cam tâm, không cam tâm…


Cuối cùng, tôi chìm vào hôn mê, thế giới của tôi bỗng chống ngừng quay…



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK