Tôi lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất. Vì bị vật nặng đè lên nên lồng ngực tôi hơi đau. Lúc tôi ngồi dậy, tôi nhổ ra một ngụm máu tươi. Bào Văn thấy vậy liền đẩy Trần Danh giả ra, chạy đến bên cạnh tôi, lo lắng hỏi tôi có sao không. Tôi theo bản năng đẩy cô ta ra bởi sự thất vọng, sự chán ghét của tôi về Bào Văn đã lên đến đỉnh điểm. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã quá tự tin khi nghĩ mình có thể dùng tình cảm để kiểm soát Bào Văn. Ngay từ đầu, cô ta vẫn luôn là kẻ ích kỷ. Thậm chí vì muốn điều khiển tôi mà Bào Văn sẵn sàng làm hại tôi.
Bào Văn ngã xuống đất, lặng người. Cô ta nhìn tôi chằm chằm nhưng tôi chẳng thèm nhìn lại. Tôi đưa tay lau sạch chút máu còn sót lại nơi khóe miệng, tỏ ra vô cùng thất vọng về Bào Văn. Tôi nghĩ chắc hẳn cô ta biết tại sao tôi lại nổi giận nên sẽ không nghĩ rằng tôi vì ghét bỏ nên mới đẩy ngã cô ta.
Trần Danh giả lập tức đến bên cạnh Bào Văn, vừa dìu cô ta dậy vừa mắng chửi tôi: "Nhĩ Hải, mày có phải đàn ông không? Văn Văn khuyên mày nghe lời, chẳng qua là vì muốn giữ tính mạng cho mày. Mày đã không biết tốt xấu, không chịu cảm ơn cô ấy thì thôi, đằng này còn dám đẩy ngã cô ấy. Tao thực sự nghi ngờ liệu mày có thực sự yêu cô ấy hay không?"
Tôi không tiếp lời Trần Danh giả mà quay sang nói với tên đang cầm túi ma túy, nói: "Mang qua đây".
Tên đó lập tức cầm chiếc túi đi về phía tôi. Lúc đó, tôi dường như nghe thấy vô số tiếng nuốt nước bọt xung quanh mình. Ngẩng đầu lên, tôi thấy rất nhiều kẻ đang nhìn chằm chằm vào thứ bột trắng giống như bột mì trong túi. Khi hắn đến gần, tôi nhận ra đây chính là Ketamin. Tôi biết ngay những kẻ này đều nghiện ke rất nặng. Trong đầu tôi bắt đầu tính toán, tôi nói: "Nhưng tao không biết hít thứ này, chúng mày cử một tên chỉ tao cách dùng đi".
Trương Toàn gắt lên: "Mẹ nó, sao mày phiền quá vậy?"
Kết quả hắn vừa nói dứt lời thì đã có một người lao tới, nuốt nước miếng, nói: "Để tôi chỉ cho".
Người vừa lao ra đó chính là anh Phát.
Thấy cá đã lọt lưới, tôi gật đầu, cười híp mắt đáp: "Được, vậy anh tới đi".
Anh Phát lấy trong túi ra một cái ống hút, ngồi chồm hổm xuống. Anh ta hướng chiếc ống hút vào chỗ ke, một đầu khác của chiếc ống hướng vào mũi. Trương Toàn tức giận nói: "Mẹ mày, đúng là thứ vô dụng. Thế này lại lợi cho mày quá, đây là hàng cao cấp tao vừa lấy được, là dòng mới nhất, tác dụng phải tốt gấp mười lần loại cũ".
Anh Phát vừa nghe xong thì cười ha ha đắc ý còn những người khác thì tỏ vẻ vừa ghen tức vừa ngưỡng mộ. Lúc này, tôi thấy anh Phát ra sức hít lấy hít để, liên tục hít mấy hơi liền. Anh Phát kích động đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt mơ mơ màng màng. Anh ta còn muốn hít tiếp nhưng bị Trương Toàn quát hỏi anh ta đã hít đủ chưa, đủ rồi thì cút ra. Nhưng anh Phát dường như không nghe thấy tiếng Trương Toàn nữa nên cứ lưu luyến không rời chiếc túi.
Nhìn dáng vẻ của anh Phát, tôi tò mò tự hỏi người ta thực sự có thể cai nghiện sao? Loại ke mới này có lẽ càng dễ gây nghiện hơn.
Thấy anh Phát không nghe lời mình nên Trương Toàn bước lên đạp anh Phát một phát. Cũng vào chính lúc này, tôi tóm lấy anh Phát - người đang điên đảo thần hồn rồi dí súng vào đầu anh ta. Tất cả bọn chúng đều kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nhanh chóng rút súng ra nhắm vào tôi. Đám anh em của anh Phát càng kích động, tức giận la hét đòi tôi thả anh Phát ra.
Bào Văn trợn tròn mắt, dường như không ngờ tôi lại đột nhiên làm vậy nên ra sức khuyên tôi: "Chồng à, anh đừng kích động!"
Tôi nhìn cô ta, đáp: "Em bảo anh đừng kích động? Em không thấy sau khi anh ta hít thứ đó đã biến thành bộ dạng như thế nào sao? Chỉ hít có một chút mà thần chí đã điên loạn, thành ra nông nỗi này, em thực sự nghĩ anh hít thứ này rồi có thể cai được sao?"
Bào Văn nhìn sang anh Phát - kẻ đang bị tôi dí súng vào đầu. Lúc này, anh ta vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. Toàn thân anh Phát lắc lư như đang nghe một bài hát sôi động, miệng thì lẩm bẩm mấy lời thô tục. Khẩu súng của tôi dường như chẳng phải mối đe dọa với anh ta bởi anh Phát đã rơi vào trong một thế giới không có sự tồn tại của tôi.
Bào Văn nhíu chặt mày lại, quay lưng nhìn về phía Trần Danh giả hỏi: "Không phải các người nói thứ thuốc này không dễ gây nghiện hay sao? Vậy mà các người dám lấy loại ke mới có tác dụng mạnh cho anh ấy hít. Các người xem tôi là trò đùa sao?"
Trần Danh giả tỏ vẻ vô tội đáp: "Anh cũng không biết thứ này lại có tác dụng mạnh như vậy. Trương Toàn, việc này là sao?"
Trương Toàn bỏ tay xuống, ra vẻ vô tội nói: "Tôi cũng không biết. Đã nói là hàng mới, tôi còn chưa kịp hít thì sao mà biết được? Đây là hàng cấp trên đưa cho, cô đi mà hỏi ông ấy".
Nói xong, Trương Toàn còn cố ý giễu cợt đế thêm câu: "Vấn đề là cô có dám không?"
Trương Toàn dứt lời liền quay sang nhìn tôi. Trong mắt hắn ta đằng đằng sát khí, hỏi: "Tên khốn, tao cho mày cơ hội chứng minh bản thân mà mày lại dám giở trò. Vậy chẳng phải thừa nhận mày chính là tên phản bội rồi sao?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Nếu mày đã muốn gán tội cho tao thì thiếu gì cớ? Mày muốn nói sao thì nói. Tao chỉ biết tao đi tới bước đường cùng hôm nay là do mày ép!"
Nói rồi, tôi nhìn Bào Văn, giả vờ đau khổ nói: "Anh không còn ký ức, cho nên kể từ khi tỉnh lại mọi việc anh đều nghe theo em. Em nói anh là nghĩa tử của bố nuôi thì anh cố gắng làm một đứa con có hiếu. Ông ấy bảo gì là anh làm đó dù trong lòng anh thừa biết ông ấy không thực sự tốt với anh như vậy. Để giữ thể diện cho em, anh nhận mọi nhiệm vụ. Anh làm việc đó chỉ vì muốn khiến em được nở mày nở mặt, nhưng dù anh có cố gắng thế nào thì cũng có những việc không phải chỉ cần anh nói là làm được. Anh thất bại hết lần này đến lần khác, bị thương hết lần này đến lần khác nhưng không ai nhìn thấy những gì anh phải đánh đổi. Ai cũng coi anh như kẻ phản bội, rốt cuộc anh sai ở đâu? Sai ở chỗ nhiệm vụ quá khó nên anh không hoàn thành được sao? Nhưng anh cũng bị thương mà, sao không ai chịu nhìn nhận sự hi sinh của anh?"
Bào Văn thấy tôi nói những lời thống thiết như vậy thì cau mày bất lực đáp: "Chồng à, em biết anh vẫn luôn hi sinh vì em, vì bố nuôi, vì tổ chức. Anh yên tâm, chỉ cần anh chịu bỏ súng xuống, ngoan ngoãn đi cùng em thì em sẽ đưa anh tới gặp cấp trên để cầu xin ông ấy tha cho anh".
"Văn Văn, em điên rồi sao?", Trần Danh giả đột nhiên tỏ ra vô cùng lo lắng, hắn gào lên: "Em thực sự nghĩ mình muốn gặp là gặp được người đó sao?"
Bào Văn lạnh lùng đáp: "Việc này không cần anh quản".
Tôi để ý lúc Bào Văn nói câu này đã quay sang nháy mắt với Trần Danh giả. Tôi chợt hiểu ra, cô ta chỉ là muốn tạm thời trấn an tôi mà thôi. Vậy mà tôi còn tưởng cô ta thực sự còn chút tình cảm với mình. Bây giờ nghĩ lại, quả thực tôi đã đánh giá quá cao bản thân và xem nhẹ tài diễn xuất của Bào Văn. Chút tình cảm cô ta dành cho tôi khi đặt cạnh lòng trung thành đối với tổ chức thì chẳng là cái thá gì.
Trái tim tôi đã nguội lạnh, tôi nói với Bào Văn: "Vợ à, xin lỗi, anh sẽ không nghe lời em đâu. Bởi anh biết nếu anh làm theo lời em thì em sẽ vì anh mà làm rất nhiều việc nguy hiểm. Anh không muốn liên lụy đến em, không muốn em phải sống những ngày sóng gió triền miên, không muốn em phải mang tội".
Bào Văn hơi ngạc nhiên hỏi tôi: "Chồng, ý anh là gì? Anh không cần em nữa sao?"
Tôi lắc đầu đáp: "Không, chỉ là tạm thời lúc này anh không thể ở bên cạnh em mà thôi. Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh mình không phải kẻ phản bội, sau đó về tìm em".
Bào Văn còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã chặn họng cô ta, tôi nói tiếp với vẻ đau khổ: "Nếu như anh không tìm được chứng cứ thì vợ à, em hãy quên anh đi".
Nói rồi, tôi nhìn về phía Trương Toàn, uy hϊếp hắn ta: "Nếu mày không muốn tao gϊếŧ hắn thì nên biết điều một chút, lùi lại!"
Trương Toàn cười lạnh đáp: "Mày thực sự cho rằng túm lấy một tên lâu la không quan trọng như hắn là có thể uy hϊếp tao hay sao?"
Nghe lời Trương Toàn nói, đám thuộc hạ của anh Phát đều vô cùng phẫn nộ. Có thể thấy, đám người này rất coi trọng anh Phát. Dù gì anh Phát cũng không phải một nhân vật làng nhàng mà cũng là đại ca của một băng đảng nhỏ. Có điều băng đảng của anh ta không mạnh bằng băng đảng của Trương Toàn cho nên Trương Toàn mới coi thường anh Phát.
Thấy người của anh Phát nhìn mình với vẻ phẫn nộ, Trương Toàn cũng nhận ra mình lỡ lời. Hắn khó chịu ra mặt nhưng vẫn cố chữa cháy: "Đương nhiên, dù chỉ là một tên lâu la thì cũng là anh em của chúng tao. Thả hắn ra thì tao tha cho mày một mạng. Nếu không thì mày có tin là mày chưa kịp đụng đến hắn thì đã xong đời rồi không?"
Tôi cười lạnh đáp: "Không tin!"
Nói rồi tôi lôi anh Phát lùi dần về phía cửa. Trương Toàn giận dữ hét lên: "Nổ súng cho tao!"
Người của hắn nhanh chóng nhấc súng lên định nổ súng bắn tôi. Tôi lên nòng súng chuẩn bị bóp cò, anh em của anh Phát cũng giương súng lên ngắm vào đám người của Trương Toàn.
Nói thật trong lòng tôi có chút khâm phục anh Phát. Mặc dù băng đảng của anh ta không mạnh nhưng không thể phủ nhận anh em của anh ta rất có nghĩa khí. Nghĩ lại thì tôi thấy có lẽ anh Phát còn mạnh hơn tên tiểu nhân Trương Toàn kia nhiều.
Trương Toàn thấy người của anh Phát chĩa súng vào người của mình thì thở hổn hển rồi gầm lên: "Chúng mày muốn làm phản rồi sao? Đến giờ phút này mà còn gây sự với nhau, chán sống hết rồi sao?"
Một người lên tiếng trả lời: "Anh Phát có ơn với tôi. Nếu vì anh ấy mà tôi bị tổ chức trừng phạt, thậm chí là mất mạng thì cũng không hề hối hận. Anh Toàn, hi vọng anh đừng làm khó chúng tôi. Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ tính mạng anh Phát mà thôi".
"Không sai, không ai được phép mạo hiểm tính mạng của anh Phát!", mấy người khác lên tiếng hùa theo.
Mặt Trương Toàn trắng bệch, hắn ta tức giận trợn mắt nhìn tôi với vẻ cực kì không cam tâm.
Như vậy, tôi từng bước lùi về sau, ra khỏi công xưởng. Sau lưng tôi đột nhiên có tiếng súng nổ. Khi ra ngoài tôi đã phát hiện trong bụi cỏ có mấy người, có lẽ là mấy tên gác cửa thấy bên trong xảy ra chuyện nên định đánh lén tôi. Cho nên, tôi chủ động tìm chỗ núp, bọn chúng thực sự đã đánh giá thấp khả năng của tôi.
Lúc tiếng súng vang lên, tôi lập tức kéo anh Phát nằm xuống đất để né. Hai chúng tôi lộn nhào dưới đất, tránh được một làn đạn. Cùng lúc, tôi cầm súng bắn trả, mấy kẻ đang núp ngã lộn nhào sau phát súng của tôi. Lúc này, bỗng nhiên tôi cảm thấy trên đầu mình có một áp lực vô hình, tôi ngẩng đầu lên thì thấy không biết từ lúc nào trên tầng hai có một tay xạ thủ bắn tỉa đang nhắm thẳng vào tôi.
Lúc tôi nhìn thấy hắn thì hắn đã nổ súng rồi, thậm chí còn là nổ súng liên thanh.
Tôi kinh ngạc vì xạ thủ này lợi hại hơn tôi tưởng. Tôi lập tức né nhưng lúc này, kéo theo anh Phát rất phiền toái nên tôi liền thả anh ta ra. Tôi dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh về phía trước, ai ngờ người của Trương Toàn đã đuổi tới nơi. Khi Bào Văn hét lên: "Đừng nổ súng" thì đám người đó nổ súng như điên về phía tôi. Mặc dù tôi di chuyển rất nhanh nhưng bị tấn công dữ dội cộng thêm việc có một xạ thủ đang nhắm vào mình thì sao tôi có thể lành lặn mà ra khỏi đó?
Cánh tay và chân tôi chỗ nào cũng dính đạn. Tôi cắn chặt răng chạy như điên về phía trước. Tôi nhìn thấy một chiếc xe, tôi dùng nó làm lá chắn để tránh một cuộc tấn công khác. Có lẽ ông trời cảm thấy tôi quá đáng thương nên mới cho tôi một con đường sống. Chiếc xe này không khóa.
Tôi lập tức mở cửa xe, ngồi vào buồng lái. Nhưng đúng lúc tôi định lái xe đi thì cánh cửa bên ghế lái phụ đột nhiên bật mở ...