Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi nói với Hàn Thanh Chí tôi muốn lấy mạng hắn, thì hắn không sống được quá một phút, hắn tức điên lên nói: “Trần Danh, có giỏi thì mày bắn tao một phát chết luôn đi.”

Tôi cười khẩy nói: “Bắn mày một phát chết luôn thì có gì hay chứ? Chẳng phải mày muốn tao thân bại danh liệt, chết rồi cũng bị cả nghìn người mắng nhiếc sao? Tao không ăn miếng trả miếng thì sao xứng với sự hãm hại được lên kế hoạch tỉ mỉ của mày chứ?”

Hàn Thanh Chí hỏi tôi muốn làm gì? Tôi không để ý hắn, mà nói với hai quản giáo kia: “Lùi lại, nếu không tao sẽ nổ súng bắn chết hắn, tao nghĩ chúng mày chắc cũng sợ người có thân phận đặc biệt như Hàn thiếu gia gặp chuyện ở địa bàn bọn mày nhỉ.”

Hai quản giáo lau mồ hôi trên trán, một trong hai người nói: “Số 7474, cậu biết mình đang làm gì không?”

Tôi trợn ngược mắt, giơ súng lên bắn một phát về phía họ, hai người bị doạ cho hết hồn, tôi lạnh lùng nói: “Con người tao luôn không có kiên nhẫn, nên tao nói lại lần nữa, lùi lại cho bố mày!”

Lúc này họ không dám nói nhảm nữa, hai người ngay lập tức mở cửa lùi ra ngoài, tôi cứ thế một tay bóp cổ Hàn Thanh Chí, một tay cầm súng dí vào đầu hắn, hơn nữa, tôi còn xoay nhẫn vào mặt trong của ngón tay, như vậy, lưỡi dao sắc bén sẽ kề vào động mạch chủ của hắn, không cẩn thận cái là động mạch chủ của hắn sẽ bị tôi cắt đứt, nên hắn đi rất cẩn thận, sợ bị tôi làm chết.

Tôi không nhịn được cười khẩy, là ai nói có giỏi thì bắn tao một nhát chết đi? Sợ chết thì mẹ nó đừng có làm màu.

Vừa nghĩ, tôi vừa dẫn Hàn Thanh chí đi ra ngoài, trong lúc đó tất cả quản giáo đều đã đến rồi, đến cả sở trưởng cũng bị quấy rầy, mọi người đều giơ súng chĩa vào tôi, nhưng ai cũng không dám nổ súng.

Sở trưởng là một người hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi uể oải, trông có vẻ là người chìm trong nữ sắc, ông ta thấy Hàn thiếu gia - người mình dốc hết sức muốn làm quen bị tôi đối xử như vậy, thì thoáng cái sợ đến toát mồ hôi hột, nói: “Trần Danh, cậu biết mình đang làm gì không? Tôi nói cho cậu biết, cậu bỏ súng xuống, biết đâu còn đường sống, nếu không thì…”


Tôi ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Không muốn hắn chết thì chuẩn bị một chiếc xe cho tôi, nếu không tất cả chết trùm đi, dù sao cái mạng này của tôi cũng là cái mạng vớ vẩn, đổi lấy Hàn thiếu gia cao quý, không lỗ.”

Sở trưởng kia thấy tôi nói vậy thì sắc mặt trắng bệch, ngay lập tức nói: “Có gì chúng ta từ từ nói, đừng có làm chuyện dại dột. Cậu chờ đi, tôi sai người chuẩn bị cho cậu chiếc xe.”

Tôi thản nhiên nói: “Đi mau đi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

Sở trưởng ngay lập dẫn người đi đích thân giải quyết việc này, còn Hàn Thanh Chí lúc này lại nói: "Trần Danh, mày tưởng mày uy uy hϊếp tao rồi chạy thoát khỏi đây thì có thể thoát nạn ư? Như vậy tội của mày sẽ nặng thêm, mày đi đến đâu cũng như con chuột chạy qua đường, mày sẽ là tội phạm bỏ trốn thực sự, chẳng lẽ mày không sợ sao?"

Tôi hờ hững nói: "Vậy còn tốt hơn bị mày gϊếŧ, chết một cách không minh bạch, huống hồ nếu tao đã muốn ra ngoài, thì chắc chắn đã nghĩ xong đường lui, không tin hai chúng ta đánh cược, cược xem cuối cùng tao sẽ không bị sao cả, thế nào?"

Hàn Thanh Chí cười khinh bỉ: "Tao không thích ván cược không có khả năng thua."

Đúng là vẫn khinh thường người khác như xưa.
Tôi cười nói: "Vậy mày cứ chờ mà xem, xem thử tao làm sao sống được trong bàn tay của kẻ có thủ đoạn, có quyền thế như mày, chỉ có điều đến lúc đó mày đừng hối hận vì đã chọc vào tao."

Hàn Thanh Chí cười ha ha, trong nụ cười toàn là giễu cợt, hắn khinh thường nói: "Nghe nói bố mày là giặc phản quốc, ngày trước cũng là kẻ bẩn thỉu không có tiền đồ thế này? Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột thì biết đào hang."

Tôi vốn chỉ định khống chế Hàn Thanh Chí rồi rời khỏi đây, chưa từng muốn làm hại hắn, cùng lắm là đánh hắn một trận, nhưng không ngờ lúc này hắn lại sỉ nhục bố tôi, dù bố tôi có là giặc phản quốc thật, thì Hàn Thanh Chí hắn ỷ thế bắt nạt người khác cũng chẳng có tư cách sỉ nhục bố tôi.

Hàn Thanh Chí thấy tôi không nói gì, tưởng tôi bị lời của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn cười nói: "Mày cũng đừng nản lòng, mặc dù có một ông bố là giặc bán nước bẩn thỉu, nhưng mày cũng không kém ông ta, không lâu nữa mày cũng sẽ trở thành tội phạm gϊếŧ người nổi tiếng cả nước, còn nổi tiếng hơn bố mày, bố mày nhất định sẽ rất vui vì sự "hậu sinh khả úy" của mày."
Tôi thực sự không biết Hàn Thanh Chí nghĩ thế nào, chắc không phải hắn tưởng dù tôi bắt được hắn nhưng cũng không dám làm hại hắn, nên mới nói quàng nói xiên vậy chứ? Nhìn quét người xung quanh một cái, tôi biết súng của những người này đều đã lên nòng, tôi tin chỉ cần tôi có bất kì sơ hở nào những người này sẽ chớp cơ hội nổ súng ngay.

Nghĩ vậy, tôi ngay lập tức hiểu ra việc Hàn Thanh Chí sỉ nhục tôi, hắn đã nhìn thấu việc tôi sẽ không gϊếŧ hắn, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, khiến tôi đánh hắn, mà một khi tôi đánh hắn, bị chọc giận, thì chắc chắn tâm trạng sẽ không ổn định, từ đó dẫn đến việc phân tán chú ý, sẽ vì ra tay mà giảm bớt uy hϊếp với hắn, đến lúc đó hắn có thể thoát khỏi tôi, những quản giáo kia cũng có thể chớp cơ hội nổ súng bắn chết tôi.
Đúng là kế hay, nếu không phải tính tôi vốn nhẫn nhịn nhiều năm, thì có lẽ đã trúng kế của hắn lâu rồi.

Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng nói: "Hàn Thanh Chí, đừng có tốn công vô ích nữa, tối nay tao sẽ không động vào mày, ít nhất giờ sẽ không, nên dù mày nói gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ tao thì tao cũng sẽ không làm thế."

Nghe thấy thế, Hàn Thanh Chí lặng im chốc lát, rồi cười khẩy nói: "Đồ xấu xa, tao không kí©ɧ ŧɧí©ɧ mày, tao chỉ đang trần thuật sự thật, bố mày vốn là giặc bán nước, là thứ mà đến cả nhà họ Trần, cả bố ông ta cũng không muốn thừa nhận, người như vậy thảo nào lại có thể bán đứng lợi ích quốc gia, người như vậy đáng chết mất xác, không có chỗ chôn."

Sự tức giận trong lòng tôi sắp khiến tôi tôi nổ tung như bị tức xì khói, tôi căn bản không thể nhịn nổi có người sỉ nhục bố tôi, dù ông không còn nữa, dù tôi chưa từng gặp ông, nhưng trong lòng tôi ông vẫn là một anh hùng! Chỉ có điều dù tôi hận đến mức chỉ muốn gϊếŧ thằng rác rưởi này, nhưng tôi vẫn cố gắng nhịn, vì tôi biết sự bồng bột không cứu được tôi, sẽ chỉ hủy diệt tôi, tôi không thể khiến kẻ tiểu nhân đạt được mục đích.
Tôi không để ý Hàn Thanh Chí nữa, vì tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực cãi nhau với thằng rác rưởi này, nên tôi niệm thanh tâm chú trong lòng, kiềm chế cảm xúc của mình.

Thanh tâm chú là Tống Giai Âm dạy tôi niệm, cô ấy từng nói, nếu khi một người đến gần ranh giới phẫn nộ lại phải bình tĩnh, không ngừng niệm thanh tâm chú có thể sẽ có hiệu quả bất ngờ, mà sau khi niệm một lúc, tôi quả thật cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh hơn nhiều, chỉ có điều trong lòng vẫn luôn nghĩ một vấn đề, đó là tại sao Hàn Thanh Chí lại nói bố tôi không được nhà họ Trần và bố của ông, cũng chính là ông nội tôi chấp nhận?

Sở trưởng quay lại rất nhanh, ông ta nói với tôi xe đã chuẩn bị xong rồi, vì thế tôi dẫn Hàn Thanh Chí từ từ đi ra cửa, trong lúc đó tôi thấy vẻ mặt sở trưởng lộ vài phần hưng phấn, biết ông ta chắc đã làm gì đó trong lúc đi ra, bất giác nhìn ra ngoài, cuối cùng, ánh mắt tôi rơi xuống bụi cỏ cách đó không xa, tôi nhạy bén cảm giác được bên trong hình như có người đang nhìn tôi, tôi rất tin trực giác của mình, cộng với biểu hiện của sở trưởng lúc nãy, trong lòng tôi có suy đoán, gằn giọng: "Hàn Thanh Chí, nếu không muốn chết thì bảo người của mày trong bụi cỏ cút ra."
Lúc tôi nói thì kéo Hàn Thanh Chí đến cạnh tường, lưng tôi áp vào tường, Hàn Thanh Chí thì chắn hết người tôi, nếu có ai muốn nổ súng với tôi thật thì dù hắn bắn từ góc nào, tôi cũng có thể biến Hàn Thanh Chí thành khiên thịt cho tôi.

Hàn Thanh Chí hỏi tôi nói linh tinh gì thế, còn nói tôi là đồ nhát gan, hắn không hề xếp người trong bụi cỏ, nói tôi đúng là trông gà hóa quốc.

Tôi không kìm được đẩy con dao mỏng lên cổ hắn, hắn thoáng cái không dám thở mạnh, nói: "Mày giỏi lắm! Dù tao gọi họ ra thì tối nay mày vẫn không thoát chết được đâu."

Tôi lạnh lùng nói: "Hàn Thanh Chí, chỉ biết võ mồm không phải tác phong đàn ông nên có."

Hàn Thanh Chí nghiến răng ken két, mặc dù không tự nguyện, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nói: "Mẹ kiếp cút ra hết cho ông!"

Hàn Thanh Chí nói xong, trong bụi cỏ có mấy người loạt xoạt đi ra, mấy người này đều vác súng bắn tỉa, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi. Tôi biết họ đang kinh ngạc việc gì, họ ẩn nấp không hề có sơ hở, dù là bộ đội đặc nhiệm bình thường cũng không thể cảm nhận được, nhưng tôi thì khác, tôi vốn nhạy bén hơn người khác, hơn nữa tôi còn là bộ đội đặc nhiệm mũi nhọn.
"Tốt lắm, sở trưởng, giờ thì mở cửa xe cho tôi, mở cửa sau, ông phụ trách lái xe."

Sở trưởng thoáng cái lộ vẻ khổ không nói nên lời, ấp úng nói: "Nhưng tôi không biết lái xe."

Tôi cười khẩy nhìn ông ta, nghĩ bụng thời buổi này còn người nói dối không động não, tôi hờ hững nói: "Không biết lái xe? Vậy ông biết chết không?"

Nghe thấy thế, ông ta ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, bò lên xe, tôi áp giải Hàn Thanh Chí lên xe, còn chưa đến gần xe, một chiếc Hummer đột nhiên lao ra từ phía tường chỗ trại tạm giam, va chạm mạnh với chiếc xe này, sau đó cửa xe mở ra, Mạt Tang hét: "Trần Danh, lên xe!"


Vì chị ấy xuất hiện quá đột ngột, mọi người đều không phản ứng kịp, trên xe truyền đến tiếng súng, đập vào mắt là cảnh tượng lũ vệ sĩ bắn tỉa tay sai của Hàn Thanh Chí không ngừng ngã xuống.

Mà với sự xuất hiện của Mạt Tang, tôi lại đã có chuẩn bị trước, nên không đợi những người này kịp phản ứng, tôi đã nhảy lên xe, lúc lên xe tôi còn kéo cả Hàn Thanh Chí qua, nhưng tôi không kéo hắn lên xe, mà vứt cơ thể hắn ngoài xe, bảo tài xế lái đi, trước khi đi tôi nói với sở trưởng kia, nếu họ dám đi theo tôi sẽ gϊếŧ Hàn Thanh Chí, ông ta sợ hết hồn, dù sao tôi cũng đã gϊếŧ người rồi.


Lái xe vừa lái đi, Hàn Thanh Chí đã bị kéo "chạy" về phía trước, vì có tôi kéo, nên hắn không đến mức lăn trên đất, nhưng tư thế lại nhếch nhác vô cùng, nỗi nhục bị người khác kéo như chó này hắn không chấp nhận nổi, hắn điên cuồng hét to: "Trần Danh, một ngày nào đó tao sẽ lấy mạng mày."


Tôi không để ý hắn, mà giơ ngón tay đeo nhẫn lên, nhắm chuẩn đến mắt hắn, không hề do dự đâm vào, Hàn Thanh Chí đau đến mức hét ầm ĩ, máu tươi đi kèm với gió đập lên mặt hắn, tôi như không thấy sự đau đớn của hắn, giơ tay lên, sau đó lại đáp xuống mặt hắn lần nữa, kéo mạnh về phía sau, hắn kêu thảm thiết, tôi lại bỏ ngoài tai, sau khi rạch mấy lần liên tục, thì nói với hắn: "Hàn Thanh Chí, nhớ kĩ cho tao, dù thế nào mày cũng không nên sỉ nhục bố tao, hôm nay tao hủy đi nửa gương mặt mày, chọc mù một con mắt mày, đây là tiền lãi, một ngày nào đó tao sẽ khiến mày lấy mạng trả nợ!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK