Tôi nói xong câu ấy, Tống Giai Âm cười với tôi một tiếng: “Một ngày nào đó, tất cả những người anh quan tâm đều sẽ được chứng kiến giờ khắc vinh quang và huy hoàng của anh. Em chờ ngày đó đến”.
Thấy dáng vẻ mong đợi của Tống Giai Âm, lòng tôi có phần đau xót và giằng co. Tôi biết, trong lòng cô ấy nghĩ tôi cũng giống bố cô ấy, lập công hiển hách, công thành danh toại rồi có thể quang minh chính đại mà tiến vào thế giới của cô ấy. Nhưng càng lúc tôi càng không dám chắc một chuyện, đó là liệu tôi có thể mãi mãi duy trì thân phận hiện tại hay không. Bởi vì trong lòng tôi trước giờ vẫn luôn có một suy nghĩ, đó là cấp trên sẽ không dễ dàng để tôi lật lại bản án của bố. Vậy nên chính tôi cũng không dám chắc liệu tới cuối cùng mình có liều mà cá chết lưới rách với bọn họ hay không.
Nếu quả thực ngày đó tới, tôi và Tống Giai Âm sẽ ở bên nhau với thân phận thế nào đây. Tôi dám chắc chắn rằng, cho dù có cởi bỏ quân trang, tôi vẫn nhất định có thể trở thành người đàn ông xứng với Giai Âm. Bởi vì mục tiêu của tôi vốn là trở thành một kẻ mà ngay cả quan chức cấp cao ở thủ đô cũng phải kiêng dè. Chỉ là, tôi không biết tới lúc đó cô ấy có còn chấp nhận một kẻ bẩn thỉu như tôi nữa hay không.
Dường như hiểu được tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm đột nhiên nở nụ cười. Cô ấy đứng dậy, đeo huân chương lên ngực tôi, sửa lại cổ áo cho tôi: “Bất kể cuối cùng anh lựa chọn con đường ra sao, em cũng đều sẽ ở bên anh”.
“Giai Âm…” Tôi vô cùng cảm động mà gọi tên cô ấy.
Tống Giai Âm đột nhiên nở nụ cười tinh quái, đôi mắt long lanh nháy với tôi một cái: “Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải theo đuổi được em đã. Hiện giờ, chúng ta không phải là người yêu”.
Nghe vậy, tôi bật cười, không kìm lòng được mà ôm lấy eo cô ấy: “Nghịch quá đi mất”.
Tống Giai Âm hơi lùi về phía sau, tay đặt lên ngực tôi đề phòng tôi tiến lại gần. Cô ấy nhíu mày cười: “Không cho tới gần em”.
Đối diện với sự cự tuyệt của cô ấy, tôi chợt cảm thấy hơi thất bại: “Sao thế? Ghét anh rồi à?”
Tống Giai Âm gật đầu: “Đúng vậy, ghét anh lắm. Bởi vì trên người anh có mùi của người khác, em không thích”.
Tôi nhất thời như bị giẫm phải đuôi, ngượng ngùng buôn tay Tống Giai Âm ra. Cô ấy nằm ngã ra giường, thờ ơ mà lật cuốn tạp chí, trên gương mặt lộ ra sự vui vẻ. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy dài màu đen với những bông hoa li ti, vóc dáng hoàn hảo được ôm lấy trông cực kỳ quyến rũ. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, nuốt nước bọt, vất vả lắm mới dẹp được ý xấu trong đầu.
Tống Giai Âm khép cuốn tạp chí lại, vỗ vỗ lên giường ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi cũng chẳng khách sao, trực tiếp ngồi xuống cạnh cô ấy, gác cả chân lên giường, đùi và mông đều ghé sát vào cô ấy. Bị tôi lợi dụng như thế, cô ấy biết rõ nhưng vẫn không né ra, chỉ cười như không cười mà liếc mắt nhìn tôi: “Bào Văn gặp anh, trừ tâm tình ra thì còn nói chuyện gì nữa?”
Tôi lập tức loại bỏ hết mấy suy nghĩ linh tinh, nghiêm túc kể lại chuyện Bào Văn đã nói với mình. Nghe bảo Bào Văn định đối phó với Tống Giang Sơn, sắc mặt Tống Giai Âm bỗng chốc xấu hẳn đi. Cô ấy lạnh lùng nói: “Dám có ý đồ với cả ông cụ nhà em, đúng là to gan”.
Tôi trầm giọng nói: “Giai Âm, giờ đối phương đang ráo riết thực hiện kế hoạch, anh nghĩ nếu bọn chúng đã dám nói năng chắc chắn, tràn đầy tự tin như vậy, thì tám phần mười là đã chuẩn bị xong xuôi nhiều chuyện rồi. Mọi người ngàn lần không được coi thường. Tốt nhất là em hãy thương lượng một chút với bố và các lãnh đạo cấp trên về chuyện này, nhất là bố em. Anh cảm thấy, nếu đối phương đã có lòng tin sẽ dẫn manh mối, giá họa đội buôn ma túy này cho bố em, vậy thì chưa biết chừng đã cài sẵn nội gián gì đó ở bên cạnh ông ấy rồi. Nếu không, bọn họ nói giá họa là giá họa được sao, đâu có dễ dàng như thế?”
Tống Giai Âm cau mày, đáy mắt toát lên sự tức giận. Tôi biết, tuy rằng vì tôi mà cô ấy có chút mâu thuẫn với bố. Nhưng dù gì cũng là bố và con gái, cô ấy còn là con một trong nhà, chắc chắn hai người đều coi đối phương là người cực kỳ quan trọng và có lòng muốn bảo vệ. Vậy nên hiện giờ, khi biết có người muốn đối phó với bố mình, dù có thông minh và bình tĩnh ra sao, e là cũng không thể không tức giận cho được.
Cô ấy cầm lấy di động, bấm số. Chưa tới một lát sau, bên kia đã bắt máy. Tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông với giọng điệu lạnh như băng: “Con nhóc này, sao rồi? Chuẩn bị đem mẹ con trả cho bố đấy à?”
Tôi đơ người ra, Tống Giai Âm bất đắc dĩ đỡ trán: “Tống Giang Sơn, vợ của bố tự muốn sang chăm sóc con, ăn ngủ với con, con trả cho bố kiểu gì giờ? Bố có giỏi thì tự qua mà đón mẹ ấy”.
“Con! Bố mà mời được mẹ con về thì còn cần kêu với con hả?” Tống Giang Sơn tủi thân nói.
Tôi há hốc cả miệng. Cứ tưởng là hai bố con nói chuyện sẽ sặc mùi thuốc súng, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây chứ. Ai ngờ lại ấm áp hòa thuận thế này.
Tống Giai Âm nói: “Được rồi, con không đôi co với bố nữa. Con có tin quan trọng muốn báo cho bố, hơn nữa chuyện này là việc lớn. Bố bàn bạc với chú Hồ nhé, con sẽ qua gặp hai người ngay”.
Có lẽ là do nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Tống Giai Âm, Tống Giang sơn cũng không đùa nữa. Ông ấy trầm giọng nói: “Tin gì thế?”
“Là tin về đội buôn lậu ma túy Da Hổ”.
“Ồ? Là tin do Trần Danh cung cấp hả?” Tống Giang Sơn đúng là rất thông minh, lập tức đoán ra ngay là tôi.
Tống Giai Âm thắng thắn đáp: “Vâng, giờ anh ấy đang ở chỗ con. Lát nữa con sẽ đưa anh ấy theo”.
Tôi hơi ngạc nhiên, có hơi ngạc nhiên mà quay sang nhìn Tống Giai Âm. Cô ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt kiên định mà trong trẻo. Tôi bỗng cảm thấy như có dòng suối trong trẻo mà ấm áp tràn vào lòng mình. Tống Giai Âm nói đưa tôi theo, chuyện này mới nghe thì tưởng là chuyện nhỏ, nhưng tôi hiểu, trong đó còn có dụng ý.
Tôi vẫn luôn cho rằng cấp trên không muốn gặp “đứa con của kẻ phản quốc” là tôi, hơn nữa chuyện lần trước lợi dụng tôi cũng khiến bọn họ lo rằng tôi có ý kiến với tổ chức, sợ tôi trả thù. Vậy cho nên vẫn luôn ở trong trạng thái không tin tưởng vào tôi. Chuyện họp bàn quan trọng thế này, kẻ không đáng tin là tôi đây đương nhiên không có tư cách tham dự. Vậy nhưng Tống Giai Âm lại không nghi ngờ gì mà nói đưa tôi theo. Điều này cũng tương đương với nói cho bố của cô ấy biết, cô ấy hoàn toàn tin tưởng tôi, thứ hai cũng là để cho mọi người hay, Trần Danh tôi có tư cách đứng cạnh họ.
Tống Giai Âm sẽ chẳng bao giờ nói cho tôi biết cô ấy vì tôi mà làm những gì. Nhưng sự tinh thế của cô ấy, hành động không ngại đối đầu với cấp trên của cô ấy, tất cả đều thể hiện rõ tình yêu mãnh liệt của cô ấy dành cho tôi.
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, lát sau mới thấy giọng nói có phần khó xử của Tống Giang Sơn. Ông ấy bảo: “Bố sẽ đi xin chỉ thị”.
Tống Giai Âm thản nhiên đáp: “Tùy bố thôi ạ. Có điều kể cả việc bố xin chỉ thị không được thông qua thì con cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu”.
Tống Giang Sơn tức giận: “Cái con bé này, con…”
Không chờ Tống Giang Sơn nói xong, Tống Giai Âm đã cúp luôn máy. Cúp máy xong, cô ấy còn hơi nhướn mày với tôi một cách đắc ý rồi đứng dậy bảo: “Em đi nói với mẹ một câu”.
Tôi đi theo Giai Âm ra ngoài. Lúc này Khưu Thục Trân đang bưng cả một mâm thức ăn đã xấu nướng xong xuôi lên. Thấy hai chúng tôi, bà ấy cười bảo: “Mẹ còn tưởng hai đứa không định ra ngoài chứ. Đang định vào phòng giáo huấn cho một trận đây này”.
Tống Giai Âm cạn lời: “Quý bà Khưu Thục Trân, bà có thể giữ nền nếp gia giáo của một tiểu thư khuê các không ạ. Đừng có để lộ suy nghĩ xấu xa của mình trước người khác chứ”.
Khưu Thục Trân tức giận gõ trán cô ấy một cái: “Con nhóc thối này, chỉ biết nói xéo mẹ thôi. Đói rồi phải không? Mẹ còn mấy món phải múc ra nữa, được ăn bây giờ đây”.
Tống Giai Âm áy náy bảo: “Mẹ à, sợ là bọn con không ăn được rồi, con phải đưa anh ấy đi gặp bố”.
Khưu Thục Trân kinh ngạc hỏi: “Cái gì cơ? Mới đấy mà con đã định đưa cậu ấy về nhà gặp bố con rồi à? Con không sợ ông nội với bố con cầm roi da đánh đuổi cậu ấy ra ngoài hả?”
Tôi không nhịn được mà bật cười, gương mặt trắng nõn của Tống Giai Âm thoáng cái đã đỏ hồng cả lên: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế? Bọn con có chuyện quan trọng cần tìm bố đấy”.
Khưu Thục Trân tức giận: “Nhất định là lão già kia gọi con đi rồi. Đúng thật là, mẹ đã nấu xong hết cả. Ông ấy đúng là làm phí cả thời gian của mẹ. Không được, mẹ phải phạt”.
Tống Giai Âm cười bảo: “Được ạ. Thế phạt bố qua đây xử lí sạch sẽ đống thức ăn nguội ngắt này, có được không ạ?”
Khưu Thục Trân rõ ràng rất vui, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ngược lại: “Thôi đi! Ông già đó được ăn đồ mẹ làm là có phúc, thế còn gọi gì là phạt?”
Tống Giai Âm lắc đầu một cách bất đắc dĩ, cười cười kéo tôi ra khỏi cửa. Sau khi rời đi, tôi nhìn Tống Giai Âm. Lúc này, trông cô ấy đã không còn ý cười như khi đối diện với Khưu Thục Trân nữa. Cô ấy nhăn trán, đầu mày cuối mắt thoáng ẩn giấu một nét suy tư.
Tôi hỏi: “Nhất định là em với bố đã bảo vệ mẹ em rất tốt đúng không?”
Tống Giai Âm gật đầu: “Chẳng ngại anh cười chứ, mẹ em nhát lắm, khó tránh sẽ sợ hãi. Vậy nên bố con em có nhiệm vụ gì nguy hiểm cũng chẳng bao giờ nói với mẹ cả, đỡ khiến mẹ thấp thỏm. Bố em từng nói, bố lấy mẹ về không phải để mẹ phải lo lắng đề phòng, mà là để mẹ sống một cuộc sống vui vẻ suиɠ sướиɠ như công chúa. Là con gái bố, đương nhiên em phải quán triệt đúng tinh thần rồi”.
Nhắc tới người nhà, gương mặt Tống Giai Âm tràn ngập sự quan tâm. Tôi cười bảo: “Vậy nên em ra ở riêng không phải là vì không quen nhà, mà là sợ mẹ sẽ lo lắng khi thấy em đi làm nhiệm vụ gì đó rồi bị thương chẳng hạn, đúng không?”
Tống Giai Âm không nói gì. Tôi nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của cô ấy. Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, trong đáy mắt là ý cười dịu dàng. Tôi rất thích cô ấy như thế. Không có cảm giác cao ngạo xa cách, chỉ còn lại sự quan tâm, hiếu thảo của một cô con gái. Đúng là quyến rũ tới mức khiến người ta phát điên.
Tôi cọ cọ mũi cô ấy: “Lát nữa chúng ta đi hẹn hò ở đâu đây?”
Tống Giai Âm cười mà như không: “Em bảo sẽ đi hẹn hò với anh lúc nào?”
Tôi nhíu mày: “Em bảo gọi chú sang ăn cơm với cô, chẳng lẽ không phải là vì để kiếm lí do hẹn hò riêng với anh à?”
Tống Giai Âm cười khúc khích: “Thế mà anh cũng nhận ra được hả?”
Tôi nở nụ cười hạnh phúc. Lúc ra tới đầu cầu thang, tôi ôm lấy Tống Giai Âm. Cô ấy định đẩy tôi ra, nhỏ giọng bảo bên ngoài còn có người. Tôi biết cô ấy sợ tôi bị lộ thân phận, bèn dịu dàng nói: “Cho anh ôm một lát thôi. Còn nữa, anh thích cái âm mưu nhỏ của em lắm. Tiểu thư Tống Giai Âm, anh nhất định sẽ coi trọng cuộc hẹn này”.
Tống Giai Âm tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Anh đúng là đồ ngốc”.