Sau khi tôi nói xong câu này, mấy người còn định bò dậy tiếp tục đánh nhau với tôi thoáng cái lộ vẻ sợ hãi, dù gì thì cũng không ai không sợ chết, hơn nữa trông mấy người này cũng không phải kẻ cực kì hung ác, tôi đoán họ đều đang đợi ra ngoài.
Thế thì tôi không hiểu nổi, nếu đối phương muốn đối phó với tôi thì tại sao lại không sắp xếp mấy kẻ lợi hại ở cùng phòng với tôi, sắp xếp mấy kẻ tôm tép này cũng đòi bắt nạt tôi á? Tôi cảm thấy mình bị người ta sỉ nhục, nhưng tôi không vì thế mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng để ý hành động của năm người này hơn, cảm giác sắp xếp này có lẽ có nguyên nhân gì khác.
Tôi vòng qua mấy người này, đến chỗ chăn đệm của tôi, trải xong mọi thứ, tôi bèn nằm đó bình tĩnh suy nghĩ, những người này cũng không để ý tôi nữa, tiếp tục tụ lại, thì thầm to nhỏ, nói một lúc thì lén lút liếc tôi, còn tôi mặc dù giả vờ ngẩn ngơ, nhưng tai thì luôn dựng thẳng, muốn nghe thử những người này có nói gì liên quan đến tôi không.
Thính lực của tôi luôn rất tốt, cộng thêm giọng những người này cũng không nhỏ, nên không lâu sau tôi đã nghe thấy họ thảo luận về tôi, suy xét xem tôi có lai lịch gì, đám người này hỏi cái tên giọng ái được gọi là "đại ca" kia, nói cấp trên bảo cho tôi nếm mùi, hỏi hắn giờ nên làm sao? Đại ca kia nhìn tôi một cái, gọi chúng tụ lại, nói nhỏ cái gì đó, lần này tôi không nghe được gì cả nhưng từ ánh mắt chúng nhìn tôi, tôi nhận ra chúng đã nghĩ được cách tuyệt diệu để đối phó tôi.
Giả vờ không phát hiện gì hết, tôi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau đã đến giờ ăn cơm, bọn giọng ái đến nhà ăn, tôi không đi, nhìn đồng hồ, nghĩ bụng nếu có thể, giờ Vương Duy cũng sắp xin bảo lãnh tôi chờ xét xử được rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa ai đến, chứng tỏ có lẽ ông ấy xin bảo lãnh chờ xét xử thất bại rồi, có vẻ đối thủ mạnh hơn tôi tưởng.
Tôi nhìn giờ, để không khiến mình tiêu hao năng lượng quá nhanh nên không luyện tập.
Không ngờ bọn giọng ái sau khi quay lại thì lại mang một phần cơm cho tôi, giọng ái còn vui vẻ hòa nhã nói với tôi: "Người anh em, vừa nãy đắc tội với cậu, xin lỗi nhé, đây là cơm tôi lấy cho cậu, quà xin lỗi cậu."
Một người khác vội nói: "Đây không phải đồ ăn miễn phí đâu, mà là đại ca tôi dùng tiền của mình mua cho cậu đấy, có thịt có rau, cơm còn thơm phưng phức, phần cơm này tốn của anh ấy mấy chục đồng đấy, cậu đừng có mà không biết điều."
Hắn nói xong những người khác gật đầu, cùng nhau phụ họa.
Tôi mỉm cười, nhận đồ ăn, bọn chúng có vẻ không ngờ tôi dễ nói chuyện thế nên đều hiếu kì nhìn tôi, sau đó trên mặt ai cũng có vẻ hưng phấn. Tôi mở nắp hộp cơm ra, mùi hương quyện lại với nhau thoang thoáng, mùi khai khó ngửi bay ra, những người này có lẽ không ngờ tôi sẽ ngửi thấy, đều nhìn chằm chằm tôi, chỉ mong tôi ăn ngay.
Tôi giả vờ thờ ơ dùng đũa gảy cơm, nhìn thấy thứ như nước bọt nhầy nhụa trong cơm, tôi tiếp tục cười, gảy thức ăn, trong canh rõ ràng cũng có thứ vẩn đục màu trắng, dạ dày khó chịu, tôi nhìn gã giọng ái, hỏi: "Cho tao ăn?"
Giọng ái gật đầu, nói: "Đúng, cho cậu ăn, lúc trước mấy người bọn tôi lỗ mãng quá, đây là để bày tỏ lời xin lỗi của tôi, mọi người bị nhốt ở trong cùng một phòng, cũng là duyên phận, ăn phần cơm này rồi thì chúng ta coi như anh em, sau này mọi người chung sống hòa bình, cậu thấy sao?"
Tôi nhìn phần cơm này không nói gì, hắn hơi sốt ruột hỏi tôi sao còn không ăn?
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, có lẽ là ánh mắt tôi quá sắc bén, mấy người bọn chúng vô thức lùi về sau một bước, còn tôi thì nhảy bật khỏi giường, một tay túm cơm, một tay xách cổ áo giọng ái, lạnh lùng nói: "Mẹ nhà mày tưởng bố mày ngu à?"
Nói xong, tôi ụp hết đồ ăn lên mặt hắn, đồ ăn này đều nóng hôi hổi, bên trong còn có một phần canh, hắn ngay lập tức gào rú, những người khác thấy cảnh này thì xông lên định đánh tôi, khác với lúc trước, lần này chúng xách cả ghế xông lên, tôi giơ tay túm một cái ghế, nhấc chân đạp một người ngã xuống đất, nhấc ghế lên xoay ra phía sau, đập luôn vào đầu người phía sau tôi, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tôi không ngoảnh lại, xoay chiếc ghế trong tay, ngay lập tức đập vào một người khác, trên tay người đó cũng cầm một cái ghế, lúc hắn ném ghế vào tôi, cơ thể tôi lệch sang bên, tránh đi, chiếc ghế trong tay thì đập vào cánh tay hắn, hắn đau đớn gào thét, lùi tít ra sau.
Người cuối cũng cũng định xông lên, nhưng khi tôi nhìn ra sau hắn, hắn chợt sợ hãi, buông thứ trong tay xuống, lùi về sau một bước, cười ngại ngùng với tôi, nói mình sai rồi, không dám chống đối tôi nữa.
Tôi nhìn giọng ái quỳ dưới chân tôi, đạp cho hắn ngã ra đất, chỉ vào đồ ăn trên sàn, nói: "Mày tự khai, phần cơm này đã thêm cái gì?"
Giọng ái run rẩy, không dám nói, tôi giẫm lên vai một gã máu me đầy đầu, nói: "Hắn không nói, mày nói, nếu không lát nữa tao sẽ cho bọn mày chịu phạt cùng hắn.”
Người này dè dặt nhìn giọng ái một cái, giọng ái liều mạng nháy mắt với hắn, hắn cúi đầu, nói nhỏ: "Đại ca nhổ nước bọt vào cơm, còn đổ thêm ít nướ© ŧıểυ, vì sợ cậu ngửi thấy mùi khai, nên đã cho rất nhiều nước vào làm loãng... anh ấy nói cho cậu ăn nước bọt, uống nướ© ŧıểυ của anh ấy, thế mới hả giận."
Giọng ái vừa nghe thấy thế thì phẫn nộ mà sợ hãi hét: "Cẩu Tử, đệt mẹ mày! Rõ ràng là mày bày kế cho tao, bảo tao trộn đồ vào cơm, giờ sao tự nhiên lại nói thế? Mày không sợ tao hả?"
Tôi nhìn thằng được gọi là "Cẩu Tử" một cái, trông hắn là kẻ đẹp nhất trong mấy người, trắng trẻo sạch sẽ, người không cao lắm, mặc dù vô cùng lưu manh, nhưng lại ngầu như nam chính trong bài "Cầu vồng" của Châu Kiệt Luân, hắn nhăn nhó nói: "Tôi chỉ đùa thôi, không ngờ anh lại làm thế thật, đại ca, tôi nói nhé, anh đúng là quá đáng thật."
"Đệt mẹ mày..."
Giọng ái đứng dậy định đánh người, tôi túm đầu hắn nhấc hẳn lên, dùng đầu gối thúc vào mặt hắn một cái, mũi hắn bỗng phun máu, hắn liều mạng xin tha, tôi túm đầu hắn, ấn đầu hắn vào cơm, hung dữ nói: "Trong năm phút, ăn cho tao, ai không ăn thì tối nay đừng hòng ngủ, tao sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã xuất hiện trước mặt tao."
Nói xong tôi ngồi xuống mép giường, rút thuốc ra châm, gã giọng ái kia nhăn nhó, nói với tôi: "Đại ca, em sai thật rồi, xin anh tha cho em đi, em không dám chọc anh nữa đâu."
Tôi rít mạnh một hơi thuốc, chẳng buồn nói nhảm với hắn, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ăn đi."
Giọng ái biết không trốn được, nói với mấy người khác: "Mẹ kiếp không nghe thấy à, đều qua đây ăn cho ông."
Có hai người tiến lên, thực sự quỳ xuống ăn cùng hắn, nhưng đúng lúc này, tôi thấy Cẩu Tử hơi căng thẳng túm cánh tay một người, nói: "Đừng ăn."
Tôi hơi nheo mắt, thấy Cẩu Tử tránh ánh mắt tôi, nói với giọng ái: "Người là do anh chọc, nước bọt do anh nhổ, nướ© ŧıểυ là anh vẩy, sao anh bảo bọn tôi ăn với anh? Đại ca, anh ăn một mình đi thì hơn."
Nghe thấy thế, giọng ái bực mình tột độ, nhưng có tôi ở đây nên hắn đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Cẩu Tử, mày nghe kĩ cho ông, từ hôm nay, ông là kẻ thù của mày! Sau này cho mày ăn đủ!"
Cẩu Tử lạnh lùng cười nói: "Dọa ai chứ? Mày tưởng phòng giam này của chúng ta mày vẫn là đại ca chắc?"
Hắn nói xong thì cười nịnh nọt với tôi, niềm nở nói: "Đại ca, anh nói xem đúng không?"
Tôi nheo mắt đánh giá người đàn ông này, khí chất của hắn nhìn có vẻ bình thường, thậm chí hơi nhu nhược, nhưng trong mắt hắn lại giấu nét thông minh. Tôi lười biếng nhìn hắn nói: "Đúng."
Nghe thấy tôi nói thế, những người khác cũng ngay lập tức tỏ lòng trung thành với tôi, còn giọng ái thì giận mà không dám nói, hắn cúi đầu, nắm cơm định nhét vào miệng, lúc này, tôi để ý thấy mặt Cẩu Tử có vẻ hưng phấn, mong đợi, khi giọng ái sắp nhét cơm vào miệng, tôi nói: "Khoan."
Cẩu Tử hơi thất vọng nhìn tôi, nhưng khi thấy tôi nhìn chằm chắm hắn thì ngay lập tức chột dạ cúi đầu, tôi hờ hững nói: "Nếu tao đã là đại ca của mày, thì giờ tao ra lệnh cho mày ăn hết chỗ cơm này thay giọng ái, thế nào?"
Cẩu Tử bỗng chốc cực kì hoảng sợ, những người khác thì lộ vẻ khó hiểu, còn giọng ái mừng ra mặt, vội vàng vứt cơm trong tay đi, lau tay lên người, nói: "Nghe thấy chưa, đại ca bảo mày ăn cơm, chẳng phải mày nghe lời đại ca lắm sao? Mau ăn đi!"
Cẩu Tử không để ý giọng ái, mà cười ton hót hỏi: "Đại ca, sao lại muốn em ăn chứ?"
Tôi nói: "Không tại sao hết, nhìn mày ngứa mắt thôi."
Cẩu Tử vội tỏ lòng trung thành, còn tát bôm bốp, nói nếu hắn làm sai hoặc nói sai cái gì thì xin tôi đừng so đo với hắn, tôi nhìn hắn, nói: "Mày không chịu ăn? Hay là... không dám ăn?"
Nghe thấy mấy chữ cuối của tôi, Cẩu Tử giật thót người, sâu trong mắt là vẻ sợ hãi, tôi bóp cằm hắn, ép hắn há miệng, bảo giọng ái cầm nắm cơm, ra vẻ cho hắn ăn, hắn sợ hãi cứ lùi ra sau, sống chết gì cũng không chịu ăn.
Lúc này, những người khác cũng nhận ra vấn đề, giọng ái kia cũng thế, hắn nói: "Lạ lùng ghê, lúc trước cháo trộn nướ© ŧıểυ của tao mày cũng ăn rồi, sao giờ lại trở nên cao sang thế?"
Cẩu Tử căm hận nhìn hắn, sợ đến run lẩy bẩy, tôi vứt Cẩu Tử xuống đất, lạnh lùng nói: "Tại sao? Vì trong cơm có độc!"