Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại là Trần Danh giả gây khó dễ từ bên trong! Thật không ngờ, sau khi Bào Văn thông báo cho đám người này rằng tôi đã được bên trên chỉ định là người cầm đầu của băng nhóm, hắn vẫn còn khả năng câu kết với chúng, cùng gϊếŧ tôi, hắn rốt cuộc đã làm được bằng cách nào chứ?

Lúc này, tôi nghĩ đến Trương Toàn đã chết, gần như đoán ra được nguyên nhân, chỉ là không đợi tôi mở miệng, tất cả mọi người đều rút súng ra, muốn bắn tôi. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Bào Văn xông ra trước mặt tôi, một viên đạn lập tức bắn trúng vào bả vai của cô ta, máu me bắn tung tóe trước mắt tôi, Bào Văn giang tay bảo vệ trước người tôi không nhúc nhích, gần như không hề để ý đến vết thương của mình.

Tất cả mọi người đều sững sờ, tay súng bắn tỉa trên lầu kia cũng rất bất ngờ, ai cũng không ngờ được Bào Văn sẽ xông đến đỡ đạn cho tôi, đừng nói là bọn chúng, ngay đến cả tôi cũng vậy.

Tôi gào lên một tiếng "vợ", không kìm lòng nổi ôm cô ta từ phía sau, cô ta quay mặt lại nhìn tôi cười, nói cô ta không sao.

Trần Danh giả vừa tức giận vừa hoảng sợ lao đến, hỏi: "Văn Văn, em có sao không?"

"Anh đừng tới đây!" Bào Văn căm ghét nói, vừa nói vừa cầm súng chĩa vào hắn.

Trần Danh giả thấy tình hình như vậy thì nhíu chặt chna, hắn nói: "Sao em lại ngốc như vậy? Vì thằng ngốc này, có đáng không?"

"Đáng hay không đáng không phải là việc của anh". Bào Văn lạnh lùng nói, tôi kiểm tra vết thương của cô ta, cô ta lại nhìn về đám người vẫn chưa hạ súng xuống nhưng không biết có nên tiếp tục nổ súng nữa hay không, nói, "Đừng tưởng phép vua thua lệ làng, các người nếu như muốn từng người cùng bồi táng với chồng tôi, thì cứ việc nổ súng, Bào Văn tôi nếu như chỉ nhíu mày một chút thì tên của tôi sẽ viết ngược".

Trần Danh giả đanh mặt nói: "Em thật sự cho rằng bên trên sẽ vì tên khốn này mà đại khai sát giới sao?"

Bào Văn cố ý nói thật lớn: "Trần Danh, anh yên tâm gì chứ? Bọn họ không biết tầm quan trọng của chồng tôi trong tổ chức, lẽ nào anh cũng không biết sao? Nếu như bây giờ anh ấy có mệnh hệ gì, mọi người đều xong đời, anh đừng tưởng rằng anh có chỗ dựa, không bị liên lụy là có thể lấy tính mạng của chúng tôi ra làm trò đùa!"

Nghe vậy, sắc mặt của Trần Danh giả càng trở nên khó coi hơn, còn những người khác cũng lộ ra vài vẻ bất mãn, có người thậm chí còn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Danh giả, hỏi hắn rốt cuộc là chuyện thế nào, còn nói hắn không phải đã nói bên trên căn bản không xem tôi ra gì sao? Đối diện với sự chất vấn, sắc mặt của Trần Danh giả u ám đến đáng sợ, hắn quay người lại thản nhiên nói: "Mọi người yên tâm, cho dù hôm nay Nhĩ Hải bị các người bắn chết, thì trách nhiệm này cũng do một mình tôi gánh vác! Hôm nay tôi là vì muốn báo thù cho người anh em của tôi, mọi người phải giúp tôi, tôi rất vui, nhưng nếu như mọi người không giúp thì tôi cũng không để ý, chỉ là thù của anh em của tôi, tôi nhất định phải báo".

"Thù của anh em mày sao? Người anh em nào vậy?" Tôi cười lạnh hỏi.


Trần Danh giả híp mắt, nói: "Đúng là đã biết rồi còn hỏi! Đương nhiên là người anh em Trương Toàn rồi! Tình cảm của cậu ấy và tao như thể tay chân, lại vì đắc tội với mày nên đã bị mày gϊếŧ, cậu ấy chết oan uổng, đương nhiên tao phải báo thù rửa hận thay cho anh ấy rồi!"

Nhìn dáng vẻ vô cùng đau khổ của Trần Danh giả, tôi thầm nghĩ hắn quá vô liêm sỉ, tôi chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như vậy, rõ ràng là hắn đã gϊếŧ Trương Toàn, vậy mà lại đi trước tôi một bước đến đây diễn kịch, tôi nghĩ hắn thấy tôi không có bằng chứng, cộng thêm mối quan hệ giữa hắn và Trương Toàn vô cùng tốt, cho nên cho dù tôi có nói hắn mới là hung thủ gϊếŧ người thì cũng không có ai tin, cho nên dứt khoát muốn đổ tội oan này cho tôi, để cho những người anh em của Trương Toàn này gϊếŧ chết tôi.
Những lời trọng tình trọng nghĩa vừa nãy của Trần Danh giả nhanh chóng có được sự thiện cảm của mọi người, có người hô lên: "Anh Toàn là đại ca của chúng ta, anh ấy bị người khác gϊếŧ, tôi đương nhiên không thể ngồi yên mặc kệ, tôi phải thay anh ấy báo thù, dù cho có mất mạng cũng được!"

Anh ta trào dâng căm phẫn nói xong, lập tức có vài người nữa cũng hưởng ứng theo.

Người ở trên tầng hai vẫn lạnh lùng bình tĩnh quan sát chúng tôi, giống như một con rắn độc nấp trong bụi cỏ bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vậy, nhìn tôi đến mức khiến tôi nổi hết da gà.

Trần Danh giả đắc ý nhìn tôi, như đang châm chọc, khiêu khích tôi.

Bào Văn lạnh lùng nói: "Trần Danh, anh đừng ở đó giả vờ nữa, rõ ràng Trương Toàn là do anh gϊếŧ, anh lại mặt dày đổ oan cho người khác, anh có còn là đàn ông không?"
Trần Danh giả chỉ vào mình, bất đắc dĩ nói: "Văn Văn, em nói anh gϊếŧ Trương Toàn sao? Em hỏi mọi người ở đây xem có ai tin không? Anh và Trương Toàn là anh em vào sinh ra tử cùng nhau, sao anh có thể gϊếŧ cậu ấy chứ? Văn Văn, anh biết em bảo vệ cho chồng, nhưng em cũng không thể mở miệng nói dối như vậy được, đúng chứ?"

Hắn nói xong, rất nhiều người đều bắt đầu phụ họa theo, bảo Bào Văn ăn nói hồ đồ, bảo cô ta tránh ra, còn nói nếu như không tránh ra thì cũng sẽ không khách sáo với cô ta nữa, lúc này vết thương của cô ta vẫn đang chảy máu ồ ạt, sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng bệch, Trần Danh giả bảo cô ta mau chóng tránh ra, còn nói sẽ băng bó cho cô ta, cô ta lại như không nghe thấy gì, nói: "Mọi người nghe đây".

"Đừng nói nữa". Tôi ngắt lời cô ta, tôi thản nhiên nói trong ánh mắt kinh ngạc của cô ta: "Mọi người đều cho rằng là tôi gϊếŧ Trương Toàn sao? Tục ngữ có câu, gϊếŧ người đền mạng là lý lẽ bất di bất dịch, nếu như tôi thật sự gϊếŧ anh ta, hôm nay các người bắn tôi, tôi cũng chịu, nhưng tôi không gϊếŧ Trương Toàn, cho nên nỗi oan này tôi không gánh".
Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn vào người sau lưng, cười lạnh nói: "Tôi biết khả năng bắn súng của anh rất tốt, hi vọng não anh cũng có thể tốt như khả năng bắn súng của anh".

Ý của tôi là hi vọng hắn có thể thông minh một chút, trước khi chân tướng sự việc chưa được làm rõ để hắn không kích động ra tay.

Người đó nghe tôi nói vậy thì lặng lẽ giơ súng lên, tôi thở phào nhẹ nhõm, biết hắn đã bị những lời tôi nói làm dao động rồi.

Lúc này, tôi nhìn Trần Danh giả nói: "Thời gian cấp bách tao còn phải xử lý vết thương cho vợ tao, cho nên không thừa nước đục thả câu với mày nữa. Trần Danh, không phải mày nói người là do tao gϊếŧ sao? Được, vậy để mọi người cùng xem, người này rốt cuộc là do ai gϊếŧ!"

Lời tôi nói khiến Trần Danh giả bắt đầu căng thẳng, tôi lớn giọng hỏi có ai có máy tính không, mọi người thấy dáng vẻ có tính toán trước, chắc chắn kiên định của tôi, thì bắt đầu nghi ngờ những gì tôi nói liệu có phải là thật hay không, lúc này có người nói anh ta có, tôi móc chiếc USB từ trong túi ra nói: "Xem xong đoạn ghi hình này các người sẽ có được đáp án".
Trần Danh giả trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn tôi, tức giận hổn hển hỏi: "Mày... mày lắp máy quay trong phòng sao?"

Bào Văn cũng bất ngờ nhìn tôi, tôi lạnh nhạt nói: "Giao du với loại người như mày, không chuẩn bị trước thì tao có thể sống sót được sao?"

Nói rồi, tôi dìu Bào Văn đi về phía công xưởng, lúc đi qua Trần Danh giả, hắn bình tĩnh nói: "Tôi vẫn còn chút việc, lát nữa sẽ tới".

Hắn nói rồi muốn rời khỏi chỗ đó.

Ai ngờ, vài viên đạn "xình xịch xình xịch" bắn xuống dưới chân Trần Danh giả, nếu không phải do hắn né nhanh, thì thiết nghĩ lúc này hai chân hắn đã bị phế bỏ rồi. Tôi nhìn lên trên lầu, chỉ biết người đàn ông mặt sẹo kia lạnh lùng nói: "Có những chuyện trước khi chưa được làm rõ, thì không ai được phép rời khỏi đây".

Điều trái ngược hoàn toàn so với ngoại hình của hắn là, giọng nói của hắn vô cùng nhỏ nhẹ, nói thế nào nhỉ, giống như thái giám vậy, nghe cứ kỳ kỳ.
Trần Danh giả nghiến răng nhìn người đó, nói: "Tiểu Quỷ, lẽ nào anh cũng cho rằng là tôi đã gϊếŧ Toàn Tử? Giao tình giữa hai chúng tôi, người ngoài không biết nhưng anh thì không thể không biết".

Tiểu Quỷ. Một cái tên thật kỳ lạ.

Tôi nhìn Tiểu Quỷ một cái, chỉ thấy hắn lạnh nhạt vô tình nói: "Tôi chỉ tin vào sự thật!"

Tôi lạnh lùng nhìn Trần Danh giả một cái, thầm nghĩ tên khốn này xem ra đã lấy đá đè vào chân mình rồi. Tôi nhanh chóng ôm Bào Văn đến một góc, để những người đó không đến gần, sau đó lấy những thứ cần thiết trong túi ra, bắt đầu cầm máu cho vết thương của Bào Văn, khử trùng, cắt miệng vết thương ra, lấy viên đạn ra, cuối cùng băng bó xong cho bào Văn. Trong suốt cả quá trình, cô ta không kêu một lời, chỉ dùng đôi mắt dịu dàng nhìn tôi.

"Sau này không được ngốc như vậy nữa, anh có thể tránh được". Tôi nói, suy nghĩ phức tạp.
Bào Văn nói: "Anh có thể tránh được, nhưng nếu như vậy thì anh sẽ có bao nhiêu vết thương nữa? Vết thương cũ trên người anh còn chưa khỏi, em không nỡ để anh có thêm vết thương mới".

Tôi ngước mắt nhìn cô ta, cô ta cười rồi vuốt ve gương mặt tôi, hỏi: "Giận sao? Sợ em bị thương à?"

Thật ra tôi không giận, tôi chỉ là không muốn thấy cô ta vì tôi mà bị thương, bởi vì tôi sẽ cảm thấy nợ cô ta, còn trong lòng tôi, quan hệ của chúng tôi không nên như thế này.

Tôi không nói gì, cô ta tưởng tôi thầm thừa nhận, ôm lấy cổ tôi, hạnh phúc nói: "Em biết anh lo cho em, yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt cho mình, nếu như vừa nãy không ngăn cản được bọn họ thì cùng lắm là chúng ta cùng chạy, có gì mà to tát đâu".

Lúc này, có người đứng từ phía xa, mất kiên nhẫn nói: "Hai người làm gì vậy? Nhanh chút lên được không?"
Tôi buông Bào Văn ra, đưa tay xoa đầu cô ta nói: "Em nhìn xem, anh sẽ đòi lại công bằng cho em".

Nói rồi, tôi đứng lên đi về phía chiếc máy tính, đưa chiếc USB vào, sau đó mở đoạn clip tôi đã cắt ra, trong đoạn ghi hình chính là cảnh Trần Danh giả bắn chết Trương Toàn. Giây phút này, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó tôi nghe thấy tiếng lên đạn, quay người nhìn, chỉ thấy Tiểu Quỷ đứng ở trên bậc cầu thang, đang ngắm súng vào Trần Danh giả.

Những người khác cảm thấy mình đã bị lừa cũng lập tức chĩa súng vào Trần Danh giả, mọi người phẫn nộ gào lên, nói Trần Danh giả đã lừa gạt bọn họ, đem bọn họ ra để trêu đùa.

Tình hình đột nhiên thay đổi, sắc mặt của Trần Danh giả vừa đỏ vừa trắng, chỉ vào tôi nói: "Mày đã đào một cái hố cho tao nhảy xuống!"

Nói xong, hắn quay lại nói với Tiểu Quỷ: "Tiểu Quỷ, anh nghe tôi nói đã, Toàn Tử quả thật là do tôi nổ súng bắn chết, nhưng là do Nhĩ Hải hắn ép tôi, nếu như tôi không ra tay thì hắn cũng sẽ gϊếŧ chết Toàn Tử".
"Người chết rồi, nói thế nào cũng là tùy mày thôi". Tôi lười biếng châm một điếu thuốc lên hút, nói: "Chỉ là mọi người tin mày một lần, nhưng sẽ còn tin mày đến lần thứ hai không?"

"Những gì tao nói là sự thật, nếu như không phải mày sớm có âm mưu từ đầu, thì sao có thể lắp sẵn máy quay chứ?" Phản ứng của Trần Danh giả cũng rất nhanh nhẹn, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.


Tôi cười lạnh nói: "Vì sao tao lại lắp máy quay, mày còn không rõ sao? Hai chúng ta cùng nhận một người làm bố nuôi, cùng được tổ chức trọng dụng, theo lí mà nói thì nên là anh em, nhưng mày không những ham muốn vợ của tao, mà còn năm lần bảy lượt bày mưu tính kế dồn tao vào chỗ chết, bởi vì sự tồn tại của tao ảnh hưởng đến địa vị của mày, gặp mặt với người như mày, tất nhiên tao phải có sự chuẩn bị rồi, ngộ nhỡ tao lại bị mày vu oan lần nữa thì sao?"

Người trong băng đảng mặc dù đều là những người gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng lại rất đoàn kết, căm hận nhất là kẻ phản bội dùng dao đâm một nhát sau lưng anh em, tôi đã khiến họ lập tức mất hết thiện cảm với Trần Danh giả, thậm chí còn căm ghét đến tận xương tủy.


Trần Danh giả nghiến răng nhìn tôi, nói: "Nhĩ Hải, coi như mày lợi hại! Nhưng mày phải nhớ kỹ địa vị và thân phận hiện nay của tao, những ai có mặt ở đây cũng phải nghĩ thật kỹ, nếu gϊếŧ tôi, thì mạng của các người mất thôi không nói, người nhà của các người cũng không chắc có thể sống tiếp được, bởi vì, tôi là người thừa kế của nhà họ Vệ, là gia chủ tương lai của nhà họ Vệ!"


Tôi giơ súng lên, rút chốt an toàn, lạnh lùng nói: "Mày muốn làm gia chủ của nhà họ Vệ sao? Cứ sống được đã rồi tính!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK