Vì có người chứng minh tôi hống hách, hung hăng, nên dù tôi có bị "làm" chết thật, thì cấp trên chỉ cần bịa ra một cái tội danh tôi bướng bỉnh không chịu nghe lời thế nào, thậm chí là tấn công cảnh sát, đến lúc đó người chết rồi không đối chứng được, tôi chết rồi, mọi người biết đâu còn nhổ nước bọt lên mộ tôi, ai cũng không thể rửa sạch tội cho tôi.
Nghĩ đến đây, dù đã trải qua nhiều sóng gió thế nào, tôi cũng vẫn không nhịn được mà hoảng loạn. Tôi không muốn chết, càng không cam lòng chết như vậy, nghĩ đến đây, trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ cách đối phó.
Không lâu sau, tôi bị dẫn đến phòng khiển trách, cách cánh cửa, tôi nhìn thấy một người đứng trong đó, khi cửa từ từ mở ra, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt người đó, hắn trông rất tuấn tí, trên mặt mang theo nụ cười tự phụ, dáng đứng thẳng tắp, dáng vẻ khi nhìn tôi có cảm giác trịch thượng, dù hắn chỉ cao xấp xỉ tôi.
Người này, chính là Hàn Thanh Chí - "tình địch" của tôi.
Nhìn thấy Hàn Thanh Chí trong căn phòng này, trong lòng tôi không ngạc nhiên lắm, vì tôi đã đoán được trước hắn sẽ đến, không vì điều gì khác, chỉ vì những kẻ tự cho mình tài trí hơn người như bọn hắn, điều khó chấp nhận nhất là người khác làm trái ý mình, càng không thể chấp nhận người khác cướp người con gái của hắn, nên hắn muốn tôi chết, hơn nữa là tận mắt thấy tôi đi đến bước đường cùng, vì chỉ có như vậy hắn mới có thể hả giận.
Rất kì lạ, ở Hoa Hạ, tâm trạng hòa nhã nhất lại luôn là tầng lớp trung lưu, lòng tự trọng của người giàu quá hoặc nghèo quá lại nhạy cảm, yếu ớt hơn, càng tàn ác hơn, thậm chí là có thù tất báo, ghét người giàu hoặc khinh người nghèo, đây là hai thái cực rất thú vị, cũng rất đáng buồn, tôi - người từng vật lộn trong những tháng ngày khèo khó hiểu hơn ai hết tâm lí này.
Có người ở sau lưng đẩy tôi một cái, tôi không tình nguyện bước vào, Hàn Thanh Chí cười nói: "Trần Danh, mày cuối cùng cũng đến nộp mạng rồi."
Tôi nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Nộp mạng? Lời này thú vị thật đó, chẳng lẽ Hàn Thanh Chí mày có tư cách và quyền xử tử tao sao?"
Hàn Thanh Chí cười khẩy bước đến trước mặt tôi, nói: "Tao không có thì làm sao? Nhưng tao có năng lực khiến mày chết mà thần không biết, quỷ không hay, thế chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Tôi gật đầu, nói: "Đủ, đương nhiên đủ rồi."
Vừa nói, một tay tôi vừa xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, hỏi: "Nếu đã vậy, mày định ra tay bây giờ à?"
Hàn Thanh Chí gật đầu, trái tim tôi thoáng cái vọt lên tận cổ, cảm giác sau lưng có nguy hiểm, tôi đổ người về phía trước, vì sức tôi lớn, nên không chỉ tôi, mà cả hai người áp giải tôi cũng bị tôi làm cho ngã xuống đất theo quán tính, sau đó tôi nghe thấy tiếng súng nổ, tim tôi giật thót, ngẩng đầu lên thì thấy trên chỗ sàn cách mình không xa có một viên đạn, phía sau lại vang lên tiếng gạt chốt an toàn, tôi bò dậy.
Tôi nghe thấy Hàn Thanh Chí đắc ý nói: "Đi chết đi."
Chết? Không, tôi vẫn chưa muốn chết!
Tôi đấm một phát lên mặt quản giáo đang định bò dậy, cơ thể nhanh chóng lăn tròn trên đất một vòng, lăn qua người của hắn, tránh được một viên đạn, sau đó túm vai quản giáo kia đứng dậy, để hắn yểm hộ cho tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Thanh Chí, có phải mày ngông cuồng quá rồi không?"
Hàn Thanh Chí lắc đầu, cười nói: "Không, người ngông cuồng quá là mày, mày không nghe theo quản giáo khi ở phòng khiển trách, thế mà dám rút súng của quản giáo định tấn công cảnh sát, cảnh sát nổ súng vào mày vì tự vệ, bất cẩn bắn trúng chỗ hiểm, nên mày cứ thế toi đời."
Quả nhiên giống như tôi đoán lúc trước. Tôi cười khẩy nhìn hắn nói: "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, mày tưởng mày có thể giấu giếm thật sao?"
Hàn Thanh Chí rút một khẩu súng ra, nói: "Việc phía sau không cần người chết như mày lo."
Hắn nói xong thì bắn tôi, tôi chửi thầm thằng điên này, rõ ràng trong tay tôi có con tin, thế mà hắn không hề để ý. Cũng đúng, dù bắn chết người thật, hắn cũng có thể đổ tội lên người tôi, có quan hệ gì với hắn chứ? Hắn vĩnh viễn là Hàn đại thiếu gia của nhà họ Hàn ở tít trên cao, trong sạch, còn tôi lại phải nhận thân phận "tội nhân" bị nghìn vạn người mắng nhiếc.
Tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng tránh sang một bên, ngay sau đó, tôi chỉ cảm thấy vai mình bị bắn trúng, tôi cúi đầu nhìn, máu tươi chảy từ vai tôi xuống, tôi quay đầu nhìn, thì ra một cảnh sát nhân lúc tôi tránh Hàn Thanh Chí lúc nãy, đã di chuyển ra phía sau tôi, nổ súng vào tôi.
Tôi hít sâu một hơi, dùng còng tay siết chặt cổ của quản giáo bị tôi đè chặt kia, lùi đến trong góc, để hắn chắn cho tôi, sau đó hung dữ nói: "Thấy chưa? Mấy người này căn bản không quan tâm sự sống chết của mày!"
Quản giáo đó nuốt nước bọt, nói: "Mày đừng giãy giụa nữa, hôm nay mày phải chết."
"Nếu đã vậy, tao sẽ kéo mày chôn cùng." Tôi hờ hững nói, dù lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh, vì tôi biết tôi không được hoảng, một khi cuống lên thì tôi sẽ xong đời.
Hàn Thanh Chí chậm rãi lại gần tôi, nói: "Trần Danh, mày tưởng trốn trong góc thì không sao à? Tao nói cho mày biết, hôm nay dù thần tiên đến cũng không cứu được mày đâu."
Quản giáo ở phía trước tôi run rẩy, tôi biết hắn đang sợ, tôi không dám làm trái Hàn Thanh Chí, nhưng cũng không muốn vứt bỏ mạng sống của mình. Tôi hỏi hắn: "Muốn sống không?"
Hắn lặng im chốc lát, khẽ khàng gật đầu, tôi nói: "Nếu mày mở còng cho tao, tao nhất định không làm khó mày."
Sau khi ra khỏi phòng giam, chúng tôi đều phải đeo còng, việc này đúng là không tiện, nếu không với thực lực của tôi cũng không đến mức chật vật thế này.
Quản giáo này do dự mãi, tôi kéo mạnh còng tay, hắn ngay lập tức bị tôi kẹp đến không thở nổi, tôi gằn giọng hét: "Tao nói lại lần nữa! Mở còng cho tao!"
Có vẻ hắn cảm nhận được sát khí của tôi, cuối cùng cũng lề mề lấy chìa khóa ra, nhưng đúng lúc này, Hàn Thanh Chí thế mà lại nổ súng với hắn, hơn nữa một phát đạn này trúng tim, hắn thoáng cái ngã vào người tôi, còn hai quản giáo khác thì chợt ngẩn người, đại khái họ dù sao cũng không ngờ, Hàn Thanh Chí lại nổ súng với đồng nghiệp của họ.
Không khí trong phòng lặng ngắt, Hàn Thanh Chí cười khẩy nói: "Có gan cản đường tao thì đều phải chết!"
Đúng là một "người tài" sát phát quyết đoán, đù! Hàn Thanh Chí căn bản chính là đồ rác rưởi ích kỉ, không tôn trọng mạng sống người khác.
Tôi cười khẩy nói: "Hàn Thanh Chí, mày cuối cùng cũng nổ súng rồi."
Lúc nói lời này, cảnh sát kia đã ngã xuống rồi, hơn nữa Hàn Thanh Chí cũng đã chuẩn bị bắn, chỉ có điều đột nghiên nghe thấy một câu nói lạnh lùng thế này, hắn cực kì kinh ngạc, dừng động tác nổ súng, hỏi lời tôi có ý gì?
Trái tim vọt lên tận cổ họng của tôi cuối cùng cũng lặng lẽ về lại chỗ cũ, thản nhiên nói: "Có ý gì? Ý là tao luôn đợi mày ra tay, đợi mày phạm phải tội to, cái tội khiến mày chết không chỗ chôn."
Con người là thế, bạn càng bình tĩnh hắn càng không dám ra tay với bạn, càng hoang mang thì hắn càng tưởng bạn thúc thủ vô sách, bắt nạt bạn càng nhiều hơn.
Hàn Thanh Chí nhìn dáng vẻ tôi thế này, lại nghĩ đến việc tôi luôn quỷ kế đa đoán, đương nhiên không dám ra tay nữa. Tôi nhìn hắn, vừa bình thản mở còng trên tay, vừa nói: "Mày từng điều tra tao, đúng không?"
Hàn Thanh Chí gật đầu, tôi nói: "Vậy mày hiểu tao bao nhiêu? Mày có biết bên cạnh tao có một nhóm cao thủ máy tính rất lợi hại, có biết sở trường giỏi nhất của tao là sử dụng ghi âm, clip, nghe trộm để hạ bệ đối thủ?"
Tôi vừa nói, vừa đi về phía Hàn Thanh Chí, sắc mặt hắn hơi thay đổi, nheo mắt nói: "Trên người mày có máy nghe trộm?"
Tôi mỉm cười nói: "Không chỉ có, hơn nữa máy nghe trộm còn kết nối với điện thoại thuộc hạ của tao, mọi việc xảy ra ở đây, mỗi một câu nói chúng ta nói đều sẽ bị ghi âm và gửi vào điện thoại của thuộc hạ tao. Vậy nên, mày tốt nhất nên nghĩ cách thoát tội thế nào trước đi rồi hãng nghĩ đến việc gϊếŧ tao!"
Hàn Thanh Chí nghe thấy thế, hơi nheo mắt, trong ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo, hắn nhìn tôi, đột nhiên bật cười, nói: "Mày đừng có lừa tao, lúc mày vào đã có người kiểm tra cơ thể mày rồi."
Tôi mỉm cười nói: "Đúng thế, nhưng sau khi Thanh Hồ đến thăm, không ai đến lục soát người tao hết."
Tôi nói xong, nụ cười của Hàn Thanh Chí cứng lại, hắn hơi bực mình nói: "Máy nghe trộm được nhét vào túi mày lúc đó?"
Tôi gật đầu, hắn cau mày, bắt đầu suy nghĩ, mà lúc này, hắn không hề phát hiện tôi đang áp sát hắn, khi tôi lại gần hắn, hắn đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, há miệng định nói, có lẽ là muốn bàn điều kiện với tôi, nhưng tôi lại không cho hắn cơ hội, mà nhân lúc mọi người đều bị lời của tôi làm cho mất hồn mất vía, thì lao mạnh vào hắn.
Hàn Thanh Chí ngay lập tức bóp cò, nhưng tôi đã có chuẩn bị trước, sau khi lắc mình một cái tránh được, tôi đá một phát vào bụng dưới của hắn, đạp ngắn ngã xuống đất, đồng thời nhào xuống đất, tránh được đạn bắn của hai quản giáo khác, tôi vội vàng kẹp chặt cổ Hàn Thanh Chí, một tay xoay chiếc nhẫn, xoay đến khi lưỡi dao mỏng manh giấu bên trong ra, nhắm chuẩn vào mắt hắn ra vẻ định đâm vào.
Hàn Thanh Chí bàng hoàng, nhắm mắt lại, tôi cười khẩy, nhịn cảm giác đau đớn truyền từ vai tới, túm lấy Hàn Thanh Chí, đồng thời nhặt khẩu súng trên đất lên, dí vào đầu hắn, nói: "Hàn Thanh Chí, bố mày không muốn chết, cái mạng này ai cũng không được lấy đi, nhưng bố mày muốn cho mày chết thì mày không sống nổi quá một phút!"