Nói xong, tôi nhặt mũ lên, vỗ cho bớt bụi đất rồi đội lại lên đầu. Sau đó, tôi nhanh chóng chạy về phía trước.
Ngọn núi lớn thế này, một khu vực sẽ không thể có quá nhiều người. Vậy nên khu này có bốn người đã là hết mức rồi, những người khác hẳn là cách đây khá xa. Có điều, tiếng súng kia của tôi lại là tiếng súng cuối cùng vang lên trên cả ngọn núi. Nếu tôi đoán không lầm, giờ đã có người đang xông về hướng này.
Di chuyển được một lát, tôi liền nổ một phát súng. Sau khi bắn, tôi bèn xoay người chạy về hướng ngược lại. Về tới chỗ vị chiến hữu ban nãy bị tôi xử đẹp, lại nổ thêm phát súng nữa.
Vị chiến hữu kia thấy tôi bắn vào không khí thì nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Tôi bỏ mũ xuống, đặt lên một lùm cỏ, sau đó lại bỏ bánh quy trong ba lô ra gần đấy. Cuối cùng, tôi đạp một phát lên trên. Làm xong toàn bộ những chuyện này, tôi lại chạy về hướng ngược lại, lập tức núp ngay.
Tôi biết, người lần này tới từ phía bên kia nhất định là một người cực kỳ lợi hại, vậy nên không dám coi thường. Trong lúc lựa chọn địa điểm, tôi đã chọn một nơi trông cực kỳ bắt mắt.
Tay súng bắn tỉa thường sẽ không chọn nơi thu hút ánh nhìn để ẩn náu. Bởi lẽ kẻ địch có thể dễ dàng tìm được nơi họ trốn, đồng thời dễ dàng tấn công lại.
Vậy nên tôi mới làm ngược lại, bởi làm thế sẽ dễ dàng che mắt người mới tới hơn. Khi người đó thấy tôi đã thủ tiêu được bốn người, nhất định sẽ cảm thấy tôi là cao thủ. Tới lúc đó, người ta sẽ đối phó với tôi một cách cẩn thận hơn. Do đó, người này chắc chắn sẽ không cho là tôi sẽ đi ẩn núp tại nơi mà tay súng bình thường không ai chọn. Cứ như vậy, tôi núp ở vị trí rõ ràng thế này, ngược lại còn có vẻ an toàn hơn hẳn.
Thoáng chốc đã có hai người tới từ cách đây không xa. Tốc độ của hai người này rất nhanh, đặc biệt là người đang đi phía trước. Tôi cảm thấy người đó rất quen. Chờ khi anh ấy tới gần tôi mới phát hiện, thì ra chính là bạn cùng phòng tốt của tôi – Báo Săn.
Quả nhiên là Báo Săn nổi tiếng nhờ tốc độ, anh ấy thực sự rất nhanh. Nếu không nhìn cho kỹ, bạn thậm chí không thể nhìn thấy anh ấy đang khom người chạy băng băng trên cỏ. Phía sau Báo Săn chừng hai mươi mét còn có một người đàn ông nữa đi theo. Người đó cũng là bạn cùng phong của tôi, là người cộng tác với Báo Săn – Lỗ Trí Thâm.
Lỗ Trí Thâm đang đi phía sau Báo Săn vẫn luôn di chuyển theo đường chữ S, hành tung mơ hồ khó xác định, tựa như đội hình Australia trong Hoàng tử Tenis vậy. Chỗ tốt của đội hình này là nếu có người nổ súng, cho dù Báo Săn không tránh được thì Lỗ Trí Thâm ở phía sau cũng có thể tránh thoát. Còn chuyện tại sao Báo Săn lại ở phía trước, đó là do Báo Săn có tốc độ nhanh hơn. Nếu quả thực có đạn được bắn tới bất ngờ, xác suất anh ấy có thể né được sẽ cao hơn nếu Lỗ Trí Thâm ở phía trước rất nhiều.
Có thể nhận ra được, hai người bọn họ rất tin tưởng lẫn nhau. Lúc này, hai người vừa là chiến hữu, vừa là đối thủ cạnh tranh. Có mấy ai tình nguyện đưa lưng mình về phía đối thủ chứ? Dù sao thì chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể bị người ta xử lí từ phía sau ngay.
Tôi thở nhẹ hơn, thu sát khí lại, yên lặng chờ hai người Báo Săn tới.
Chờ thêm một thoáng, nhóm Báo Săn đã tới gần. Tôi không dám thò đầu ra ngoài. Thêm một lát sau, tôi nghe Báo Săn lên tiếng: “Hẳn là đối phương đã chạy rồi”.
Tôi thầm nghĩ, quả nhiên là anh ấy đoán vậy.
Lỗ Trí Thâm hỏi lại một cách nghi ngờ: “Sao lại khẳng định như thế?”
“Vừa rồi chẳng phải chúng ta nghe thấy hai tiếng súng sao? Tôi nghi ngờ là do hai người muốn xử lí lẫn nhau, nhưng không ai thành công cả. Anh xem, hai viên đạn này cách nhau xa như thế, mà mũ lại ngay gần đó, còn có dấu vết đạn bắn ở trên nữa. Có thể khẳng định được là, để tiện cho việc chạy trốn, người này đã dùng mũ để ngụy trang. Đối phương bắn trúng mũ, còn anh ấy nhân cơ hội đó chạy trốn. Đúng rồi, có thấy chỗ bánh quy kia không? Hẳn là người này đã không cẩn thận làm rơi. Dựa theo phương hướng này thì hẳn là anh ấy đã chạy về phía trước, mà người còn lại hẳn là cũng đuổi theo. Anh xe này, chỗ bánh quy này đã bị dẫm phải, đây là do người phía sau đuổi theo dẫm vào”.
Nghe xong sự phân tích của Báo Săn, tôi biết những gì mình vất vả sắp xếp không bị uổng phí. Nghĩ vậy, tôi không lo lắng nữa, chỉ yên lặng chờ họ rời khỏi nơi này. Lỗ Trí Thâm bảo: “Nếu đã thế thì chúng ta mau đuổi theo thôi”.
“Ừ”.
Hai người nhanh chóng di chuyển về phía trước. Chờ lúc họ đi rồi, tôi mới cởϊ áσ ra, sau đó lặng lẽ đi tới bên cạnh chiến hữu đang giả chết, đặt súng của anh ấy chĩa về phía Lỗ Trí Thâm. Sau đó, tôi nhanh chóng núp phía sau một gò đất, tính toán ước lượng khoảng cách. Chờ cho tới khi đạt khoảng cách bọn họ không bắn được tới mình, tôi mới nã liền mấy phát súng vào ngay sau lưng Lỗ Trí Thâm, mỗi phát lại về một hướng khác nhau.
Tiếng súng vang lên bất chợt khiến hai người kia đều cảm thấy kinh hãi. Lỗ Trí Thâm hẳn là không ngờ sẽ có người bắn sau lưng mình nhiều như vậy. Anh ấy vốn đang tiến lên, khi một viên đạn bắn trúng mặt sau của chân, anh ấy mới nằm úp xuống đất trong hoảng hốt. Viên đạn thứ hai, tôi nhắm vào tay. Anh ấy xoay người lăn sang bên cạnh theo bản năng. Kết quả, viên đạn thứ ba bắn trúng ngực.
Tôi đã tính toán tới những phản ứng của anh ấy, vậy nên hoàn toàn không hề bất ngờ gì về chuyện viên đạn vừa rồi có thể bắn trúng. Đương nhiên, trừ những điều trên, tôi còn bắn viên đạn thứ tư. Viên đạn này là đề phòng anh ấy nhào về phía trước. Cũng may khi anh ấy cảm nhận được có đạn đuổi theo thì đã không nhào lên mà là xoay người. Nếu không, anh ấy mà nhào lên phía trước, phát súng của tôi cũng sẽ thất bại.
Lỗ Trí Thâm nhìn dấu vết đạn giả trên ngực mình thì bỗng ngẩn ra, một hồi lâu sau vẫn không có phản ứng gì. Còn về phần Báo Săn, anh ấy đã núp đi ngay sau tiếng súng đầu tiên vang lên. Chỉ là khi anh ấy ngó ra thăm dò thì tôi đã đổi chỗ ẩn nấp. Còn anh ấy trông thấy khẩu súng tôi đặt sẵn và chiếc áo thì nã súng liên tục về phía ấy.
Do bị anh ấy bắn, đầu súng bị trượt rồi chúc xuống, trông như thể bị người ta dấu đi. Ai không biết có lẽ còn nghĩ rằng tay súng bên này đã nấp đi rồi.
Báo Săn là người có tài, gan cũng lớn. Anh ấy nhanh chóng vừa tìm chỗ che chắn vừa xông tới bên này. Còn tôi, đứng ở nơi mà anh ấy buộc phải đi qua, bình tĩnh nâng súng mai phục tại đó.
Chẳng mấy chốc, Báo Săn đã tới ngay trước mặt tôi. Tôi bóp cò không một chút do dự. Còn anh ấy, vì không ngờ rằng tôi lại ở chỗ này nên thậm chí còn thoáng giật mình. Nhưng giật mình thì giật mình, tốc độ của anh ấy vẫn rất nhanh. Anh ấy lập tức né sang một bên. Chỉ là anh ấy nhanh, tôi còn nhanh hơn. Vào khoảnh khắc anh ấy bắt đầu chuyển động, tôi trực tiếp dùng Thϊếp Sơn Kháo húc anh ấy văng ra xa. Trước khi Báo Săn kịp rơi xuống đất, tôi đã bình tĩnh bắn một phát về phía ngực anh ấy.
Tiếng súng vang lên, đạn giả bắn trúng tấm bảng. Mà mãi cho tới khi ngã xuống đất, Báo Săn vẫn còn ở trong trạng thái nghẹn họng.
Tôi sờ mũi, cười bảo: “Báo Săn đại ca, thật ngại quá”.
Báo Săn yên lặng một lát rồi bỗng bật cười ha hả: “Cái thằng này, cái thằng này đúng là lắm mưu mẹo đấy! Không ngờ lại dùng người giả để lừa tôi!”
Tôi kéo anh ấy dậy. Vì tôi đã có chú ý tới việc dùng sức, nên có thể anh ấy sẽ đau một lúc, nhưng cơ thể thì không vấn đề gì. Bởi vậy, anh ấy còn cảm ơn tôi.
Lỗ Trí Thâm đi tới vỗ vỗ vai tôi, cười bảo: “Tôi cứ nghĩ đến cuối cùng thì người thắng sẽ là tôi và Báo Săn cơ. Cả hai còn nghĩ xong sẽ tranh hạng nhất kiểu gì rồi, không ngờ lại bị anh chặn ngang”.
Anh chàng đang giả thi thể cách đó không xa lên tiếng: “Những người anh em của tôi ơi, đừng hàn huyên vội. Theo quy định thì “chết” rồi là phải nằm xuống, giả làm thi thể”.
Ai ngờ Báo Săn lại nói: “Giả bộ cái con khỉ. Mọi người chết sạch cả rồi, còn mỗi thằng nhóc này thôi”.
Nghe được câu này, người nọ liền đứng ngay dậy, hỏi lại: “Cái gì? Xử xong hết rồi á?”
Báo Săn gật gật đầu: “Tôi và Lỗ Trí Thâm liên kết lại thủ tiêu được bốn. Những người còn lại thì mỗi người cũng vài mạng. Riêng thằng này trâu bò nhất. Mẹ nó chứ hai mươi người mà một mình xử tận sáu. Chỉ riêng thành tích này thôi, đem về nói có khi làm cái đám rùa vẫn ngứa mắt nó sợ chết khϊếp”.
Báo Săn vừa chỉ vào tôi, vừa hâm mộ ghen tị hận mà nói. Có điều, thứ tôi thấy được nhiều nhất trong mắt anh ấy chính là sự hưng phấn. Tôi nghĩ hẳn là anh ấy đang cao hứng vì sự tiến bộ và mạnh mẽ của tôi. Đây mới đúng là chiến hữu. Anh ấy sẽ không tức giận vì bị tôi lấy mất hạng nhất. Người có khí phách thế này mới có tư cách trở thành đại tướng.
Chỉ một lát sau, trên không trung đã xuất hiện một chiếc trực thăng. Tô Quảng Hạ đứng ở ngay cửa, cầm một chiếc loa phóng thanh hô lên: “Các anh em trên núi nghe rõ, sát hạch kết thúc, mọi người nhanh chóng quay về tập hợp”.
“Rõ!” Khắp núi vang lên tiếng hô của mọi người.
Chúng tôi chạy thẳng về bãi đất để tập hợp. Lúc này, trời đã tối. Tôi trông thấy vẻ mặt Tô Quảng Hạ tràn đầy phấn khởi, những người khác thì còn đang thảo luận xem hạng nhất là ai. Sáu người bị tôi bắn chết thì lại không một ai mở miệng nói toạc ra.
Nhớ tới quá trình thi đấu, tôi cũng có hơi buồn cười. Có lẽ là vì điều này nên một người đứng cạnh tôi mới mất hứng nói: “Cười gì mà cười? Có phải anh cảm thấy người thắng chỉ có một nên không ai thấy được cái tên thật bại là anh yếu đến thế nào à?”
Tôi nhíu mày nhìn về phía người đó. Sắc mặt anh ta lúc này rất khó coi, phỏng chừng là do mất vị trí hạng nhất. Tôi còn chưa nói gì, Báo Săn đang ở ngay cạnh đã thì thầm: “Người này tên Trương Vĩ, là đội trưởng chiến đội Thương Dã. Kiêu căng tự phụ lắm. Ngày trước lúc nào cũng trong top ba, thế mà lần này vừa bắt đầu đã bị gϊếŧ, thành ra bức bối lắm”.
Thì ra là thế.
Trương Vĩ đương nhiên là nghe được lời của chúng tôi. Anh ta đáp lại, có vẻ hơi tức giận: “Báo Săn, anh đừng tưởng rằng thắng rồi là có thể nói này nọ về tôi! Lần sau tôi nhất định sẽ đoạt lấy hạng nhất”.
Báo Săn nhún vai, nói một cách vô tội: “Anh thích thì cứ đoạt thôi. Có điều câu này đừng nói với tôi, bởi vì tôi không phải hạng nhất”.
Nghe vậy, không riêng gì Trương Vĩ, những người khác cũng đều tỏ ra rất ngạc nhiên. Xem ra Báo Săn chính là hạng nhất trong lòng mọi người. Điều này cũng khó trách. Lúc tới đây, Báo Săn đã cố ý đổi tấm bảng của tôi và anh ấy. Trên thẻ của anh ấy không có vết, thành ra mọi người đều coi hạng nhất là anh ấy.
Trương Vĩ thấy Báo Săn không giống đang nói dối bèn nhíu nhíu mày nhìn về phía Lỗ Trí Thâm: “Chẳng lẽ là Lỗ Trí Thâm sao?”
Lỗ Trí Thâm xoay tấm bảng của mình ra cho mọi người xem rồi bảo: “Cũng không phải tôi luôn”.
Trương Vĩ lại cau mày hỏi: “Thế ai là hạng nhất”.
Tôi cười hì hì bảo: “Là tôi này”.
Tôi nói xong, mọi người đều bật cười ha hả, có lẽ là cảm thấy tôi đang không biết tự lượng sức mình. Đúng lúc này, Tô Quảng Hạ nghiêm mặt bảo: “Cười cái đếch gì mà cười? Một đám binh lính già đầu rồi mà còn chẳng xử nổi một người mới gia nhập giữa chừng. Cả một đám vô dụng, có tư cách gì mà cười nhạo hạng nhất hả?”
Cả sân lập tức yên lặng như tờ, ánh mắt mọi người nhìn tôi giờ đã tràn ngập sự kinh ngạc, chỉ có vài người bị tôi làm cho tâm phục khẩu phục là vỗ tay nhiệt liệt. Tới lúc này thì đám Trương Vĩ không thể không tin rồi. Gương mặt Trương Vĩ bỗng chốc đỏ lên. Anh ta ngượng ngùng bảo: “Xin lỗi nhé, Nhĩ Hải. Tôi thật sự không biết anh lại lợi hại như vậy”.
Tôi cười đáp: “Không việc gì, hiện giờ biết cũng chưa muộn mà”.
Tô Quảng Hạ nhìn tôi, thỏa mãn gật đầu: “Chắc mọi người cũng đói rồi. Đi, về ăn cơm thôi. Tối nay tôi mời”.
Mọi người lập tức hoan hô thành tiếng. Rất nhiều người đều cảm thấy tò mò vì sao Tô Quảng Hạ lại vui vẻ đến thế. Duy chỉ có mình tôi hiểu được, đó là anh ấy đang cảm thấy vui vẻ vì người anh em là tôi.
Sau khi trở về đánh chén no say, tất cả mọi người kéo nhau đi tắm rửa. Vậy nhưng Tô Quảng Hạ lại gọi năm người tiểu đội Thương Khung chúng tôi về văn phòng. Tôi biết, cuối cùng thì nhiệm vụ kia cũng tới rồi.