Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những dân anh chị lởm giống chị Phương là dạng không chịu nổi sự hăm dọa nhất. Vừa nghe tin có thể sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai, cô ta đã sợ đến tay chân bủn rủn.

Tôn Nam Bắc sợ cô ta quá căng thẳng lại không nói rõ được mọi chuyện, bèn lấy một trái quýt từ trong túi ném cho cô ta, nói: “Ăn đi cho đỡ sợ rồi nói chuyện. Cô yên tâm, anh Danh của chúng tôi là người tốt. Anh ấy sẽ không làm hại những người nghe lời anh ấy đâu.”

Chị Phương cảm kích nhìn Tôn Nam Bắc: “Được, tôi nói. Tôi nói hết.”

Vẻ mặt Vương Hạo ở bên cạnh bỗng trở nên căng thẳng. Tôi kêu hắn tiếp tục quạt cho mình, hắn cũng không dám dừng lại. Hắn vừa quạt vừa dùng tay áo che cánh tay đang đút vào trong túi, muốn sờ vào di động. Kết quả, di động lẫn người đều bị Tôn Nam Bắc đạp ngã xuống đất. Anh ấy kề một con dao găm vào cổ hắn, lạnh lùng nói: “Hoặc là mày thành thật khai báo, hoặc là ngoan ngoãn câm miệng. Nếu không ông đây lập tức lấy mạng của mày.”

Vương Hạo ấp úng nói: “Tao… tao không tin tụi bây dám gϊếŧ người.”

Tôi hời hợt nói: “Mày nói đúng rồi, trước đến nay tao chưa từng dám gϊếŧ người.”

Vương Hạo thở phào một hơi, tôi lập tức nói: “Đám chết dưới tay tao đều là súc sinh.”

Khi Vương Hạo nghe thấy lời này, sắc mặt hắn trắng bệch, không dám động đậy nữa. Mà chị Phương thì nói liên tục về chuyện cô ta quen biết Vương Hạo thế nào, bị lừa thế nào và những chuyện xảy ra sau này.


Dựa theo những lời của chị Phương thì cô ta cũng không phải dạng phụ nữ đứng đắn gì. Để có thể mặc quần áo đắt tiền, mang túi xách hàng hiệu giống nhiều cô gái khác, cô ta làm việc cho một tiệm massage gần đó. Đương nhiên, tính chất công việc cũng không phải là massage đơn giản, mà cô ta cũng gặp Vương Hạo ở đó. Hắn tự xưng mình là Trần Danh. Đêm đầu tiên gặp chị Phương, hắn đã cho cô ta hai ngàn tiền boa, cô ta lập tức ngã vào lòng gã đàn ông “có tiền” này.

Mấy ngày tiếp theo, Vương Hạo tới gặp cô ta suốt, mỗi lần đều cho cô ta hai ngàn tiền boa. Đợi đến khi cô ta hoàn toàn cúi đầu dưới tiền tài của mình thì hắn mới bắt đầu dẫn dụ, hỏi cô ta có muốn kiếm nhiều tiền hơn không? Cô ta nói muốn. Sau đó hắn kêu cô ta đặc biệt đi tìm những cô gái ở gần trường học muốn kiếm tiền nhanh giống cô ta, dụ bọn họ làm việc này, còn nói sẽ giới thiệu khách cho.

Chị Phương nói ban đầu có hơi sợ, ai ngờ lúc đó Vương Hạo tự xưng mình là Trần Danh, là lão đại của Nam Kinh. Hắn sợ cô ta không tin, nên dẫn cô ta đến xem biệt thự của mình. Vừa bước vào, cô ta đã nghe người ở đó đang bàn về câu lạc bộ gì đó mà họ đang sở hữu, còn nói có một tổ chức nhỏ hiện đang chiếm giữ thế lực của đại học Nam Kinh. Nếu bọn họ có thể xây dựng một sự nghiệp riêng, thì sẽ thâu tóm được thế lực ở đây một cách vững vàng.

Chị Phương vừa nghe vậy thì lập tức động lòng; những tình tiết kiểu ở bên lão đại tung hoành thiên hạ, sau đó trở thành sơn trại phu nhân mà trước đây từng xem đều hiện ra trong đầu cả. Cô ta lập tức tỏ ý sẽ giúp Vương Hạo. Cứ như vậy, với nguồn tài chính của Vương Hạo và sự giúp đỡ từ thuộc hạ của hắn, chị Phương đã tập hợp một số chị em giống cô ta ở trường, bắt đầu tìm kiếm những cô gái có giá trị lợi dụng.

Lúc đầu rất thuận lợi, vì những người bọn họ tìm đều là những nữ sinh muốn kiếm tiền nhanh, không cưỡng lại được sự cám dỗ của tiền bạc. Dưới sự thúc đẩy của tiền tài, những cô gái này cam tâm tình nguyên làm cùng họ. Nhưng sau đó, vì lợi ích, chị Phương chuyển mục tiêu sang những cô gái có chút sắc đẹp, tính cách lại hơi nhút nhát, sạch sẽ, biết ý tứ. Đây cũng là suy nghĩ của Vương Hạo. Hắn nói càng là những cô gái như vậy, càng có thể thu hút khách hàng, có thể lãi được rất nhiều.
Chị Phương dùng không ít thủ đoạn hèn hạ để ép những nữ sinh này đi vào khuôn khổ. Mà phần lớn những cô gái này đều bị bọn chúng đe dọa, vốn không dám báo cảnh sát. Cũng có người báo cảnh sát nhưng họ lại không quan tâm, nghĩ cũng biết chắc chắn Vương Hạo đã đút lót tạo quan hệ đâu vào đó rồi.

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, nhìn Vương Hạo một cái. Dựa vào cái bộ dáng kinh sợ này của hắn mà cũng có thể lôi kéo nổi cảnh sát sao? Nếu như là tôi trước đây thì có thể sẽ tin, nhưng tôi của bây giờ chắc chắn không tin. Nên biết rằng gần đây Nam Kinh rất loạn, là tâm điểm chú ý của Thủ Đô. Dưới tình hình này, các lãnh đạo ở Nam Kinh ai cũng tự thấy bất an cả. Nếu không có đủ hậu thuẫn mà muốn cảnh sát thông đồng làm bậy với mình thì đúng là hoàn toàn không thể.
Hơn nữa, hiện giờ internet phát triển như vậy, tôi không tin những nữ sinh ấy chưa từng nghĩ qua việc phơi bày mọi chuyện lên mạng. Nhưng thực tế thì gần như học sinh của toàn khu vực đều biết chuyện, biết sự tồn tại của đám người kia, vậy mà không có thông tin nào về đám người này bị phát tán trên internet cả. Chuyện này cho thấy rõ một vấn đề, đó chính là ngoài việc thông đồng với cục cảnh sát ra, Vương Hạo còn có thể giải quyết ổn thỏa với truyền thông, internet.

Để xác nhận suy đoán của mình, tôi đã hỏi chị Phương và nhận được câu trả lời đúng như dự tính. Cô ta nói sẽ không có bài nào về vấn đề này được đăng, cũng sẽ không có báo chí đưa tin về việc này. Chị Phương còn nói, đây cũng là lý do cô ta chưa bao giờ nghi ngờ về thân phận của Vương Hạo. Theo cô ta thấy, Vương Hạo lợi hại như vậy, có quyền lực lớn như vậy thì chắc chắn là lão đại của Nam Kinh.
Tôi liếc xéo Vương Hạo, sắc mặt của hắn càng lúc càng trắng. Tôi nhìn hắn, trông thế nào cũng không cảm thấy hắn giống với một lãnh đạo, ngược lại chỉ cảm thấy hắn giống một tên chó săn cậy mặt chủ. Tôi hỏi chị Phương chỗ làm việc này của cô ta ở đâu, chị Phương nói rằng nó nằm ở một hộp đêm tên “Nhất Hưởng Tham Hoan” tại trung tâm của làng đại học. Tôi lập tức kêu Tôn Nam Bắc thông báo cho các anh em đến đó. Nếu thật sự Vương Hạo có kẻ chống lưng, vậy một khi hắn bị bắt, rất có thể đối phương sẽ tiêu hủy chứng cứ. Nếu như thế, tôi sẽ mất đi một manh mối quan trọng.

Tôn Nam Bắc lập tức ra ngoài gọi điện thoại. Chị Phương nói hết những chuyện đó xong, dè dặt hỏi tôi: “Anh Danh, em đã làm theo yêu cầu của anh, không hề giấu diếm mà nói hết mọi chuyện với anh, anh có thể bỏ qua cho em không? Hoặc là nếu anh không chê, sau này em giúp anh làm việc cũng được.”
Tôi chế giễu: “Bỏ qua cho cô? Nếu như tôi bỏ qua cho cô, vậy những người lương thiện bị cô bắt đi làm gái, từ đó bị hủy cả một đời phải đi đâu tìm công bằng đây? Nếu như tôi bỏ qua cho cô, sau này cô lại muốn hại thêm bao nhiêu cô gái đơn thuần trong sáng nữa hả? Đừng nói với tôi rằng cô sẽ thay đổi. Cái loại phụ nữ vì tiền mà có thể đem thứ quan trọng nhất của mình ra bán như cô, vĩnh viễn chẳng bao giờ biết thay đổi.”

Chị Phương hoảng sợ, vội nói: “Anh Danh, nhưng anh đã nói chỉ cần em nói hết mọi thứ, anh sẽ không đối phó với em nữa.”

Tôi nói: “Lời tôi nói là nếu cô không nói thật, tôi sẽ khiến cô không thấy được mặt trời ngày mai. Hiện tại cô đã nói thật, tất nhiên tôi sẽ không gϊếŧ cô. Nhưng tôi sẽ dùng pháp luật để trừng trị cô, lấy lại công bằng cho những người vô tội kia.”
Tôi nói xong, chị Phương ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Nhưng không phải anh cũng làm rất nhiều việc xấu sao? Tại sao cứ phải dồn tôi vào đường cùng?”

Đúng lúc Tôn Nam Bắc đi vào nghe được những lời này, cười nói: “Vì sao ư? Bởi vì anh Danh của chúng tôi không làm hại người vô tội. Đúng là anh ấy từng làm nhiều chuyện không sạch sẽ, nhưng những kẻ anh ấy diệt trừ đều là những kẻ đáng chết. Không giống các người, vì lợi ích của chính mình mà làm hại người khác.”

Có lẽ trong mắt người bình thường, tôi vĩnh viễn là một kẻ xấu. Cho dù tôi làm chuyện gì đi chăng nữa, thì tôi mãi mãi là một kẻ sống trong bóng tối. Nhưng Trần Danh tôi sẽ không bao giờ đánh mất nguyên tắc của bản thân, sẽ không bao giờ vì lợi ích mà làm ra những chuyện điên rồ này. Vì cho dù là người tốt hay người xấu, đầu tiên tôi muốn trở thành một con người, một người đàn ông không thẹn với người mình thích, không thẹn với cha mẹ đã yêu thương mình, không thẹn với trời với đất.
Chị Phương không nói nữa, tuyệt vọng khóc lên. Tôi nhìn về phía Vương Hạo, lạnh nhạt nói: “Biết tại sao tao bảo cô ta nói, không cho mày nói không?”

Vương Hạo run rẩy hỏi tại sao?

Tôi nói: “Bởi vì tao biết mày sẽ không nói thật. Nếu nói sự thật, thì đồng nghĩa với việc mày sẽ bị tổ chức bỏ rơi, sẽ chết không có chỗ chôn thân, giống như Vương Khải Uy vậy.”

Vương Hạo nghe được tên của Vương Khải Uy thì tức khắc như bị sét đánh, cơ thể hắn cứng lại, mặt trắng bệch: “Mày… sao mày lại biết tao…”

Còn chưa nói xong, hắn đã bịt miệng lại.

Tôi cười nói: “Mày muốn hỏi tại sao tao lại biết mày với Vương Khải Uy đều là người của Tú Xuân Đao, đúng không? Thật ra tao cũng không chắc chắn, tao chỉ là đoán thử mà thôi. Hiện tại, xem ra tao đoán đúng rồi.”
Vương Hạo lập tức càng thêm hoảng loạn, tôi nói: “Bây giờ tao sẽ cho mày một điều kiện, mày xem coi vừa ý không. Tao bảo đảm sự bình an cho mày, mày cho tao tin tức mà tao muốn, thế nào?”

Vương Hạo lắc đầu, nói: “Anh Danh, em… em thật sự không biết gì cả, cấp trên của em… cấp trên của em, em cũng chưa gặp mặt lần nào. Lần nào hắn đến gặp em cũng đeo mặt nạ chú hề. Thật đó, hắn chỉ phụ trách đưa em tiền, giao nhiệm vụ cho em, kêu em thực hiện. Em… về những vấn đề khác em không biết gì cả.”


Nghe được lời này, tôi cười lạnh: “Chuyện đã tới mức này mà mày vẫn không chịu nói thật với tao.”


Vương Hạo hoảng sợ: “Anh Danh, không phải đâu. Em đã nói thật rồi, thật đó!”


Tôi thờ ơ đáp: “Tú Xuân Đao là kẻ thù không đội trời chung với tao. Vậy mà người giao nhiệm vụ cho mày không cho mày xem ảnh của tao, để tránh chạm mặt tao à? Mày không biết tao được chắc? Mày vốn không phải là người của Tú Xuân Đao. Thậm chí có thể nói, từ lúc mày bước vào tiệm trà sữa, mày đã biết tao chính là Trần Danh thật sự. Một chuyện nhỏ mà mày lại đích thân tới, nguyên nhân không phải là do mày muốn đòi lại công đạo cho chị Phương, mà là mày muốn gặp tao gấp. Nguyên nhân mà mày muốn gặp mặt tao là gì? Hả?”

Nói đến đây, tôi đi đến trước mặt hắn, đá hắn té xuống đất: “Nguyên nhân thật sự là mày muốn kéo dài thời gian!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK