Tô Nhược Thủy ngẩng không thể tin nổi nhìn tôi, rưng rưng nước mắt, hỏi: "Em nói gì thế?"
Nhìn dáng vẻ đau lòng của cô ấy, tim tôi còn đau hơn, cảm giác đến cả sức để nói chuyện cũng không có, tôi nắm chặt nắm đấm, nói: "Em nói, chúng ta kết thúc rồi. Từ giờ về sau, Trần Danh sẽ không yêu chị nữa, từ giờ về sau chúng ta làm người dưng đi."
Tô Nhược Thủy đột nhiên khóc nức nở hỏi tôi tại sao? Hai tay cô ấy túm chặt ngực áo tôi, mic đè dưới cằm tôi, lúc này tiếng thở của tôi truyền vào tai mọi người qua mic, rõ ràng đến đáng sợ. Mọi người có vẻ đều nhận ra không khí giữa chúng tôi là lạ, dưới khán đài xuất hiện một tiếng suỵt. Tất cả mọi người đều mở to mắt đợi xem trò vui này.
Tôi thò tay vào túi, nắm chặt máy nghe trộm kia, cuối cùng không nhẫn tâm xé rách lớp ngụy trang của cô ấy, mà chọn lựa giữ lại tất cả lỗi lầm và dị nghị cho mình, tôi hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi. Vì em yêu người khác rồi."
Khi tôi nói câu này, chiếc mic trong tay Tô Nhược Thủy rơi bịch xuống đất, cô ấy từ từ ngồi thụp xuống, như một con rối bị đứt dây, không còn sức sống, dưới khán đài đã có tiếng mắng chửi, thậm chí có người còn ném chai nước khoáng vào người tôi, còn có người ném tất thối vào tôi, thậm chí có mấy thanh niên còn xông lên nói muốn đánh tôi, nhưng không lâu sau đã bị bọn Triệu Côn Bằng lôi lại.
Tôi nhìn Tô Nhược Thủy, nghe thấy tiếng khóc đau đớn của cô ấy, rất muốn hỏi cô ấy có từng yêu tôi thật không. Nếu là thật, tại sao cô ấy lại lừa tôi hết lần này đến lần khác? Nếu không phải, thì sao cô ấy lại khóc một cách đau đớn như vậy, khiến tôi hiểu nhầm cô ấy thực sự yêu tôi.
Nhìn Tô Nhược Thủy một cái, tôi xoay người nhảy xuống sân khấu, trong bóng tối, có người đẩy tôi, có người nhổ nước miếng lên mặt tôi, mọi người đều đang chửi tôi là "đồ sở khanh", tôi không nhịn được mà thấy buồn cười, đám người này luôn tùy tiện thay người yêu, lúc này lại hóa thân thành "người chính nghĩa", phê bình người khác là "đểu cảng".
Hốt hoảng rời khỏi Bản Sắc, tiếng còi xe vang lên, tôi ngẩng đầu thấy Đoàn Thanh Hồ đang ngồi trong xe đợi tôi, tôi tiến lại gần, mở cửa xe ngồi vào, chị ấy hỏi tôi có muốn đi đâu đó uống một chén không? Tôi bỗng tỉnh táo, gật đầu nói muốn đến Cảnh Minh, tôi cũng nên qua đó một chuyến.
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, lái xe đưa tôi đến Cảnh Minh. Thực ra giờ tôi chẳng có tâm trạng đi đâu hết, nhưng lại không muốn từ chối ý tốt của Đoàn Thanh Hồ.
Còn chưa tới Cảnh Minh, một số lạ đã gọi vào máy tôi, tôi ấn nút nghe, nghe thấy một giọng nói vô cùng xa lạ, hắn nói: "Anh em của mày đang trong tay tao, không muốn cái chân còn lại của nó hỏng nốt thì đến sàn đấu chó ngầm, mang theo thứ tao muốn."
Người này nói xong thì cúp máy.
Tôi thót tim, mắt phải nháy liên tục.
Đoàn Thanh Hồ hỏi tôi sao thế? Tôi nói việc này cho chị ấy nghe, chị ấy trầm giọng nói: "Chúng bắt anh Đậu đến sàn đấu chó? Chẳng lẽ Sơn Bào bị kẻ xấu nhắm đến rồi?"
Tôi gật đầu, nói tôi cũng nghĩ vậy. Tôi chợt lo lắng, nghĩ bụng chắc không phải kẻ thù của bố tôi tìm đến cửa chứ? Có phải hắn muốn xác định Sơn Bào có phải con chó hắn muốn tìm không, sau đó trả thù tôi?
Càng nghĩ càng thấy có lý, tôi bắt đầu thấy lo lắng, nghĩ bụng giờ ở Nam Kinh, kẻ thù của tôi ở khắp nơi. Nếu lại thêm mấy đối thủ nữa, thì tôi có ba đầu sáu tay cũng không địch nổi. Nhưng dù thế nào, tôi cũng phải đến đó gặp người này. Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Tam gia, nhờ anh ấy đưa Sơn Bào đến cửa Cẩm Tú giúp tôi, để tiện cho tôi qua dẫn nó.
Vì thế Đoàn Thanh Hồ lái xe quay lại Cẩm Tú, lúc đến nơi, từ xa, tôi đã thấy Tam gia đang dắt Sơn Bào đứng ở đó đợi tôi, cửa xe vừa mở ra, Sơn Bào đã hưng phấn lao vào tôi, sủa vui vẻ. Nhìn thấy Sơn Bào vui vẻ thế này, tôi cũng vui lây, nhưng vừa nghĩ đến việc tối nay nó có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, tôi lại thấy áy náy vô cùng, nếu có thể, tôi thực sự muốn giấu nó đi, nhưng tôi không thể.
Tôi vuốt ve bộ lông của Sơn Bào, áy náy nói: "Sơn Bào, lần này tao lại phải để mày đối mặt với nguy hiểm cùng tao rồi."
Sơn Bào có bẻ hiểu ý tôi, đột nhiên hung dữ sủa hai tiếng, sau đó lại ngay lập tức cọ lên mặt tôi một cách thân thiết, vui vẻ ngoe nguẩy đuôi.
Tôi thở dài, lại gọi điện cho Tôn Nam Bắc, bảo anh ấy dẫn người đến gần Cảnh Minh chuẩn bị, đến lúc đó thì nghe lệnh của tôi để hành sự. Dù đối phương có lai lịch gì, tôi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng dùng vũ lực, tôi không thể để anh Đậu bị thương, nhưng cũng không thể khiến Sơn Bào gặp chuyện. Quan trọng hơn là nếu có thể bắt được người này thật, có lẽ còn có thể moi được nhiều bí mật hơn, giờ tất cả mọi thứ liên quan đến tôi và Sơn Bào đều vẫn chỉ là suy đoán của tôi, tôi cần có người cho tôi một tin tức chính xác.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, chúng tôi đã đến Cảnh Minh, khác với sàn đấu chó khủng hoảng trầm trọng, câu lạc bộ lúc này vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào, tôi dắt Sơn Bào đi tới sàn đấu chó ngầm theo con đường nhỏ khuất mắt, vừa đi được hai bước, thì có tiếng huýt sáo tuyền tới từ chỗ không xa lắm, tôi nhìn về nơi phát ra âm thanh, vậy mà lại thấy Thẩm Nặc Ngôn, cũng chính là đại ca bảo vệ của công ty bảo vệ kia, anh ta đứng huýt sáo gần đó, khiến tôi tò mò hơn là Sơn Bào ngoài tôi ra chưa từng thân thiết với ai, lúc này lại suиɠ sướиɠ xông đến chỗ anh ta, lao vào lòng anh ta.
Tôi sững sờ, một cảm giác quái lạ dâng lên trong lòng, nhìn Thẩm Nặc Ngôn, tôi hỏi: "Sao anh lại ở đây? Còn nữa anh quen Sơn Bào?"
Thẩm Nặc Ngôn bật cười, khoe bộ răng trắng đều, nói: "Địa bàn này do người của tôi phụ trách, tối nay tôi chỉ muốn đến xem chút thôi, không ngờ lại gặp được ông chủ Trần, đúng là "oan gia ngõ hẹp", à chết! "Gặp nhau trong hẻm nhỏ", à không!"
Hai lần liên tục dùng sai thành ngữ, anh ta bực bội vò đầu bứt tai, một cậu chàng thanh niên bên cạnh anh ta không thể nhìn nổi nữa, nói: "Anh Ngôn, sao anh cứ phải chém thành ngữ mới được, anh cứ nói là trùng hợp thật đi."
Thẩm Nặc Ngôn bực bội trừng cậu ấy một cái, nói: "Ông đây thích dùng thành ngữ đấy, cậu quản được chắc?"
Thẩm Nặc Ngôn này đúng là, tôi không nhịn được cười, vốn tưởng anh ta là một người rất nghiêm túc, u ám, không ngờ anh ta lại hài hước đến vậy, tính cách của anh ta khiến tôi nhớ đến anh Đậu cù nhây, nhưng tôi không chắc anh ta đang giả vờ hay thực sự có tính cách thế này. Hơn nữa, anh ta nói trùng hợp, nhưng tôi không tin lắm, làm gì có chuyện trùng hợp thế? Hơn nữa Sơn Bào còn thân thiết với anh ta như vậy, mọi thứ đều quái lạ, tóm lại, tôi cảm thấy người đàn ông này không đơn giản.
Lúc này Sơn Bào đã trở lại cạnh tôi, nhưng vẫn hưng phấn nhìn Thẩm Nặc Ngôn mãi. Trông có vẻ rất thích anh ta. Tôi nhìn anh ta nghi ngờ, anh ta cười nói: "Ông chủ Trần, đừng hiểu nhầm, tôi không quen con chó này, nhưng từ nhỏ tôi đã lớn lên trong ổ chó, trên người có hương vị quen thuộc với bọn nó, nên nó mới gần gũi với tôi."
Lớn lên trong ổ chó? Nhìn Thẩm Nặc Ngôn, tôi cảm thấy thằng nhóc này là người từng trải, nhưng giờ không phải lúc lăn tăn vấn đề này, tôi nói: "Sàn đấu chó ngầm có chuyện rồi, giờ tôi phải qua đó xử lý, anh gọi các anh em trông quán đến đây, chặn cửa sàn đấu chó ngầm, lát nữa hành động theo lệnh của tôi, biết chưa?"
Thẩm Nặc Ngôn gật đầu, cười hì hì nói: "Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Anh ta nói xong thì xoay người đi, sau khi anh ta đi, tôi gọi điện cho Tôn Nam Bắc, bảo anh ấy để ý Thẩm Nặc Ngôn.
Sau khi cúp máy, Đoàn Thanh Hồ thản nhiên nói: "Đã không tin người đó, sao còn muốn cậu ta chặn cửa? Lỡ cậu ta muốn đối phó chúng ta, thì chẳng phải chúng ta tự bê đá đập vào chân mình sao?"
Xem ra Đoàn Thanh Hồ cũng nhận ra sự "kì lạ" của anh ta.
Tôi nói: "Nếu anh ta thực sự muốn đối phó chúng ta, thì dù em có nói hay không, anh ta vẫn sẽ mai phục chúng ta, hơn nữa còn có thể tìm một nơi bí mật hơn, thay vì thế, thì em bảo anh ta đến đây còn hơn, tiện cho người của Tôn Nam Bắc theo dõi, bao vây."
Vừa nói, tôi vừa đi đến sàn đấu chó ngầm với Đoàn Thanh Hồ.
Sau khi vào, đập vào mắt tôi là một người đàn ông mặc âu phục gọn gàng, trông hắn khoảng bốn mươi tuổi, trông cứ như dưa méo tao nứt, mặt mũi đê tiện, lúc này hắn đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư, tư thế ngả ngớn, nhếch mày hát Thập Bát Mô. Điều khiến tôi để ý hơn là, cạnh chân hắn có một con chó, thay vì nói chó thì nói là con soi còn hơn, hai mắt nó sắc bén vô cùng.
Lúc thấy Sơn Bào, con chó này đột nhiên vươn cổ hú. Sau khi hú xong, mắt nó nhìn Sơn Bào nóng hừng hực, cảm giác ấy như một thằng trai tân mấy chục năm chưa ăn mặn đột nhiên tìm thấy phụ nữ, ngon miệng vô cùng.
Tôi nghĩ bụng má, chủ nào chó nấy, cảm giác đê tiện tỏa ta từ đôi chủ với chó này đúng là y hệt nhau.
Mà đối mặt với sự khiêu khích của con chó này, Sơn Bào đột nhiên phóng thích sự hoang dã, cứ thể lao lên sàn đấu chó, tôi không khống chế nổi, nó như có ý định chơi một trận với con sói này. Tôi vội hét lên" Sơn Bào, về đây!"
Có lẽ là giọng tôi khá nghiêm túc, Sơn Bào nghe được sự phẫn nộ của tôi, không tình nguyện quay lại cạnh tôi, tôi nhìn xung quanh, hỏi: "Anh Đậu đâu?"
Sau khi Sơn Bào xuất hiện thì người này nhìn chằm chằm nó không dời mắt, mãi sau mới nói: "Muốn cứu anh em của mày? Được, giao con chó này cho tao, đổi chó lấy người."
Xem ra mục đích của người này là dẫn chó đi, nhưng hắn không tìm được Sơn Bào nên mới ra hạ sách này.
Tôi sảng khoái đáp ứng: "Được, nhưng anh phải giao anh Đậu cho tôi trước."
Nói rồi, tôi nhìn quanh quất, giả vờ sợ hãi nhìn đám người hắn dẫn đến, nói: "Nếu không, nhỡ anh không thừa nhận, tôi lại không đánh nổi anh thì sao?"
Có lẽ là thấy tôi quá nhu nhược, người này cười ha ha, khinh thường nói: "Tôi còn tưởng cậu cứng lắm, không ngờ chỉ là quả trứng gà mềm. Lúc này, không biết bao nhiêu người thất vọng đâu."
Lời hắn nói khiến tôi hoang mang, tôi thế này thì tại sao có nhiều người thất vọng?
Lúc này, gã ấy vỗ tay, ngay lập tức có người dẫn anh Đậu đến, thấy anh Đậu không bị thương, tôi yên tâm hẳn, đối phương thả anh ấy ra, lúc hắn bước lại gần tôi, tôi vỗ Sơn Bài, bảo nó đến cạnh người kia, Sơn Bào gầm gừ đi đến, tôi thấy người nọ mặt mày tươi tỉnh đắc ý, nghĩ bụng lát nữa ra ngoài, tao xem mày đắc ý được bao lâu.