Mặt sẹo đột nhiên bật cười, nói: "Người đẹp mạnh mẽ ghê nhỉ." Nói rồi, hắn tiến lại gần Tô Nhược Thủy từng bước một, trong tay còn cầm cái rìu kia, Tô Nhược Thủy sợ đến mức liên tục lùi về sau, mặt sẹo nói: "Lùi lại làm gì? Chẳng phải cô rất dũng cảm sao? Chẳng phải nói không sợ chết, không sợ đau, thì xông lên sao? Tôi chính là kẻ không sợ chết, không sợ đau đó, cô làm đi, cứ hắt vào tôi, nhưng lúc cô hắt vào tôi, tôi chắc chắn sẽ cướp cái chai và hắt lại cô, một người đẹp như hoa như ngọc bỗng chốc trở thành một con mụ xấu xí."
Lòng tôi trĩu nặng, không ngờ mặt sẹo lại ghê gớm thế, nếu như là kiểu như Hùng Tử, thì đã sợ ngu người lâu rồi. Tôi bảo Tô Nhược Thủy mau đi đi, cô ấy lắc đầu, cắn chặt môi, mặc dù sợ hãi nhưng vẻ mặt rất kiên định, nói: "Cùng lắm thì chúng ta chết chung."
Mặt sẹo cười ha ha, không hề thấy sợ hãi, những người khác thấy đại ca không sợ nên ai cũng xông lên, không lâu sau đã vây lấy Tô Nhược Thủy.
Tôi sốt ruột, muốn bò dậy, nhưng có hai người đàn ông đang giữ tôi, tôi không thể động đậy được.
Tôi gào thét bảo Tô Nhược Thủy rời đi, một người đàn ông đột nhiên xông lên, mặt cô ấy tái mét, đập luôn cái chai vào người đàn ông đó, người xung quanh sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức, người đó bị chất lòng trong chai bắn vào, đột nhiên sợ đến mức kêu oa oa, nhưng hắn lại chẳng bị sao cả.
Mọi người đều ngẩn người, người đó sờ cánh tay, vỗ đùi cười nói: "Không phải axit, là nước."
Nghe thấy lời này, đám đàn ông này bỗng cười rũ rượi, có mấy người thèm thuồng sắc đẹp của Tô Nhược Thủy thoáng cái lao về phía cô ấy, cô gái ác độc và Hùng Tử vẫn luôn đứng ở chỗ xa xa cũng xông đến.
Lòng tôi nguội lạnh, đau lòng muốn chết, vì tôi hiểu rõ, nếu Tô Nhược Thủy rơi vào tay đám người này sẽ có kết cục gì, tôi gào thét thành tiếng, gào đến mức cổ họng như muốn rách ra, nhưng chẳng ai để ý tôi cả.
Tô Nhược Thủy sợ hãi ôm ngực ngồi thụp trên đất, vùi đầu, đợi móng vuốt ma quỷ của đám người này, lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói mạnh mẽ vang lên: "Dừng tay ngay cho bố mày!"
Tất cả mọi người giật mình, tôi mừng húm, chỉ thấy Triệu Côn Bằng cầm một ống tuýp trong tay, miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi bước vào, có khí thế như một người có thể địch ngàn quân.
Mặt sẹo hơi không vui nói: "Xem ra Vân Tam Thiên bằng lòng dùng mười quán bar để đổi lấy cái mạng của thằng khốn này?"
Triệu Côn Bằng lạnh lùng nói: "Tôi đến đây không liên quan gì Tam gia hết, Trần Danh là anh em của tôi, Tam gia là ông chủ của tôi, tôi có thể bất trung, nhưng không thể bất nghĩa."
Tôi có thể bất trung, nhưng không thể bất nghĩa. Câu này khiến nước mắt tôi suýt nữa thì tuôn rơi.
Mặt sẹo nói: "Được lắm." Hắn búng tay, mọi người đều xông đến trước mặt Triệu Côn Bằng, Triệu Côn Bằng cầm ống tuýp, bình tĩnh tự tin, không lung lay, nói: "Cùng lên? Thế tốt nhất, bớt việc!"
Nói xong, Triệu Côn Bằng lao thẳng lên trước, âm thanh ma sát chói tai vang lên dưới chân anh ấy, anh ấy giơ ống tuýp lên, ống tuýp đập trúng cánh tay một người ở trước mặt, khi kẻ đó ngã xuống, cơ thể bay giữa không trung, hai chân giơ lên cao, đá luôn lên vào hai người khác, khiến hai người đó bị bay ra xa.
Triệu Côn Bằng chống đất bằng một tay, quét chân, gạt ngã một người, sau đó, anh ấy quăng mạnh ống tuýp lên đầu một người, người đó ngã về phía sau, anh ấy nhảy lên đỡ ống tuýp, đột nhiên đi đứng chậm rãi, động tác trên tay lại vô cùng nhanh, ống tuýp đập vào người mấy người ít ỏi đứng trước mặt anh ấy, cuối cùng ống tuýp dừng lại cách đỉnh đầu mặt sẹo khoảng năm centimet, còn cơ thể anh ấy, thì đứng chắn trước mặt Tô Nhược Thủy như một ngọn núi lớn, như đỉnh núi không thể trèo qua được.
Gọn gàng dứt khoát, tôi xem đến mức máu trong người sôi trào.
Tôi cảm thấy Triệu Côn Bằng đúng là có thể sánh ngang với Lâm Cường rồi, mà việc anh ấy luôn không để lộ thực lực ở quán bar, đây có lẽ là ý của Vân Tam Thiên, đột nhiên tôi rất tò mò, dưới chướng Vân Tam Thiên rốt cuộc có bao nhiêu người tài giỏi như Triệu Côn Bằng.
Triệu Côn Bằng lạnh lùng nói với mặt sẹo: "Tôi biết cậu cũng đánh rất giỏi, nhưng tôi có thể nói chắc với cậu, cậu không đánh nổi tôi. Tôi còn có thể cho cậu biết, người đàn ông mà Triệu Côn Bằng tôi coi trọng, chắc chắn không phải kẻ xấu xa."
Tôi cảm động, mặt sẹo có lẽ biết sự lợi hại của Triệu Côn Bằng, lần này hắn không ngang ngược nữa, mà ra hiệu cho bọn đàn em thả tôi ra, nhưng hắn vẫn vô cùng cương quyết nói: "Triệu Côn Bằng, tôi nhớ kĩ anh rồi. Hôm nay dù anh có thể dẫn thằng khốn này đi, ngày mai tôi vẫn có thể bắt nó lại."
Tô Nhược Thủy chạy qua đỡ tôi, tôi từ từ đứng dậy, nói với mặt sẹo: "Thay vì lãng phí thời gian trên người tôi, chi bằng hỏi em gái anh xem, tại sao lại kết hợp với em trai nuôi lừa anh."
"Anh nói linh tinh cái gì đấy?" Cô gái ác độc ngay lập tức như bị giẫm phải đuôi, nhảy lên hét.
Hùng Tử hoảng sợ, vội nói: "Mày... mày châm ngòi ly gián!"
Tôi chẳng buồn nhìn hai người họ, nói: "Anh nghĩ xem, nếu tôi thực sự có ý đồ bất chính gì với em gái anh, thì sẽ chọn chỗ nhiều người như vậy sao? Tôi có văn phòng riêng, trong văn phòng còn có phòng ngủ cho tôi nghỉ ngơi, sao tôi không chọn phòng ngủ mà chạy đến tầng ba cho người ta bắt thóp?"
Mặt sẹo cau mày, chuyển mắt nhìn qua nhìn lại đôi nam nữ chó má mặt mũi giờ đã biến sắc, vẻ mặt càng khó coi hơn.
Tôi đi qua người mặt sẹo, mỗi bước đi đều đau thấu tim, Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, nói: "Tôi không như anh, tôi là một nông dân chính tông, hơn hai mươi năm qua, ngoài Tam gia, không ai cho tôi cơ hội, nên tôi thề phải dốc sức vì anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện đồi bại như vậy ở địa bàn của anh ấy, dù Tam gia không sợ, tôi vẫn sợ ảnh hưởng đến thanh danh của anh ấy."
Mặt sẹo nheo mắt nhìn tôi, tôi cảm thấy không cần phải phí công lắm lời với kẻ thù nữa, dù sao tôi đã nói hết nước hết cái rồi, nếu hắn không tin, thì tôi cũng hết cách, chỉ có thể nói đáng đời tôi xui xẻo, cũng đáng đời hắn bị lừa.
Triệu Côn Bằng đi đến ngồi xuống, tôi không ra vẻ gì với anh ấy, ngay lập tức bò lên người anh ấy, anh ấy cõng tôi, cùng Tô Nhược Thủy rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang, dẫn tôi lên một chiếc Passat phổ thông, sau khi đặt tôi xuống, anh ấy lên ghế lái, dặn dò Tô Nhược Thủy chăm sóc tôi cẩn thận, lúc này mới lái xe đi.
Tôi nghỉ ngơi một lát, hồi phục chút thể lực, rồi mới nói: "Anh Triệu, cảm ơn anh."
Tô Nhược Thủy ai oán nhìn tôi một cái, nói: "Sao cậu không cảm ơn tôi?"
Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang giả bộ tức giận của cô ấy, mặt đỏ ửng, nắm lấy tay cô ấy trong bóng tối, nói: "Giữa chúng ta còn cần cảm ơn ư?"
Tô Nhược Thủy cười khanh khách, nói: "Ý cậu là tôi là người nhà, anh Triệu là người ngoài?"
Tôi sốt ruột, vội nói tôi không có ý này, cô ấy bóp mặt tôi, nói: "Ôi trời, nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, em trai nhỏ, chị đây đùa với cậu thôi, tôi tin là anh Triệu cũng không để ý câu nói đùa của tôi đâu, đúng không?" Nói xong cô ấy cười tươi roi rói nhìn Triệu Côn Bằng, nhưng anh ấy rõ ràng không có hứng thú với gái đẹp, chẳng ừ hử gì.
Tôi ngượng ngùng nhìn Triệu Côn Bằng, anh ấy lạnh nhạt nói: "Cậu không cần cảm ơn tôi, thực ra đến cứu cậu là ý của Tam gia, Tam gia đã nói, bên cạnh cậu ấy không thiếu người trung thành tận tâm, nhưng thiếu người hết lòng hết dạ, biết điều, hiểu đại cục như cậu, hơn nữa rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, không phải chịu tiếng xấu này, Trần Danh, cậu rất may mắn, vì Tam gia đã nhiều năm nay chưa vừa mắt, thực lòng muốn giúp đỡ ai rồi."
Nghe được lời này, lòng tôi tràn ngập cảm động, tôi nghĩ có lẽ tôi không phải thiên lý mã, nhưng Tam gia chắc chắn là Bá Nhạc của tôi.
Lúc này Triệu Côn Bằng lại nói: "Giờ tôi đưa cậu về dọn đồ, Tam gia nói rồi, cái gốc của cậu ở Nam Kinh quá yếu, giờ cậu ấy cũng phải nhịn, không thể để lộ bản lĩnh, không thể bảo vệ cậu công khai, nên, cậu ấy bảo tôi đưa cậu đến Lật Thủy, cậu ấy có mấy quán ở bên đó, là cậu ấy tự mở, muốn cậu qua đó rèn luyện."
Tôi hơi xúc động nói: "Thật sao?"
Triệu Côn Bằng nói: "Tam gia chưa bao giờ nói dối."
Bỗng tôi không biết phải nói gì, hai tay run rẩy liên tục vì hưng phấn, cứ ngỡ dù tôi may mắn sống sót thoát khỏi tay mặt sẹo, không được mấy ngày có lẽ sẽ bị Dương Phàm Khôn dần chết, nhưng không thể ngờ nổi, Tam gia lại đối xử tốt với tôi như vậy, tốt đến mức tôi không dám tin đây là thật.
Tô Nhược Thủy đặt bàn tay còn lại lên bàn tay đang nắm tay cô ấy của tôi, lòng tôi đột nhiên bình tĩnh hẳn, nhờ ánh sáng ngoài xe, tôi nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ với tôi, đôi con người xinh đẹp cổ vũ tôi, như đang nói với tôi: "Cố lên, cậu làm được."
Trong lòng bỗng tràn đầy sức mạnh tiến bước về phía trước, tôi nói: "Em chắc chắn sẽ làm hẳn hoi, sẽ không uổng phí tấm lòng của Tam gia."
Về đến nhà Tô Nhược Thủy, Triệu Côn Bằng xử lý vết thương cho tôi, Tô Nhược Thủy thu dọn đồ đạc cho tôi, Thân Oánh hôm qua đã về trường, nếu không tôi còn có thể tạm biệt cô ấy. Khi tôi chuẩn bị gọi điện thoại thì Triệu Côn Bằng nói: "Có thể tạm biệt bạn bè, nhưng tốt nhất đừng để ai biết cậu đang ở đâu, việc này không chỉ vì sự an toàn của cậu, mà còn vì Tam gia."
Tôi hiểu rõ gật đầu, gửi tin nhắn cho Thân Oánh, nói với cô ấy tôi phải bỏ trốn, nếu có ai tìm cô ấy, cứ nói chưa gặp lại tôi, thể hiện hận tôi một chút, thế cũng là vì bảo vệ cô ấy.
Gửi tin xong, Tô Nhược Thủy đã dọn xong đồ của tôi rồi, tôi rất muốn dẫn cô ấy đi cùng, nhưng Triệu Côn Bằng nói cô ấy quá nổi bật, hơn nữa cô ấy đã có danh tiếng trong giới, đi theo sẽ chỉ khiến chúng tôi bị lộ nhanh hơn, vả lại, cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình.
Tôi hơi luyến tiếc nhìn Tô Nhược Thủy, Triệu Côn Bằng xách va li của tôi, nói: "Tôi xuống dưới đợi cậu." Nói rồi anh ấy rời đi.
Sau khi anh ấy đi, Tô Nhược Thủy nở nụ cười hút hồn với tôi, nói: "Em trai nhỏ, đến đó thì chăm sóc bản thân thật tốt, còn nữa, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt, chị sẽ ghen đấy nhé."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Tôi sẽ không trêu ghẹo ai hết, lòng tôi chỉ có chị Thủy."
Tô Nhược Thủy cười rũ rượi, chớp mắt với tôi, hỏi tôi thế này có tính là tỏ tình không? Mặt tôi bất giác đỏ lên, ấp ủng nói tính.
Gương mặt Tô Nhược Thủy ửng hồng, dùng tay chỉ vào ngực tôi, nói: "Em trai nhỏ đúng là ngày càng thẳng thắn, chị sắp chịu không nổi rồi."
Tôi nắm lấy tay cô ấy, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi dằn sự xấu hổ nho nhỏ trong lòng xuống, nói: "Chị Thủy, tôi sẽ nhớ chị."
Tô Nhược Thủy chớp mắt với tôi, không nói gì, tôi lúng túng, cô ấy đột nhiên bảo tôi nhắm mắt, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cảm giác môi bỗng ấm nóng, cả người như bị điện giật, mở choàng mắt, đập vào con ngươi là gương mặt tươi như hoa, cô ấy nói: "Chị cũng sẽ nhớ cậu."