Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nên làm thế nào để bắt mấy lão cáo già xảo quyệt này chấp nhận vị trí của tôi đây?

Tôi đảo mắt nhìn Tống Giai Âm, chỉ thấy cô ấy khẽ nhíu mày, dường như cũng không ngờ bọn người này sẽ nói như vậy, thấy cô ấy lúng túng, tôi tiến lên một bước, chỉ là một bước này đã lập tức khiến cho mọi người thay đổi sắc mặt, giống y như rằng tôi sẽ chuẩn bị xuất chiêu gì đó. Tôi rút ra một điếu thuốc, mồi lửa, rít mạnh một hơi, lập tức gọi: "Côn Bằng."

Triệu Côn Bằng đột nhiên như đai bàng giương cánh, nháy mắt đã vọt tới trước mặt lão già kia, một chân đạp lên đầu gối của ông ta, khiến ông ta ngã lăn xuống đất.

Tất cả đều sững sờ, lập tức nổi giận đứng lên, hỏi tôi có ý gì?

Tôi đứng thẳng, bình thản nói: "Đừng cho là tôi không biết, chỉ là không có chú Lôi, các ông vẫn giữ chức như cũ, tất cả việc làm ăn của tổ chức vẫn tiến hành đâu ra đấy, cho nên, nói trắng ra, ai lên làm thủ lĩnh cũng không có vấn đề gì, ông muốn làm khó dễ tôi, lại còn dùng một cái lý do đường đường chính chính như vậy, nhưng xin lỗi nhé, tôi là một người thô lỗ, chơi không nổi cái kiểu này."

Nói xong, tôi vỗ tay, bốn mươi anh em nối đuôi nhau đi vào. Nháy mắt đã bao vây những người này lại, mọi người kinh ngạc nhìn tôi, đại khái là không ngờ tôi vừa đến đã dùng loại thủ đoạn cứng rắn thế này.

Ánh mắt của tôi đảo qua gương mặt của mỗi người, nói: "Thế nào? Cảm thấy tôi vô sỉ?"

Không ai nói chuyện.

Tôi vứt mạnh tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Các ông ai phụ trách mảng nào, trong nay có những thế lực gì, tôi đều biết rõ mồn một, cũng biết nếu như tôi thật sự cứng đối cứng với các ông, thì căn bản là tôi đấu không lại thế lực của các ông. Nhưng mà, các ông có tin đêm nay dù các ông có gọi người đến hỗ trợ, thì tôi cũng có thể khiến cho các ông đi chầu diêm vương trước khi bọn họ kịp đến đây, như thế nào? Muốn thử một lần không?"

Có mấy người lấy điện thoại ra muốn gọi người đến, nhưng nghe xong lời tôi nói thì lập tức ngoan ngoãn mà bỏ lại vào túi.


Lúc này, có người khó chịu nói: "Tôi không tin cậu thật sự dám gϊếŧ người."

Tôi vui vẻ, thầm nghĩ người này đúng là hiểu tôi, tôi nói: "Ông nói đúng, vừa rồi tôi chỉ là hù dọa các ông thôi, tôi bình thường không gϊếŧ người, cùng lắm chỉ là cắt gân tay gân chân của người ta, đánh gãy chân chó của đối phương, nữ thì cắt bỏ ngực, nam thì cắt bỏ chỗ đó, làm cho đối phương vĩnh viễn tàn phế, chật vật sống sót, hứng chịu hết thảy sự chế giễu của người khác."

Có mấy người sắc mặt đã thay đổi, chính là vì nhát gan nên bị dọa sợ, còn có một vài người thì cười khẩy nhìn tôi, cứ như là đang nhìn một thằng hề.

Tôi chỉ vào một người đàn ông trông khinh thường tôi nhất, nói: "Ông không tin?"

Người nọ nhíu nhíu mày, cảnh giác nói: "Tôi không tin, cậu làm gì được tôi?"

Tôi lấy con dao từ trong túi ra, chậm rãi đi đến chỗ người nọ, anh Đậu và Triệu Côn Bằng liền đi theo bên cạnh tôi. Chỉ vài bước tôi đã đến trước mặt người nọ, bảo Triệu Côn Bằng giữ hắn lại, còn anh Đậu cầm lấy tay hắn lên, sau đó đâm mạnh con dao vào lòng bàn tay hắn, học theo điệu bộ của Đoàn Thanh Hồ, rạch con một đường từ lòng bàn tay hắn, nháy mắt hơn phân nửa bàn tay của hắn đã rơi xuống, máu tươi đầm đìa, da tróc thịt bong, người này đã đau đến thấu tim gan kêu la thảm thiết, xung quanh chỉ còn lại một trận tiếng hít thở.

Tôi hỏi: "Bây giờ đã tin chưa?"

Người nọ vội vã gật đầu, tôi rút con dao ra, liếm nhẹ vết máu trên lưỡi dao, trong lúc mọi người đang hoảng sợ, tôi cầm con dao chậm rãi lau lên người của hắn, lúc này, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn tôi đã thay đổi, như là đang nhìn một con quái vật.
Những người này tuy rằng đều rất giỏi, nhưng đối với bọn họ mà nói, những ngày tháng chém gϊếŧ lẫn nhau đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, bọn họ đều đã quen sống trong vinh hoa phú quý mấy mươi năm, an khang ổn định, ngoài sự cao ngạo của người bề trên ra, thì đã chẳng còn sự khát máu của năm đó rồi. Hơn nữa, bọn họ tiếc mạng sống, rất sợ chết, cho nên tôi mới dám bí quá hoá liều, dùng cách thức này đe dọa bọn họ, nếu không, nơi này hôm nay sẽ trở nên hỗn loạn.

Trở lại trước mặt Tống Giai Âm, tôi lại châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi, rồi lại đảo mắt liếc nhìn bọn người đang câm như hến kia, nói: "Tôi biết các ông không phục, cảm thấy tôi chỉ là một tên đê tiện chỉ biết bám váy đàn bà để bò lên, cảm thấy tôi chẳng có gì, chẳng ra gì, không có tư cách đứng ở đây nói chuyện với các ông, mà nếu như Giai Âm không để tôi lên làm thủ lĩnh, vậy thì các ông tính làm như thế nào? Các ông sẽ vẫn đồng tâm hiệp lực như bây giờ, đồng lòng chống địch, hay là vì tranh đoạt cái danh đại ca này mà sống mái với nhau, không tiếc cá chết lưới rách?"
Mọi người đều bối rối, không ai phản bác, bởi vì lời của tôi đã nói trúng tim đen của bọn họ.

Tôi tiếp tục nói: "Huống chi, mẹ nó, thằng nào nói với các ông tôi chẳng có gì? Trần Danh tôi còn có cái mạng này mà, có điều vì leo lên trên, tôi có thể liều mạng, Trần Danh tôi còn có một đám anh em tốt, một đám anh em mà nếu như tôi chết rồi, thì cũng sẽ trả thù cho tôi, Trần Danh tôi còn có một người bạn tên là Vân Tam Thiên, là thiếu gia của nhà họ Vân dạo gần đây làm ăn rất ổn cả trong giới xã hội đen và chính đạo, đã trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí gia chủ, Trần Danh tôi còn có một người chị được người trong giới gọi là ‘Yêu Hồ’, một người phụ nữ có thể gϊếŧ người không chớp mắt vì tôi."

Nói tới đây, trong lòng tôi tràn đầy tự hào, như Tống Giai Âm nói, thật ra tôi không kém hơn bất kì ai, vậy thì tại sao tôi phải tự coi nhẹ chính mình?
Tôi nhìn sang Tống Giai Âm, nói thật tình cảm: "Huống chi, tôi còn có Giai Âm."

Một câu nhẹ nhàng vô cùng, lại làm cho cả phòng náo loạn hẳn lên, tuy rằng mọi người ai cũng đang phỏng đoán về mối quan hệ giữa tôi và Tống Giai Âm, nhưng bởi vì gia thế của chúng tôi có chênh lệch quá xa, cho nên không ai cảm thấy tôi là người đàn ông mà Tống Giai Âm coi trọng.

Tống Giai Âm mỉm cười nhìn tôi, đáy mắt không có sự chế giễu, chỉ có sự cổ vũ. Tôi chợt tràn đầy tự tin. Chỉ quần áo trên người mình nói: "Đây là do chính tay Giai Âm lựa chọn cho tôi, giữa chúng tôi là mối quan hệ gì, tôi nghĩ các ông dù không có mắt thì cũng có thể nhìn ra. Hôm nay tôi không ngại mặt dày nói một câu ở đây, tôi đây không có tư cách thì đã sao? Ai bảo tôi là người của Tống Giai Âm, ai bảo tôi là con rể của nhà họ Tống? Các ông có thể so được với tôi không?"
Tôi nói xong. Cả phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, trong ánh mắt bọn họ, người đàn ông có thể chinh phục được Tống Giai Âm đương nhiên không đơn giản.

Tôi nghĩ, giờ phút này, những người này chắc đang chửi thầm Tống Giai Âm mắt mù, hoặc là đang xem có phải tôi cáo mượn oai hùm hay không, có phải thực ra gia thế và thân phận tôi rất tốt, dù sao được Tống Giai Âm coi trọng thì không thể chỉ là một người bình thường.

Thực ra những người này không biết được, lúc này cả người tôi đều đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, không chỉ như thế, lòng tôi còn vô cùng bất an, lo sợ Tống Giai Âm sẽ vạch trần lời nói dối của tôi, nếu thật như vậy, thì tôi chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã. Cũng may là Tống Giai Âm không có vạch trần tôi, ngược lại còn híp mắt cười, trên mặt thế nhưng còn mang theo vài nét ngọt ngào của thiếu nữ, điều này càng khiến người khác tin tưởng vào lời tôi nói.
Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, cao giọng nói: "Các ông còn chưa trả lời tôi, các ông có thể so được với tôi không?"

Mọi người trăm miệng một lời nói: "Không thể!"

Xem ra, lấy nhà họ Tống ra mới có thể thu phục bọn người láu cá này được.

Tôi ngậm điếu thuốc, cố gắng rả vẻ tự phụ, như một vị công tử cao ngạo, nói: "Các ông nhớ cho kĩ, từ hôm nay trở đi, Trần Danh tôi chính là đại ca của các ông, là vua của thế lực ngầm ở Nam Kinh, các ông ở trước mặt tôi, không có tư cách nói ‘không thể’. Chỉ có thể phục tùng tuyệt đối!"

Nhìn thấy dáng vẻ không dám lỗ mãng của một đám người, tôi biết trận đấu đêm nay mình đã thắng rồi. Tôi xem thời gian, nói: "Đã không còn sớm , hôm nay kết thúc ở đây đi, ngày mai mỗi người đều phải đem đến cho tôi tài liệu về mảng mình phụ trách, hi vọng các ông đừng có lừa tôi, nếu không các ông cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đó!"
Dừng một chút, tôi lại nói: "Các ông yên tâm, nếu các ông làm tốt, tôi chắc chắn sẽ có thưởng, Trần Danh tôi tuyệt đối không quá khắt khe với một người nghiêm túc, cố gắng."

Nói xong, tôi vung tay, nói: "Không còn sớm nữa, chắc các ông đều rất bận, tôi sẽ không ở đây làm lãng phí thời gian của mọi người nữa, tạm biệt."

Nói xong câu này, tôi đi đến chỗ Tống Giai Âm, nụ cười của cô ấy khiến tôi đỏ mặt, tôi dằn sự ngượng ngùng trong lòng xuống, đánh bạo nói: "Giai Âm, chúng ta về nhà thôi."

Tống Giai Âm gật gật đầu, nói: "Được."

Sau đó tôi và Tống Giai Âm rời khỏi khách sạn Kim Lăng.

Sau khi ra ngoài, tôi mới không cố ý thẳng sống lưng nữa, mệt mỏi dựa vào xe, thở hổn hển.

Tống Giai Âm đứng bên cạnh đưa cho tôi một chai nước suối, cười hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Tôi cầm chai nước suối uống hết hơn phân nửa, sau đó nói với Tống Giai Âm: "Rất sảng khoái."


Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao có nhiều người vì muốn leo lên vị trí cao mà không tiếc dùng cách thức khác thường, không từ thủ đoạn. Sau khi leo lên được cảm giác thực sự rất tuyệt.


Lúc này, Tống Giai Âm hỏi: "Nhưng mà, nếu như cậu đã nghĩ tới việc dùng tôi, dùng nhà họ Tống để áp chế những người này, vậy sao lúc đầu lại phải làm những việc kia?"


Tôi nở nụ cười, nói: "Bởi vì tôi muốn cho mọi người cảm thấy được, cô coi trọng tôi không phải là không có nguyên nhân, mắt cô có thể không được tốt, nhưng cũng không có mù."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK