Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày tiếp theo, Bào Văn đều không đánh mắng tôi, mỗi ngày tôi kiên trì uống thuốc, Bào Văn cũng kiên trì uống thuốc, tắm rửa sạch sẽ.  

 

Mặc dù chúng tôi vẫn không nói chuyện nhưng đã bước vào thời kỳ chuẩn bị mang thai, tất cả chỉ còn đợi kỳ rụng trứng của Bào Văn thôi, cảm giác chỉ cần chúng tôi có con thật thì chắc chắn có thể thay đổi cuộc hôn nhân của chúng tôi, biết đâu tôi có thể làm một chàng rể danh chính ngôn thuận.  

 

Còn việc ở quán bar cũng suôn sẻ, Trương Hạo vẫn chưa đi làm, Hoàng Tam cũng không gây sự, hơn nữa bảo vệ Lâm Cường kia, tôi và anh ấy cũng khá quen thân rồi, mỗi ngày tôi đều tranh thủ đi đưa thuốc lá cho anh ấy, nhưng anh ấy là một người không nói nhiều, hơi lạnh lùng, chúng tôi chỉ giao tiếp bình thường chứ không tâm sự.  

 

Từng ngày trôi qua, mỗi ngày tôi đều mong đợi thời kỳ rụng trứng của Bào Văn, đúng là một ngày như một năm.  

 

Song kỳ rụng trứng chưa tới tôi lại đợi được Trương Hạo đến trước.  

 

Tối hôm đó lúc nghỉ đổi ca, tôi lại đi đến cửa quán bar, tìm Lâm Cường, hai chúng tôi ngồi xổm một chỗ hút thuốc.  

 

Đột nhiên, một giọng nói truyền tới từ chỗ cách đó không xa: "Anh Hạo, thằng chó đó ở kia kìa, trông bộ dạng chó chết của nó, đm lại còn hút thuốc, sao không hút cho chết luôn đi,"  

 

Là giọng Hổ Tử, đàn em của Trương Hạo, lòng tôi lo sợ, vội quay đầu nhìn qua.  

 

Vừa ngoảnh đầu, một cái gì đó bay về phía tôi, tôi phản ứng rất nhanh, vội vàng né tránh.  

 

Sau đó thứ ấy đập xuống đất, bụp một tiếng nổ luôn, là một túi nilon, trong đó không biết đựng cái gì.  

 

Sau khi túi nilon vỡ, đồ bên trong bắn ra, bắn lên người tôi và Lâm Cường, tôi nhăn mũi ngửi, thối hoắc, đm, là cứt!  

 

"Ôi, không đập trúng, cháu trai trốn giỏi ghê, vậy tao cho mày ăn cứt!" Không bao lâu sau thì giọng Trương Hạo truyền vào tai tôi.  

 

Trương Hạo xuất viện rồi, hắn quả nhiên tìm tôi gây chuyện rồi, hắn thế mà cầm cứt ném vào tôi, buồn nôn thật.  

 

Tôi cố nhịn cơn giận trong lòng, nghĩ dù sao cũng không đập trúng tôi, mà tôi cũng làm vỡ đầu Trương Hạo thật, xem có thể hòa giải không đã.  

 

Lúc này Trương Hạo đã dẫn ba đứa đàn em đến cạnh tôi, tôi vội mở phần mềm ghi nhớ đã chuẩn bị từ trước ra, cho Trương Hạo xem, tôi nói: "Anh Hạo à, chuyện lúc trước là em không đúng, em xin lỗi anh, ông chủ Hoàng đã đứng giữa hòa giải rồi, em sẽ bồi thường."  

 

"Bồi con mẹ mày, chỉ đền tiền thôi không đủ, bố mày hôm nay chỉ muốn mày ăn cứt!" Trương Hạo hét lên với tôi thúc ép.  

 

Hét xong, hắn còn tát tôi một cái, tôi vội nghiêng đầu, cái tát này đáp lên cổ tôi.  

 

Tôi nhịn cơn tức, lặng lẽ nhìn Lâm Cường, tôi nghĩ dù sao chúng tôi cũng được coi là bạn bè, anh ấy dù không dám chọc Trương Hạo thì ít nhất cũng nói đỡ tôi vài câu chứ, hơn nữa trên người anh ấy cũng dính phân, chắc là giận rồi.  

 

Nhưng Lâm Cường chẳng có phản ứng gì cả, anh ấy ngồi đó, có vẻ như muốn hút hết điếu thuốc kia.  

 

Trương Hạo thấy tôi nhìn Lâm Cương, ngay lập tức nhấc chân đạp lên lưng Lâm Cường một cái, chửi: "Đồ ngu, bố mày đang xử người, mày chết dí ở đây làm gì? Cút ngay, mẹ nó, thế mà lại kết bạn với một thằng tàn tật, cẩn thận bố mày xử luôn cả mày."  

 

Trương Hạo rất ngông cuồng, tôi nghĩ Lâm Cường chắc phải nổi nóng rồi.  

 

Không ngờ, Lâm Cường lại đứng dậy luôn, phủi nhẹ bụi trên mông, xoay người bỏ đi.  

 

Đậu, giờ tôi ngơ ra luôn thật rồi, tôi cứ tưởng Lâm Cường là người nữ thần mũ lưỡi chai giới thiệu, chắc chắn là có bản lĩnh, ai ngờ anh ấy lại nhát cáy như thế, còn nhát hơn cả tôi.  

 

Nhưng Lâm Cường nhát như vậy, sao mũ lưỡi chai lại muốn tôi lôi kéo anh ấy? Chẳng lẽ là thấy chúng tôi đều quá nhát nên ghép làm một đôi nhát cáy?  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK