Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi nói Trương Thành đã phá quy tắc của sân đấu chó, tôi sẽ vạch trần hắn, cả sân đấu bắt đầu xôn xao, còn sắc mặt của Trương Thành trở nên rất khó coi.

Trương Thành chột dạ nói: “Mày! Mày ăn nói linh tinh gì thế?”

Tôi cười một cách lạnh nhạt nói: “Tao không nói linh tinh.” Nói xong, tôi liền đi về phía con Pitbull, Trương Thành nhận ra sắp có chuyện, đi lên định túm lấy tôi, Sơn Bào thấy hắn chạy đến, ngay lập tức sủa liên tiếp với hắn, khiến hắn sợ quá lùi về phía sau, không dám tiến đến nữa.

Tôi thấy buồn nôn nhưng cố nhịn, nhấc con Pitbull lên, rồi nói với mọi người: “Các vị, mọi người hãy nhìn kỹ đi, trên người con Pitbull này có phải có một tầng ánh sáng không?”

Tất cả mọi người đều ngó đầu lên nhìn, có người mạnh bạo còn nhảy đến sát sàn đấu để nhìn.

“Đúng là có ánh sáng.” Không biết người nào nói câu này đầu tiên, ngay sau đó nhiều người cùng nói thêm.

Sắc mặt của Trương Thành ngày càng khó coi, tôi cười nhạt nói: “Thứ này chính là thuốc, bôi thứ này lên người chó, thì giống như người uống phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn vậy, khắp người tràn đầy năng lượng, sức lực cũng trở nên mạnh hơn, Trương Thành chính là mang con chó gian lận này đến để đấu với chó của đối phương đó, không chỉ con chó này, con chó ngao Nhật tối nay cũng được bôi lớp thuốc này lên người, nếu các vị không tin, có thể bảo tên người Nhật kia dắt con chó ngao lên đây.”

Vốn dĩ tên người Nhật đó đang dắt chó đứng từ xa xem kịch, thấy tình hình không hay liền vội vàng bỏ đi, tôi liền hét lên: “Sơn Bào!”

Sơn Bào ngay lập tức như một tia sét chĩa thẳng vào con chó ngao đó, nó lúc này giống như một dao khát máu lâu rồi chưa mở bao, trải qua trận vừa rồi, hoàn đã đã kích hoạt lại sự khát máu trong cơ thể nó, lúc này nó lao vào con chó ngao Nhật một cách khí thế, con chó ngao Nhật vốn rất cao ngạo không ngờ lại bị nó làm cho sợ hãi và bỏ chạy, chạy xung quanh sàn đấu chó một cách thục mạng, nhưng nó chạy nhanh đến mấy cũng không thể lại được với tốc độ của Sơn Bào.

Con chó ngao Nhật cuối cùng bị chân của Sơn Bào vồ cho ngã xuống đất, sau đó bị nó cắn mạnh vào cổ, con chó này quả thực có giỏi hơn con Pitbull vừa nãy một chút, bị cắn một phát rồi, không những không chết, còn ngẩng đầu lên cắn Sơn Bào, cuối cùng Sơn Bào bị nó kéo mất một nhúm lông.

Lúc này Sơn Bào đã bị chọc giận hoàn toàn, nó giận đến mức há miệng ra, không cho con chó ngao cơ hội, mà há miệng cắn chặt vào mồm con chó ngao, đầu hướng về hai bên văng mạnh, khiến cho cổ của con chó ngao chảu máu ồ ạt, mồm nó cũng bị cắn chảy máu, mấy mảnh thịt bị cắn rách rơi xuống, cuối cùng, hai mắt nó đảo đảo, rồi hoàn toàn tắt thở.

Sơn Bào đạt được thắng lợi nhưng không chịu dừng lại ở đó, mà gầm gừ muốn xông đến trước mặt tên người Nhật kia, đôi mắt hung ác của nó đến đáng sợ, nó khiến cho nhiều người phải khϊếp sợ, thậm chí có người nói nó là chó dại.


Tôi lập tức huýt sáo, cơ thể của Sơn Bào đứng thẳng lên, vui mừng chạy về phía tôi, đầu dụi vào trong lòng tôi.

Tôi vuốt ve đầu của Sơn Bào, rồi nói: “Tốt lắm!”

Mọi người thấy tôi lại có thể thuần phục được một con chó ngỗ ngược như vậy, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi. Những người đến đây đa số là vô cùng yêu thích đấu chó, tự nhiên cũng yêu tha thiết những con chó giỏi, cho nên nói, bọn họ bây giờ rất khâm phục chú “chó ta” Sơn Bào này, yêu ai yêu cả đường đi, nên họ cũng nhìn người huấn luyện chó như tôi với một cặp mắt khác.

Trương Thành lúc này muốn lủi đi, nhưng lại bị mấy người ăn mặc chỉnh tề chặn lại, mấy người này nhìn ăn mặc chỉnh tề như vậy cũng biết không phải người bình thường, Trương Thành vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức cúi đầu gập người xuống, nhưng cho dù hắn có khách khí đến mấy, vẫn bị ba người ngày tay đấm chân đá cho một trận, nhiều người ở sân đấu cũng nhảy vào đánh, những người khác đứng xem thì luôn miệng chửi hắn, rồi đều hét lên bảo bọn họ đánh chết Trương Thành đi, nói Trương Thành lừa tiền của họ, bảo hắn phải nôn số tiền đó ra.
Nhìn thấy một Trương Thành bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, vô cùng thảm hại, tôi mừng thầm trong bụng, dắt Sơn Bào đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ tâm trạng đang vô cùng tốt, tôi nói: “Chị, em nói được làm được.”

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, đôi mắt đẹp như tranh vẽ đang hiện lên một nụ cười, chị ấy hỏi tôi vì sao lại biết chuyện Trương Thành dùng thuốc, tôi nhìn về phía Tam gia ở bên trong phòng kính, nói: “Là Tam gia bảo Triệu Côn Bằng nói với em đó.”

Lúc trước khi mà tôi bước ra khỏi làn đường chính, Triệu Côn Bằng nhét vào tay tôi một tờ giấy. Nhân lúc Sơn Bào đang cắn xé con Pitbull thì tôi mở tờ giấy đó xem, rồi biết được chuyện này, cho nên tôi mới vạch trần Trương Thành là một tên tiểu nhân vì lợi ích của mình mà hại người khác trước mặt mọi người như vậy.
Đoàn Thanh Hồ nói: “Theo như thỏa thuận giữa hai chúng ta, sân đấu chó này tặng cho cậu, kinh doanh cho thật tốt nhé.” Nói xong, chị ấy thò tay ra định vuốt ve Sơn Bào, nhưng Sơn Bào lại trốn mất.

Tôi nói: “Sơn Bào như vậy đấy, ngoài em ra, nó đều giữ khoảng cách với người khác.” Nói xong, tôi liền không vui rồi vỗ vào đầu Sơn Bào, với giọng có vẻ trách móc nói: “Mày đúng là có phúc mà không biết hưởng, tao muốn chị tao xoa đầu tao còn khó hơn cả lên trời, thế mà mày còn dám kiêu, mẹ mày chứ, có tin là tao sẽ tìm cho mày một con cɧó ©áϊ xấu nhất thế giời để trừng phạt mày không hả?”

Đoàn Thanh Hồ bị tôi chọc cho cười lên, sau đó chị ấy đưa tay ra, không ngờ lại xoa đầu tôi thật, tôi rùng mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn chị ấy, chị ấy cười nhẹ, nụ cười đẹp duyên dáng, đôi mắt sáng long lanh có thần, rồi nói một cách dịu dàng: “Trần Danh, cảm ơn cậu, may mà có cậu ở bên cạnh tôi.”
Đoàn Thanh Hồ không phải thần, chị ấy cũng là một người phụ nữ, bất kể chị ấy có lợi hại ra sao, cũng sẽ có lúc hoang mang yếu đuối, cũng có lúc cần một người bên cạnh chị ấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi tuôn ra lòng thương hại vô bờ bến, rồi nói: “Chị, sau này em cũng sẽ luôn ở bên cạnh chị.”

Đoàn Thanh Hồ cười rồi nói: “Mãi mãi?”

Trong lòng tôi như cơn sóng gợn lên, gật đầu lia lịa nói: “Mãi mãi.”

Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười dịu dàng từ khóe mắt của Đoàn Thanh Hồ như muốn cắt vụn hình bóng của tôi phản chiếu từ mắt của chị ấy, trong lòng tôi phơi phới, nhưng thấy chị ấy bỗng nhiên quay người, dáng vẻ dịu dàng ban nãy gần như biến mất, thay vào đó là một khí thế mạnh mẽ.

Đoàn Thanh Hồ cao giọng nói: “Trương Thành, anh thua rồi, từ nay về sau, dẫn người của anh cút khỏi chỗ này, ở đây không bao giờ cần người vì lợi ích của mình mà hại người khác như anh.” Rồi chị ấy giơ tay tôi nói: “Bây giờ, tôi xin giới thiệu với mọi người, Trần Danh là ông chủ mới của sân đấu chó ngầm này, từ nay về sau, cậu ấy sẽ đại diện cho quy tắc ở đây, các vị có mặt ở đây hôm nay, nếu ai muốn tìm thú vui, thì hãy tôn trọng cậu ấy trước, nếu không thì đừng đến!”
Câu nói này mới ngạo mạn làm sao, nhưng bởi vì chị ấy là Đoàn Thanh Hồ, vì chị ấy là người phụ nữ đẹp cực phẩm của Nam Kinh, cho nên, chị ấy có ngạo mạn hơn nữa cũng vẫn có người ủng hộ. Còn tôi, lúc chị ấy nói thì tôi đứng thẳng người, trong ánh mắt phức tạp của mọi người, chỉ vào Sơn Bào ở bên cạnh tôi, nói: “Xin mọi người hãy nhớ rõ tên của nó, nó tên là Sơn Bào.”

Lần này, không ai còn cười nữa, tất cả mọi người ai cũng vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng nhìn tôi và Sơn Bào, một lúc rất lâu, có người hét lên một tiếng ‘vua chó’, rồi tất cả mọi người ở đó đều hét gọi tôi là ‘vua chó’.

Thời khắc này, trong lòng tôi vô cùng vui sướng!

Nhưng đúng lúc này, Diệp Phong với sắc mặt không thân thiện đi đến chỗ tôi, trong lòng tôi đột nhiên như gõ lên một tiếng chuông cảnh tỉnh.
Ánh mắt của Diệp Phong nhìn qua nhìn lại vào tôi và Đoàn Thanh Hồ, ánh mặt lạnh đến nỗi có thể khiến người ta chết cứng, anh ta nói: “Đúng là chị em tình sâu nghĩa nặng đó, tôi sắp bị hai người làm cảm động đến bật khóc rồi.”

Đoàn Thanh Hồ nhíu mày, nói: “Diệp đại thiếu gia nếu muốn đến để soi mói, thì anh nên rời khỏi đây sớm đi thì hơn, ở đây không hoan nghênh anh.”

Bốn phía đột nhiên xì xào bàn tán.

Diệp Phong là ai? Anh ta chính là đại diện cho quyền lực của lớp thanh niên Nam Kinh, đi đến đâu cũng đều có người chạy theo nịnh hót như chó chạy theo chủ vậy, kể cả Tam gia cũng phải có phần khách sáo với anh ta, đâu có hống hách như Đoàn Thanh Hồ đây?

Diệp Phong cúi mặt xuống, tôi dự cảm không lành, liền nghe thấy anh ta nói: “Đoàn Thanh Hồ, thái độ của em là gì vậy? Có tin là chỉ một câu của tôi, có thể khiến sân đấu chó này của em, thậm chí là cả câu lạc bộ Cảnh Minh này đều trở thành một tòa thành trống không!”
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng, Đoàn Thanh Hồ trầm giọng nói: “Anh muốn làm gì cứ việc làm, nhưng nếu anh như vậy, cả đời này tôi sẽ khinh thường anh.”

Nghe thấy câu này, đôi mắt của Diệp Phong thậm chí còn lạnh hơn, tôi cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi đến, bất giác rùng mình, ai ngờ anh ta tức giận quá lại bật cười, rồi nói: “Tôi sẽ không làm theo ý của em, tôi sẽ khiến câu lạc bộ Cảnh Minh mở ra ngày nào cũng náo nhiệt, muốn sân đấu chó này phải kinh doanh phát đạt, thực lực của Diệp Phong tôi ở Nam Kinh này, sẽ khiến em phải biết được, người đàn ông mà em từ chối lại là người giỏi đến mức nào!”

Đoàn Thanh Hồ chỉ cười một cách giễu cợt, tự nhiên tôi muốn bốc cho Diệp Phong một vốc nước mắt đồng cảm, bởi vì Đoàn Thanh Hồ lúc này còn không thèm cười, nhìn mà thấy thật là sỉ nhục.
Diệp Phong thì mặt có dày đến đâu cũng không chịu được kiểu mỉa mai này, anh ta tức giận đến mức quay người đi luôn, Tam gia nhìn Đoàn Thanh Hồ một lát, không nói gì, cũng quay người âm thầm đi theo Diệp Phong.

Tôi thở phào, nói nhẹ: “Chị, đỉnh thật.”

Đoàn Thanh Hồ nhếch lông mày lên nhìn tôi, hỏi tôi là đỉnh gì? Tôi nói: “Chiêu khích tướng vừa rồi của chị dùng thật là đúng lúc.”

Đoàn Thanh Hồ cười nhẹ, nói: “Cậu còn nhận ra tôi dùng chiêu khích tướng, Diệp thiếu gia một người tâm tư sâu lắng như vậy sao lại không nhìn ra được chứ? Anh ta chẳng qua là giả vờ không biết mà thôi.”

Tôi hỏi chị ấy đó là ý gì vậy, chị ấy lắc đấu rồi nói thôi bỏ đi, không nhắc đến nữa, chẳng qua chỉ là một mối nghiệt duyên mà thôi.

Nghe được câu này, trong lòng tôi hiểu ra vài phần, xem ra Diệp Phong đúng là như Tam gia đã nói, là người khẩu xà tâm phật, dẫu rằng anh ta có ăn nói khó nghe đến mức nào, thì tình cảm mà anh ta dành cho Đoàn Thanh Hồ cũng là thật, vừa rồi nhìn anh ta thấy có vẻ đang tức giận, thực ra là đang nói cho tất cả mọi người, Đoàn Thanh Hồ và câu lạc bộ Cảnh Minh đều là người mà anh ấy muốn chăm sóc.
Tin rằng có lời nói của Diệp Phong, nếu ai muốn đối phó với câu lạc bộ Cảnh Minh, cũng phải cân nhắc xem thực lực của mình ra sao.

Tiếp theo đó, Đoàn Thanh Hồ cho người quăng Trương Thành ra ngoài, câu lạc bộ Cảnh Minh cũng đóng cửa không tiếp khách, đàn em của Trương Thành một nửa số người đã bỏ đi, còn một nửa nán lại xin Đoàn Thanh Hồ thu nhận và giúp đỡ.

Đoàn Thanh Hồ nhìn bọn họ, rồi nói: “Đoàn Thanh Hồ tôi cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, các cậu chọn ở lại, tôi sẽ không bạc đãi các cậu, nhưng cả đời tôi ghét nhất loại người ăn cây táo rào cây sung, nếu các cậu ở đây nhưng có ý đồ khác, thì không chỉ đơn thuần bị đâm xuyên tai đơn giản như vậy đâu.”

Những lời chị ấy nói nghe có vẻ êm tai nhưng lại rất đáng sợ, những người đó lập tức bày tỏ thái độ trung thành, rồi nói bọn họ tuyệt đối sẽ không hai lòng, từ nay về sau chỉ có một người chủ đó là Đoàn Thanh Hồ.
Đoàn Thanh Hồ nhìn về phía tôi, nói: “Các cậu ngẩng đầu lên, nhìn rõ người ở bên cạnh tôi đây, đây là em trai tôi Trần Danh, cậu ấy và tôi đều là chủ ở câu lạc bộ Cảnh Minh này, lời nói của cậu ấy cũng chính là ý muốn của tôi, các cậu phải phục tùng vô điều kiện, hiểu chưa?”

Đám người này lập tức nói lên: “Hiểu rồi ạ!”

Đoàn Thanh Hồ bảo mọi người giải tán đi, lúc này, có người đến tìm chị ấy, chị ấy bảo tôi đi nghỉ ngơi một chút, rồi chị ấy đi khỏi đó.


Sau khi chờ Đoàn Thanh Hồ quay về, thần sắc của chị ấy trở nên nghiêm túc lạ thường, chị ấy gọi tôi đến, tôi có chút lo lắng liền hỏi: “Chị, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”


Đoàn Thanh Hồ gật đầu, rồi nói: “Trần Danh, Sơn Bào hôm nay đánh rất hay, nhưng lại gây ra cho tôi một rắc rối lớn.”

Tôi nhìn Đoàn Hồ Thanh một cách khó hiểu, chị ấy tiếp tục nói với tôi: “Vừa có người đến nói với tôi rằng nhận ra con Sơn Bào rồi, nó là con thú cưng của một nhân vật máu mặt ở thủ đô, bị mất tích từ tám năm trước.”


Sơn Bào là do bố tôi để lại, nhân vật máu mặt, là bố tôi sao?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK