Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi bơi ở giữa biển lớn rất lâu, mãi đến khi sức cùng lực kiệt, để mặc cho sóng biển đánh dạt vào bờ, sau đó tôi bò lên bãi cát nằm im không nhúc nhích, giống như một cái tượng gỗ vậy.

Vết thương trên bả vai bắt đầu đau nhức khủng khϊếp, không chỉ như vậy, tôi cảm thấy nỗi đau như đang lan ra toàn thân, đầu óc dần dần trở nên mất ý thức, trong đầu chỉ toàn vang lên những câu nói của Trương Nhất Sơn.

"Anh không có lương tâm, nhưng tôi không thể không có lương tâm!"

"Tôi thật sự đã coi anh như em trai ruột, em trai muốn tôi gánh tiếng xấu, tôi sao có thể không gánh vác chứ?"

"Xin anh, đừng ra tay với Nhất Phàm và anh Hoa được không? Nỗi đau này để mình tôi gánh chịu là đủ rồi".

......

Những lời nói này cứ quanh quẩn trong đầu tôi, cùng với những tiếng dập đầu cầu xin của Trương Nhất Sơn, thật sự khiến tôi vô cùng đau khổ.

Tôi nhìn thời tiết đang dần dần trở nên u ám, nghe tiếng sấm ngột ngạt từ xa, cõi lòng như phiêu du theo.

Trên trời đột nhiên có một trận sấm, mây đen đang kéo đến, trời sắp mưa to rồi. Vết thương trên bả vai càng đau dữ dội hơn, chỉ là tôi vẫn nằm im không nhúc nhích, giống như đã mất đi linh hồn, mất đi sức lực chạy trốn.

Tôi tưởng rằng bản thân từ lâu đã mạnh mẽ không có gì phá vỡ được, một trái tim cứng rắn như sỏi đá, cho đến lúc này tôi mới bừng tỉnh nhận ra, đó là trái tim tôi vẫn hèn nhát mềm yếu như vậy, một khi va chạm là sẽ vỡ tan, tôi cảm thấy bản thân mình là một tai họa, người như tôi, sao có thể xứng là người chèo lái chứ? Nếu như lúc đó tôi không làm quen với Thân Thành Hoa, thì sẽ không quen biết với đám Trương Nhất Sơn, cũng sẽ không cho đối phương cơ hội lợi dụng bọn họ, là tôi đã hại bọn họ.

Trời nhanh chóng đổ mưa như trút nước, tôi vẫn nằm ở đó, để mặc cho nước mưa rơi trên cơ thể lạnh lẽo, dần dần, tôi cảm thấy như có người đang nói chuyện, tôi động đậy cơ thể, quay người lại thì thấy Dương Nhất Phàm và Thân Thành Hoa đang đi tới, nhìn hai người bọn họ đầu óc tôi căng thẳng, ngay sau đó liền ăn một cú đấm lên mặt.

Tôi gắng gượng chống người ngồi dậy nhưng lại ngã vật xuống, mở to mắt ra tôi nhìn thấy Thân Thành Hoa đang tức giận giữ Dương Nhất Phàm lại, Dương Nhất Phàm đang nắm chặt nắm đấm, anh ấy căm phẫn gào lên: "Nhĩ Hải, mẹ kiếp anh có phải là người nữa hay không? Nhất Sơn luôn coi anh là anh em, anh lại đem Nhất Sơn ra để làm người chịu tội thay à? Anh rốt cuộc có lương tâm hay không vậy?"

Tôi lau khóe miệng, có máu, không khỏi bật cười khe khẽ, Dương Nhất Phàm phẫn nộ chửi bới tôi, hỏi tôi cười cái gì? Tôi không trả lời anh ấy, mà cố gắng nhúc nhích cơ thể đang mất cảm giác đứng dậy.


Thân Thành Hoa nhìn tôi nói: "Tại sao cậu không giải thích gì? Nhĩ Hải, chỉ cần cậu nói cậu không làm như vậy, chúng tôi vẫn có thể tin, cậu và Nhất Sơn bị hãm hại, nhưng tại sao cậu không nói gì?"

Dương Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn tại sao không nói, lẽ nào anh còn không hiểu sao? Bởi vì căn bản hắn không có gì để nói, bởi vì những gì chúng ta nói là sự thật! Anh Hoa, lẽ nào anh quên rồi ban nãy trước lúc Nhất Sơn đi còn nói những gì với chúng ta sao? Anh ấy nói anh ấy bị hãm hại!"

Thân Thành Hoa lắc đầu, nói: "Tôi không tin, Nhĩ Hải, tôi không tin cậu là người như vậy. Từ ngày đầu tiên khi gặp cậu, cậu trong mắt tôi đã là một người có tình có nghĩa, dám làm dám nhận, dám yêu dám hận, sao cậu có thể hại Nhất Sơn được chứ? Trong chuyện này có phải có hiểu nhầm gì không? Cậu nói đi, nói gì đó đi".
Tôi lảo đảo muốn ngã nhìn hai người bọn họ, trong lòng phát ra thù hận, từng câu từng chữ nói: "Nói? Nói cái gì? Anh ta vốn dĩ là vật thế mạng cho tôi, nếu như không phải thấy anh ta có chút tác dụng, tôi cũng sẽ không đối xử với anh ta tốt như vậy, đưa anh ta vào đội".

Nói xong, tôi lấy hết sức cười, tôi cảm thấy tiếng cười của mình thật khiến người khác buồn nôn, tôi thậm chí còn cảm thấy bản thân có thể đã phát điên rồi, đã bị kìm nén đến phát điên rồi.

Thân Thành Hoa và Dương Nhất Phàm chết lặng ở đó, tôi nghĩ cho dù bọn họ sớm đã có tâm lý chuẩn bị rồi, nhưng khi nghe chính tôi nói ra những lời vô tình vô nghĩa này nhất định vẫn sẽ cảm thấy vô cùng tức giận. Hai người sững sờ hồi lâu, mãi đến khi tôi lảo đảo đi qua hai người họ, bọn họ mới xông đến, đấm một quyền vào sau lưng tôi, đạp một cước vào chân tôi, cả người tôi ngã nhào xuống đất, căn bản không thể tránh, cũng không muốn tránh.
Sao đó là một tràng tiếng đánh đấm, Thân Thành Hoa và Dương Nhất Phàm lúc này giống như những con bò phát điên, không màng tất cả mà đánh tôi, tôi vùi đầu vào trong cát, cười rồi khóc, một miệng đầy cát, giống như một kẻ tiểu nhân đáng thương vậy.

"Các cậu đang làm gì vậy?". Một giọng nói trầm mạnh kèm theo sự tức giận vang lên từ cách đó không xa, tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, thấy Tô Quảng Hạ mặt mũi u ám, tức giận trợn ngược hai mắt, cả người đầy lệ khí điên cuồng lao đến phía tôi.

Dương Nhất Phàm và Thân Thành Hoa vẫn không dừng tay, Dương Nhất Phàm lớn giọng gào thét: "Báo cáo đội trưởng, chúng tôi đang xử lý tên cặn bã, tên này đáng chết!"

"Ăn nói linh tinh, cút ra!". Tô Quảng Hạ lớn giọng quát một tiếng, trực tiếp xông lên ngăn hai người đó lại, còn đạp Dương Nhất Phàm một cái rồi dìu tôi dậy, lo lắng hỏi tôi có làm sao không.
Tôi không nói gì cũng không còn sức lực để nói.

Tô Quảng Hạ sờ trán tôi, nói: "Cậu sốt rồi, tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ".

Anh ấy nói xong liền cõng tôi lên, nhưng hai người Dương Nhất Phàm lại chặn chúng tôi lại, Dương Nhất Phàm không cam tâm nói: "Đội trưởng, anh đừng để tên rác rười này lừa, chiếc đồng hồ đeo tay đó là mưu tính của hắn, Nhất Sơn vô tội, đội trưởng, anh anh minh uy phong, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đúng không? Nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Nhất Sơn, đúng chứ?"

Tôi lạnh run rẩy trên lưng Tô Quảng Hạ, sợ hãi, hoảng loạn, giống như ác mộng đang nuốt chửng tôi vậy. Tô Quảng Hạ kiên định dị thường nói: "Không, cậu ấy không phải là người như vậy, tôi tin cậu ấy".

"Nhưng chính miệng cậu ta đã thừa nhận rồi!" Dương Nhất Sơn điên cuồng gào lên.
Tôi biết, tình cảm của anh ấy và Trương Nhất Sơn cũng giống như tình cảm giữa tôi và Thẩm Nặc Ngôn, có lẽ bạn tốt thì có rất nhiều, nhưng tốt nhất thì chỉ có một người đó mà thôi.

Tô Quảng Hạ lạnh nhạt nói: "Cậu ấy đã thừa nhận thì nhất định phải là cậu ấy sao?"

Anh ấy nói xong rồi cõng tôi đi, tôi quay đầu sang nhìn gương mặt sụp đổ của Dương Nhất Phàm và Thân Thành Hoa, trong lòng vô cùng áy náy, sở dĩ tôi thừa nhận chuyện là do tôi làm, chẳng qua là muốn chấm dứt với họ, như vậy thì họ sẽ không bị đám người Bào Văn để mắt đến.

Nhưng những suy nghĩ này tôi không thể nói ra, tất cả những khổ sở chỉ có thể cắn chặt rồi nuốt vào trong, hơn nữa, vốn dĩ là do tôi có lỗi với Trương Nhất Sơn, tôi có tư cách gì để giả vờ làm người tốt trước mặt bọn họ, để rửa oan cho bản thân chứ?
Đi được nửa đường, Tô Quảng Hạ đột nhiên thở dài một hơi, nói: "Cậu hà tất gì phải làm vậy chứ?"

Tôi không nói gì, người oan ức nhất không phải tôi, cho nên tôi không có tư cách để tỏ ra đáng thương.

Tô Quảng Hạ thấy tôi không nói gì, cũng không nói nữa, chỉ thầm thở dài. Tôi cứ như vậy được anh ấy đưa đến phòng y tế, đến nơi tôi cảm thấy đầu óc của mình đã không còn tỉnh táo nữa rồi.

Bác sĩ thấy tôi như vậy, vội vàng bảo người đưa tôi vào trong, sau đó kiểm tra cho tôi, tôi nghe thấy cô ấy nói chuyện ở đó, nói một tràng, nhưng tôi không nghe rõ được một chữ nào, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Cho tới khi tỉnh lại, tôi vẫn cảm thấy toàn thân không có sức lực, cả người đổ mồ hôi lạnh, có một đôi bàn tay ấm áp vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi, khiến tôi cảm thấy an tâm rất nhiều.
Tôi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt lo lắng của Tống Giai Âm, cô ấy thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy niềm vui sướng, nói: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi".

"Bọn em chuẩn bị sắp xếp cho Trương Nhất Sơn thế nào?" Tôi ngồi dậy hỏi.

Đây là lần đầu tiên tôi và cô ấy gặp lại nhau mà không hề có cảm giác vui sướng, vừa nhìn thấy cô ấy, tôi liền nhớ đến chính tay tôi đã hủy hoại người anh em tốt nhất của mình thì làm sao có thể vui vẻ được đây?

Tống Giai Âm hơi nhíu mày, đáy mắt có một chút thất vọng, nhưng cô ấy điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, nhìn tôi nói: "Anh không cần lo lắng, quốc gia đã sắp xếp anh ấy đến một nơi rồi, ở đó, anh ấy có thể phát triển tốt hơn. Hơn nữa, em cũng đã đích thân đi tìm anh ấy, giải thích cho anh ấy hiểu cái khó của anh, để anh ấy biết lựa chọn và cách làm của anh thực ra là đang cố gắng hết sức bảo vệ anh ấy".
Tôi không nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy căm ghét, tôi cũng không biết bản thân đang căm ghét điều gì.

Tống Giai Âm tiếp tục nói: "Trần Danh, bên trên cho anh 10 ngày nghỉ phép, trong 10 ngày nghỉ này chủ yếu là để anh nghỉ ngơi thư giãn, tinh thần của anh quá căng thẳng, cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, nếu không trạng thái tinh thần của anh sẽ ngày càng nghiêm trọng, cứ như vậy anh sẽ hủy hoại anh mất".

Tôi nhíu mày, nhớ đến trạng thái vô tri vô giác trước đó của mình, biết Tống Giai Âm không nói quá, bởi vì tình trạng tinh thần của tôi quả thực càng ngày càng kém, nhưng tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi nói: "Anh không cần nghỉ ngơi, anh muốn tập luyện, anh muốn sớm có thể kết thúc tất cả nhiệm vụ, tìm ra những kẻ thù của bố anh, rửa sạch oan khuất cho ông ấy, có như vậy anh mới có thể sống những ngày vì mình được, anh không muốn cứ phải sống theo sự an bài của người khác một giây một phút nào, ngay đến cả vui buồn đau khổ cũng phải dựa theo kịch bản nữa".
Tống Giai Âm nắm chặt tay tôi, dịu dàng nói: "Dục tốc thì bất đạt, Trần Danh, em biết anh chán ghét tất cả những chuyện này, nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho sức khỏe của mình chứ, nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, mấy người Thẩm Nặc Ngôn cũng sẽ rất lo lắng".

Nhắc đến mấy người Thẩm Nặc Ngôn thì sự ức chế trong lòng tôi từ từ tan biến, tôi nhìn Tống Giai Âm, lúc này ánh mắt của cô ấy tràn ngập sự lo âu, tôi thở dài một hơi, nói: "Anh sao rồi? Tình trạng sức khỏe sao có thể kém như vậy được?"

Tống Giai Âm đau lòng nói: "Bác sĩ nói anh bị thương rồi lại ngấm nước mưa còn ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, vết thương đã bị nhiễm trùng rồi, lại sốt cao không hạ được, cộng thêm tâm tình ứ đọng, nên hôn mê liền mấy ngày, muốn hồi phục lại thì cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận".
Không ngờ tôi lại "yếu ớt" như vậy, xem ra cho dù có lợi hại hơn, thể chất cơ thể có tốt hơn thì tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể chống lại những sức ép và giày vò như vậy chứ?

Tôi trầm giọng nói: "Anh xin lỗi, để em phải lo lắng rồi".

Tống Giai Âm lắc đầu, nói: "Không sao, chỉ cần sau này anh đừng giày vò bản thân như vậy nữa là được".

Tôi gật đầu, hỏi Tống Giai Âm: "Em tới đây lộ liễu như vậy, không sợ bị người khác phát hiện ra sao?"

Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Chúng ta hiện đang ở một nơi dưỡng thương tư nhân, bốn phía đều có người canh gác, sẽ không bị phát hiện ra đâu".

Tôi quét mắt nhìn một lượt xung quanh, mới phát hiện ra mình thật sự không ở trong phòng y tế của quân khu, mà ở một căn phòng nhỏ phong cách hoài cổ trông khá ấm áp, thảo nào Tống Giai Âm lại dám không kiêng kè gì mà ở bên cạnh tôi như vậy.

Tôi hỏi: "Công Vũ Thanh thế nào rồi?"


"Bên trên đã lợi dụng lời khai của Trương Nhất Sơn để chứng thực là Công Vũ Thanh có câu kết với tổ chức Sói Đói, có ý đồ mưu sát trụ cột của quốc gia, đã bị bắt lại rồi, sớm sẽ bị xử bắn thôi. Đương nhiên, nói là sớm nhưng theo thông tin nội bộ của em thì vẫn chưa có thời gian cụ thể". Tống Giai Âm nói, đứng lên đi đến chiếc bàn trước mặt, bưng một bát cháo nóng hôi hổi tới, nói: "Đói rồi chứ? Em đã hầm món cháo mà anh thích ăn nhất đây, có muốn nếm thử không?"


Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nói thật lòng, từ lúc gia nhập vào quân đội, tôi không thể nghĩ được là mình vẫn có cơ hội được ở riêng cùng Tống Giai Âm thế này, cho nên bây giờ tôi cảm giác như đang nằm mơ vậy.


Tống Giai Âm hỏi tôi 10 ngày này có dự định thế nào?

Tôi nghĩ rồi nói: "Anh định đi gặp Bào Văn, anh nghĩ, cô ta chắc chắn cũng rất muốn gặp anh".



Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK