Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì có Tô Quảng Hạ, nên tôi cũng tự tin vào kế hoạch của mình. Trong lòng tôi, Tô Quảng Hạ là một quái nhân, một quái nhân trăm trận trăm thắng, cho dù Vương Tuấn có lợi hại thế nào đi nữa, cũng không tránh được một chữ “tử”.

Ghìm suy nghĩ của bản thân xuống, tôi buông một câu “tôi đợi chú chứng minh điều này” rồi lên xe với Bào Văn.

Lên trên xe, tôi trầm giọng nói: “Đúng là mất hứng”.

Bào Văn nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, an ủi nói: “Em biết anh không thích chú Vương, nhưng ông ấy cũng không ở lại đây được lâu, anh chịu khó nhịn vài hôm đi”.

Tôi gật đầu, nắm lấy tay cô ta, nói: “Em yên tâm, cho dù ông ấy có mặt, anh cũng sẽ cố gắng giành hạng nhất trong cuộc thi”.

Bào Văn cười nói: “Em không quan trọng nhất nhì, em chỉ muốn anh chơi thật vui, với cả phải chú ý giữ gìn, vậy là đủ rồi”.

Tôi hôn lên trán cô ta, dịu dàng nói: Anh biết em không cần thắng, nhưng anh muốn làm cho em tự hào về anh”.

Bào Văn hạnh phúc nép trong vòng tay tôi, nhẹ nhàng đáp: “Có lúc em nghĩ, thật ra chúng ta cứ tránh xa khỏi cảnh chém chém gϊếŧ gϊếŧ, sống cuộc sống ẩn thân này cũng tốt, tới lúc đó chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, sống một cuộc sống bình thường, sinh mấy đứa nhóc tinh nghịch đáng yêu thật tuyệt biết mấy”.

Nghe vậy, trong lòng tôi có chút sợ hãi, nói thật, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy những lời này phát ra từ miệng của Bào Văn, tôi dịu dàng nói: “Nếu như em muốn, chúng ta sẽ ẩn thân, cũng tốt mà”.

Bào Văn lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Người trên giang hồ, thân bất do kỷ, trên đời này được mấy người có thể sống theo ý mình chứ? Vậy nên cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi”.

Cô ta nói, rồi nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, tiếp tục nói đầy ẩn ý: “Chỉ trách số phận thật biết trêu ngươi, nếu như trước đây anh cũng trả lời em như vậy thì tốt biết mấy?”


Nhìn vẻ mặt hoài niệm của Bào Văn, tôi biết là cô ta lại nhớ đến Chàng Hề, nhớ đến những ngày tháng yêu mà không có được, tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy, không nói gì cả.

Lái xe được khoảng gần một tiếng thì cũng đến được sân huấn luyện ngoài trời. Lúc này phía bên ngoài sân huấn luyện đỗ một loạt xe sang, nhìn chỗ xe này là biết những người đến đây hôm nay có thân phận như thế nào.

Lái xe đỗ xe xong, tôi và Bào Văn xuống xe đi tới chỗ sân huấn luyện, ngoài cửa có mấy người bảo vệ vác súng trên vai đang đứng, thấy chúng tôi đi vào, yêu cầu chúng tôi xuất trình thư mời. Những người đến đây hôm nay đều là quyền cao chức trọng, cho nên người thương nhân tổ chức trò chơi này không dám để bất cứ sơ suất nào xảy ra, ai muốn tham gia hoạt động này, đều phải đăng ký trước, sau khi được chấp thuận, ông ấy sẽ phát giấy mời cho người đó, mỗi người đều phải có giấy mời mới được vào trong.

Sau khi Bào Văn đưa ra giấy mời, bọn họ khám xét qua người của chúng tôi, rồi mới cho vào. Sân huấn luyện tư nhân mà có thể quang minh chính đại dùng súng bảo vệ, thân thế nhất định không tầm thường. Người này tổ chức trò chơi ở sân huấn luyện ngoài trời chắc chắn là muốn mượn cơ hội để tạo quan hệ với mấy tên công tử nhà giàu, đương nhiên mấy tên đó cũng vậy, nếu không thì đã thờ ơ với hoạt động lần này ông ta tổ chức.

Bào Văn vừa đi vừa nói với tôi: “Em đã điều tra kỹ rồi, sân huấn luyện ngoài trời này là do một người đàn ông tên là Hướng Thượng mở, người này ngoài mặt thì là một thương nhân rất thành công, nhưng thực tế lại là một nhân vật lợi hại nhất trong các thế lực ở Vân Nam, không chỉ như vậy, ông ta còn có quan hệ với cả phía quân đội, số lượng súng máy ở đây đã vượt qua số lượng được cho phép, nhưng không những không vấn đề gì, còn dám quảng cáo rầm rộ trên các đài truyền hình, chứng tỏ đây đúng là một nhân vật rất lợi hại”.
Nói tới đây, mặt cô ta trầm xuống, nói: “Chúng ta đến Vân Nam, thực ra cũng rất bí mật, nhưng sau khi em trình giấy tờ xong, chắc hẳn là ông ta cũng đã điều tra về chúng ta, biết chúng ta là thế lực từ nơi khác đến, khả năng là sẽ nghĩ chúng ta có ý đồ với Vân Nam, cũng là địa bàn của ông ta, có thể sẽ có ý thù địch với chúng ta, cho nên anh phải vô cùng cẩn thận mới được”.

Những chuyện này tôi sớm đã đoán ra rồi, nên bảo với cô ta là tôi tự biết cách tính toán.

Lúc này, tôi cảm nhận đằng sau lưng có cái gì vụt qua, cảnh giác quay người lại nhìn, chỉ thấy Vương Tuấn đã xuất hiện sau lưng tôi từ bao giờ, mà còn cách tôi có một bước chân. Tôi nhìn bức tường quây phía đằng sau cách chỗ ông ta không xa, biết là ông ta đã trèo tường vào, mặc dù trèo tường nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng ở đây đâu đâu cũng có camera, ông ta có thể vào mà không bị phát hiện, thiết nghĩ cũng phải dùng không ít thủ đoạn.
Hơn nữa, năng lực cảm nhận xung quanh của tôi rất cao, mà phải đến khi ông ta lại sát gần tôi mới phát hiện ra, điều này chứng tỏ khoảng cách giữa 2 chúng tôi vẫn còn rất lớn, nếu như ban nãy ông ta nổ súng, thì chắc tôi đã về chầu ông bà rồi.

Nghĩ đến đây, tôi sợ đến toát mồ hôi, mà mặc dù đã cách một lớp mặt nạ, Vương Duy dường như vẫn đoán ra được suy nghĩ của tôi, ông ta nhìn tôi khinh thường, cười khẩy rồi nói: “Vô dụng”.

Nói xong ông ta liền bỏ đi, để lại tôi ở đó tức thở không ra hơi.

Bào Văn gọi tôi một tiếng, tôi kìm lại sự tức giận trong lòng, nói: “Anh không sao, chúng ta đi thôi”.

Bào Văn gật đầu, tôi cầm tay cô ta đi về phía trước, mắt tôi vẫn dán chặt vào Vương Tuấn, ông ta không đi về hướng cuộc thi bắt đầu, không “tụ họp” với đám người ở đó, mà thoắt cái trốn vào trong khu rừng cách bọn họ không xa, động tác của ông ta rất nhanh, giống như đá lửa điện lóe lên rồi vụt tắt, đến mức mà bao nhiêu người như vậy nhưng không ai cảm nhận được có người đi vụt qua bọn họ.
Tôi nghĩ bụng ông ta thật lợi hại, chả trách lại tự đại như thế, ông ta đúng là có tư cách để kiêu ngạo, chỉ là cứ thế này, tôi lại bắt đầu thấy lo cho Tô Quảng Hạ, thầm nghĩ anh ấy thực sự có thể đối phó được với Vương Tuấn sao?

Đang suy nghĩ miên man, thì cách đó không xa vọng đến tiếng người huýt sáo.

Tôi nhìn theo hướng âm thanh đó, chỉ thấy mấy người đàn ông mặc đồ ngụy trang đang nhìn Bào Văn cười híp mắt. Bản thân Bào Văn vốn rất xinh đẹp, dáng người lại cao gầy, hôm nay cô ta mặc một bộ đồ thể thao màu đen bó sát, toàn bộ cơ thể bị bộ quần áo này ôm trọn, để lộ ra đường cong, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng, thật sự là một cảnh tượng đẹp.

Thêm vào đó, ngày hôm nay ở đây phần lớn đều là đàn ông, cho nên sự xuất hiện của Bào Văn đích thị là rất quý giá. Bào Văn không để ý đến bọn họ, cùng tôi dừng lại ở chỗ cách bọn họ một bước chân. Tôi làm ra vẻ tức giận, muốn đi hỏi bọn họ xem nhìn cái gì, Bào Văn ngăn tôi lại, nói rằng không cần phải vì chút chuyện nhỏ mà nổi giận với đám người này, dù gì chúng tôi cũng là người vùng khác, nếu như vừa tới đã làm ầm ĩ, làm phật ý đối phương, thì coi như việc chúng tôi đến đây hôm nay chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có thể nhìn ra, Bào Văn đã thực sự thay đổi, cô ta của ngày trước cho dù không có ai để dựa vào, cũng chưa bao giờ từng “thận trọng” như vậy, ai dám nhìn cô ta bằng ánh mắt không đứng đắn, cô ta sẽ lập tức chạy ra tát bọn họ, nhưng bây giờ cô ta đã học được cách nhẫn nhịn, từ đó thấy được là cô đã ta trầm tĩnh hơn rất nhiều, như vậy cũng càng khó đối phó hơn.

Tôi không nói gì, nắm chặt lấy nắm đấm. Lúc này, mấy tên đàn ông đó đi tới, tên đứng đầu trông trắng trẻo sạch sẽ, dáng người không cao lắm, nhìn bộ dạng quần áo lụa là, hắn xem thường tôi, híp mắt cười nói: “Người đẹp ơi, cho làm quen nhé?”

Bào Văn gật đầu với hắn, nói: “Tôi là Bào Văn, còn vị này là chồng tôi, Nhĩ Hải”.

“Chồng?”. Tên đó làm như là vừa mới nhìn thấy tôi vậy, dò xét tôi từ trên xuống dưới, nói: “Có thể lọt được vào mắt xanh của người đẹp, thiết nghĩ chắc cũng có chút nhan sắc nhỉ? Sao lại phải đeo mặt nạ thế kia? Bỏ xuống cho anh em chúng tôi chiêm ngưỡng, làm quen một cái được không?”
Tôi bình thản đáp: “Mặt tôi bị thương, tạm thời không thể gặp ai, sẽ dọa người đó”.

“Bị thương như thế nào mà lại không thể lộ mặt chứ”. Tên đó vừa cười nói, vừa đưa tay lên định tháo mặt nạ của tôi xuống.

Bào Văn nhanh hơn tôi một bước, giữ lấy tay hắn, cau mày nói: “Chồng tôi không thích người khác động vào mặt nạ của anh ấy, mong anh hãy tự trọng”.

Tôi nhìn Bào Văn tức tối, trong lòng cũng thấy không thoải mái, mặc dù tôi đã hạ quyết tâm là phải diệt trừ Bào Văn, nhưng nhìn những việc cô ta làm thời gian này, tôi lại không nhẫn tâm.

Tên đó bị Bào Văn chặn lại, cảm giác hơi mất mặt, nói: “Tôi cứ muốn xem đấy thì sao? Hôm nay đến đây ai cũng lộ mặt, dựa vào đâu mà anh ta không thể lộ mặt? Tôi muốn xem xem có phải các người đang định giở trò mờ ám gì không? Đeo mặt nạ vào có phải sợ bị chúng tôi nhận ra không?”
Hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều vây lại, Bào Văn tức giận định nói gì đó, tôi liền kéo cô ta ra phía sau lưng mình, bảo vệ cô ta, bình thản đáp: “Tôi thực sự bị thương, tin hay không tùy anh, hơn nữa, người của các anh đông như vậy, lẽ nào còn lo bị chúng tôi giở trò hãm hại à? Trong mắt anh tôi lợi hại như vậy cơ à?”

Nghe tôi nói thế, hắn tức lắm, cười khẩy nói: “Bố mày mà phải sợ mày á? Ha ha, đúng là chuyện nực cười, nói cho mày biết, Dương Quang Minh tao lớn bằng từng này, chưa biết sợ ai đâu!”

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Nếu đã không sợ tôi, thì việc gì phải xem mặt tôi?”

Một lúc sau, tôi nói tiếp: “Nếu không như này đi, mọi người đều là đàn ông, vậy thì hãy dùng cách của đàn ông để quyết định, thế nào?”

“Mày muốn quyết thế nào?”. Dương Quang Minh nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên sự gian tà.
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Lát nữa chẳng phải sẽ có trò chơi sao? Hai chúng ta đấu với nhau, nếu như anh thắng, tôi sẽ tháo mặt nạ xuống, nếu như tôi thắng, anh gọi tôi một tiếng ‘anh Hải’, từ nay về sau, thấy tôi thì né ra, đồng ý không?”

Mấy người xung quanh đều kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt họ giống như là đang nhìn một thằng hề không biết tự lượng sức, còn Dương Quang Minh thì cười ha ha, nói: “Được, tao thi với mày, đến lúc đó đừng có khóc nhè đấy”.

Tôi bình tĩnh đáp: “Câu này phải là tôi nói mới đúng”.

Tôi vừa dứt lời, từ xa vang lên một âm thanh hùng hồn, nói: “Quang Minh, quyết đấu cái gì đấy? ”

Dương Quang Minh nghe thấy âm thanh đó, đột nhiên vui mừng rạng rỡ, đắc ý nhìn tôi, rồi quay người lại nói với một người đàn ông trung niên đang chậm rãi đi tới: “Chú Hướng, tên nhóc này đeo mặt nạ, lén la lén lút, cháu muốn tháo mặt nạ của hắn xuống nhưng hắn không chịu, còn muốn quyết đấu với cháu, chú thấy có buồn cười không chứ?”

Hóa ra người này chính là Hướng Thượng, ông chủ ở đây. Hướng Thượng không giống với những thương nhân bình thường, trên người không hề có mùi tiền, ông ấy mặc một bộ quần áo thời Đường màu đỏ, trông khí chất phi phàm, ánh mắt lộ ra vài phần lười biếng. Ông ấy nhìn về phía tôi, lúc này, tôi cảm thấy một luồng áp lực đè nặng xuống, trong lòng đột nhiên vô cùng kinh ngạc, không ngờ một thương nhân lại có khí thế sắc bén như vậy.


Tôi bình tĩnh nhìn Hướng Thượng, gật đầu với ông ấy nói: “Ông chủ Hướng, lần đầu gặp mặt, xin chào ông”.


Hướng Thượng thu lại khí thế của ông ấy, cười híp mắt lại nói: “Xin chào, cậu là Nhĩ Hải à?”


Tôi gật đầu, ông ấy bình thản nói: “Con mắt của cậu rất tinh tường đấy, Quang Minh là một nhân vật rất có tiếng ở Vân Nam, nếu như cậu thật sự có thế thắng cậu ấy, tôi sẽ kết giao với cậu, đồng ý chứ?”

Tôi và Bào Văn nhìn nhau, tôi có thể thấy sự vui mừng trong ánh mắt của cô ta, gật đầu nói: “Ông chủ Hướng yên tâm, trước giờ tôi chưa bao giờ cược ván nào mà tôi sẽ thua cả”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK