Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi ôm Đoàn Thanh Hồ xông về phía trước, chị ấy dựa vào trong lòng tôi, ôm khẩu súng bắn tỉa, ngắm chuẩn xác bắn chết mấy tên từ bên ngoài vào chi viện, một đường máu tươi phun tung tóe, đến lúc chúng tôi xông được ra tới bên ngoài thì không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi. Vừa ra đến bên ngoài, một chiếc xe lái đến chỗ chúng tôi, người lái xe chính là Tống Giai Âm.

Chiếc xe đỗ bên cạnh chúng tôi, tôi ôm Đoàn Thanh Hồ vào xe, Tống Giai Âm nhấn chân ga, chiếc xe lao đi như tên bắn, trận ác chiến này đối phương thiệt hại nghiêm trọng, cho nên không có ai đuổi theo chúng tôi, còn điều may mắn là đến lúc chúng tôi rời khỏi đó cả Cáp Nhĩ Tân vẫn đang trong đêm tối, như vậy tất cả các camera đều không thu được hành tung của chúng tôi, chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó chính là lúc tôi đi vào khách sạn, máy quay chắc chắn đã ghi hình lại, như vậy nếu không hủy đoạn ghi hình đó đi thì Tả Thanh Lưu và người của ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của tôi.

Dường như biết tôi đang nghĩ gì, Đoàn Thanh Hồ từ nãy không nói gì lên tiếng hỏi: "Có phải có chuyện gì không?"

Tôi gật đầu, cũng không giấu diếm chị ấy và Tống Giai Âm, sau khi nói xong, tôi lại bổ sung nói tiếp: "Như vậy đi, chúng ta đến nhà chị Hoa trước, em bảo chị ấy ra tiếp ứng cho chúng ta, sau đó, em đi lấy đoạn ghi hình, bởi vì lúc em check in khách sạn đã sử dụng chứng minh thư tiện tay lấy trộm, cho nên không cần lo lắng đối phương sẽ dùng chừng minh thư điều tra ra được em".

Chứng minh thư của tôi sớm đã bị tôi đưa cho người chủ xe lúc tôi thuê xe rồi, còn chứng minh thư tôi để lại khách sạn là lúc tôi trộm điện thoại tiện tay trộm luôn, Bởi vì bây giờ khách sạn vốn dĩ cũng không kiểm tra tỉ mỉ chứng minh thư xem có đúng là một người hay không, cho nên tôi đã thành công qua mặt họ, chỉ cần tôi lấy đi đoạn tư liệu ghi hình ở đó là tôi có thể tiếp tục hoàn thành kế hoạch và nhiệm vụ của mình rồi.

Tống Giai Âm có chút bất ngờ, nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy cô ấy nhíu đôi lông mày xinh đẹp, cười mà như không cười nói: "Không ngờ đến lúc này anh vẫn có thể nghĩ đến nhiệm vụ và kế hoạch của mình".

Tôi cười nói: "Sao vậy? Có phải thấy anh rất tiến bộ, rất có trách nhiệm, cũng rất biết nhìn xa, trở nên trưởng thành có sức hấp dẫn đúng không?"

Tống Giai Âm có chút bất đắc dĩ lườm tôi một cái, tôi vốn đang định nói một câu "Nữ Thần lườm thôi cũng khuynh nước khuynh thành", nhưng nghĩ đến mình vẫn còn đang ôm Đoàn Thanh Hồ bị thương, nên không nói nữa, lại nhìn thấy trán Tống Giai Âm rịn đầy mồ hôi, đột nhiên nhớ đến chuyện cô ấy bị thương nghiêm trọng, trong lòng tự trách lo lắng nói: "Giai Âm, em đỗ xe vào lề đường đi, em và Thanh Hồ ngồi phía sau, chăm sóc cho nhau, anh đưa hai người tới nhà chị Hoa".

Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Không cần, em vẫn trụ được".

"Không được, em không nhìn sắc mặt của em sao". Tôi sốt ruột, nói.


Tống Giai Âm trầm giọng nói: "Không được, cho dù có dừng xe cũng là để cho anh xuống xe, anh nói đúng, bây giờ anh chưa hoàn toàn bại lộ, anh hoàn toàn có thể tiếp tục giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục làm nội ứng, hoàn thành nhiệm vụ của bên trên giao cho, cũng hoàn thành kế hoạch rửa oan cho bố anh, cho nên anh không cần lo cho em, em nói em có thể trụ được, thì chắc chắn có thể kiên trì".

Trong lúc hai chúng tôi giằng co thì Đoàn Thanh Hồ lấy điện thoại ra, đưa điện thoại cho tôi, nói: "Là Thẩm Nặc Ngôn gọi".

Tôi vội vàng nghe máy, bên kia điện thoại Thẩm Nặc Ngôn lo lắng hỏi: "Trần Danh, anh không sao chứ? Chuyện thế nào rồi?"

Tôi nói: "Tôi cứu được Giai Âm rồi, nhưng Thanh Hồ bị thương, trúng đạn ở chân, còn Giai Âm cũng cần nằm viện điều trị, tôi không sao, mọi người yên tâm nhé".
Thẩm Nặc Ngôn trầm giọng nói: "Chị Đoàn và đại tiểu thư đều bị thương sao? Vậy anh phải chăm sóc họ tốt nhé. Đúng rồi, tôi gọi để báo với anh, Tiểu Thái vừa cho người hủy đoạn băng ghi hình gì đó ở câu lạc bộ suối nước nóng mà anh ở rồi, bao gồm cả danh sách khách vào ở trong máy tính".

Tôi vui mừng quá đỗi hỏi: "Thật hay đùa thế?"

"Đương nhiên là thật, sự việc quan trọng sao tôi có thể lừa anh chứ?", Thẩm Nặc Ngôn cười nói.

"Tốt quá rồi, tôi còn đang muốn trở về đó để lấy đoạn ghi hình nữa, giúp tôi cảm ơn Tiểu Thái nhé, nói sau này tôi nhất định sẽ giới thiệu một cô gái xinh đẹp làm vợ cho cậu ấy". Tôi vui mừng nói, sau đó nói với Tống Giai Âm: "Giai Âm, em nghe thấy chưa? Bây giờ có thể dừng xe để anh lái xe được chưa?"

Tống Giai Âm gật đầu, tôi nói với Thẩm Nặc Ngôn tôi tắt máy trước, anh ấy nói được, còn bảo tôi có chuyện gì thì cứ gọi cho anh ấy, cho dù anh ấy không thể bay tới giúp tôi, thì ít nhất cũng có thể giúp tôi nghĩ kế sách, tôi đồng ý, đang định tắt điện thoại thì anh ấy lại nói với tôi một "chuyện vui" nữa, đó là Trần Danh giả dường như đã thật sự bị thất sủng rồi, Tống Vân Hải tìm một người tới giúp ông ta quản lý thế lực ở Nam Kinh, xem ra trước đó Bào Văn không lừa tôi, Tống Vân Hải vì "xoa dịu" sự tức giận của tôi mà thật sự đã trừng phạt Trần Danh giả.
Cúp điện thoại xong, tôi và Tống Giai Âm đổi vị trí, tôi vừa lái xe vừa dùng điện thoại của Đoàn Thanh Hồ gọi cho chị Hoa, chị Hoa nghe máy rất nhanh, tôi nói: "Là em, chị Hoa, chị giúp em một chuyện, em đưa hai người bạn của em tới, chị bảo Trương Tam và Tiểu Thúy giúp em canh chừng xung quanh nhà chị".

Chị Hoa vội nói: "Hai người bạn đó của cậu có phải là hai người phụ nữ không?"

Tôi lập tức cảnh giác, hỏi sao chị ta lại biết? Chị ấy nói: "Ban nãy tôi đã nhận được tin tức rồi, ông Khuyển đã bị thương, một người phụ nữ bị ông ta bắt giữ đã chạy thoát rồi, còn có hai người nữa đã gϊếŧ không ít đệ tử của ông ta, tôi liền đoán chắc chắn là các cậu".

Tôi không nói gì, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ liệu chị Hoa có bán đứng chúng tôi không, giữa tôi và Tả Thanh Lưu rốt cuộc chị ta sẽ chọn ai.
Lúc này, dường như biết tôi đang nghĩ gì, chị Hoa nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là chồng tôi vừa chết, đám bạn bè xấu xa của lão ta vẫn thường đến thăm, chỗ của tôi không thanh tịnh, cho nên tôi không nghĩ cậu nên đến đây, tôi sẽ bảo Tiểu Thúy đưa cậu đến nhà của con bé thuê, ở đó hẻo lánh, ít người, hơn nữa còn yên tĩnh, cậu yên tâm, các cậu qua đó tuyệt đối an toàn".

Tôi nghĩ rồi nói: "Cảm ơn chị Hoa".

Mặc dù trong lòng vẫn không tin tưởng chị Hoa lắm, dù sao vì Tô Tú Tú mà trong lòng tôi vẫn luôn có thành kiến với chị ta, nhưng lúc trước chị ta đã chủ động nói với tôi về tình hình liên quan đến căn nhà của Tả Thanh Lưu, để tôi tránh được rất nhiều phiền phức, cho nên tôi cũng thấy cảm kích và tin tưởng chị ta hơn, cộng thêm tình hình hiện tại của Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm đều không tốt, nếu như vào viện thì với thế lực của Tả Thanh Lưu có thể dễ dàng tìm ra bọn họ, cho nên tôi quyết định tin tưởng chị Hoa một lần, dù sao chúng tôi có súng trong tay, nếu như chị Hoa thật sự muốn giở trò gì, có mai phục chẳng hạn thì cùng lắm là lại đọ sức một trận nữa.
Như vậy, chị Hoa nói cho tôi địa chỉ nhà Tiểu Thúy, rồi bảo sẽ lập tức kêu Tiểu Thúy đi đón tôi.

Sau khi cúp máy tôi thông qua hướng dẫn trên điện thoại đi đến nơi ở của Tiểu Thúy, căn phòng mà con bé thuê ở trong một khu nhà cũ kỹ, khu nhà này ở vùng ngoại thành, khá là yên tĩnh. Khi tôi lái xe tới đó, Tiểu Thúy và Trương Tam đã đang chờ sẵn rồi, tôi bấm còi với bọn họ, Tiểu Thúy bảo Trương Tam ra cổng canh chừng, em ấy mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, gọi một tiếng "anh Hải", nói với tôi nhà em ấy ở tòa nhà số 13, phòng 605, nói xong em ấy quay lại nhìn Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm, không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền bị bọn họ thu hút, chỉ là khi nhìn thấy vết thương trên đùi Đoàn Thanh Hồ, sắc mặt lóe lên một nét sợ sệt và kinh hoảng, nhìn bọn họ gật đầu, cười cười không nói gì.
Xe nhanh chóng đến dưới chân tòa nhà Tiểu Thúy ở, tôi bế Đoàn Thanh Hồ, nói với Tống Giai Âm: "Giai Âm, em đợi ở đây, lát nữa anh xuống cõng em lên".

Tống Giai Âm không vì tôi chọn bế Đoàn Thanh Hồ lên trước mà tức giận, dù sao tình hình của Đoàn Thanh Hồ khá nghiêm trọng, ít nhất bên ngoài là vậy, cô ấy nói: "Đi nhanh đi, không cần lo cho em, em không sao, có thể tự đi lên được".

Tôi lao băng băng lên tầng sáu, cầm chìa khóa Tiểu Thúy đưa, sau khi mở cửa, tôi lần mò trong tối đặt Đoàn Thanh Hồ lên giường, lúc ra ngoài, bên ngoài đột nhiên có ánh sáng chiếu lên, hóa ra là nhà khác mở đèn, chắc là cục điện lực đã sửa xong hệ thống cấp điện rồi.

Nghĩ vậy tôi liền mở đèn lên, nhanh chóng chạy xuống dưới, kết quả vừa xuống dưới lầu tôi nhìn thấy một cảnh khiến tôi hoảng hốt lo sợ, đó chính là Tống Giai Âm đang nằm dưới đất, Tiểu Thúy bên cạnh chân tay luống cuống, thấy tôi đến, em ấy vội vàng nói: "Anh Hải, chị gái này đột nhiên ngất đi, em sợ ảnh hưởng đến hàng xóm nên không dám gọi anh, làm sao bây giờ?"
Tôi đi tới bế Tống Giai Âm lên, chẳng nói chẳng rằng lao thẳng lên phòng, sau khi lên phòng, tôi đặt Tống Giai Âm bên cạnh Đoàn Thanh Hồ, Đoàn Thanh Hồ nhíu mày hỏi: "Giai Âm sao vậy?"

Tôi nói: "Không biết, trán cô ấy rất nóng, cả người cũng nóng, có thể là sốt rồi, đều do em không phát hiện ra tình trạng của cô ấy đã nghiêm trọng đến mức này rồi!"

Tống Giai Âm rõ ràng vẫn luôn rất khó chịu, nhưng vì không để tôi lo lắng, cả đường cô ấy luôn giữ vẻ bình tĩnh, mạnh mẽ chống đỡ cơ thể để giữ tỉnh táo, tôi thật ngu xuẩn, thế mà đến tận bây giờ mới phát hiện ra.

Nhìn Tống Giai Âm đổ đầy mô hôi, nhíu chặt mày biểu cảm đau đớn, tôi vô cùng tự trách mình, nếu như tôi phát hiện ra sớm hơn thì liệu cô ấy có bớt đau đớn hơn thế này không?

Đoàn Thanh Hồ vội nói: "Lúc này không phải lúc để đau lòng, cô ấy sốt rồi, mau hạ sốt đi, làm phiền cô gái này đi mua giúp bạn tôi thuốc hạ sốt, đương nhiên nếu cô có thể mời bác sĩ đến đây thì càng tốt".
Chị ấy đương nhiên đang nói với Tiểu Thúy, Tiểu Thúy vội đáp: "Em sẽ đi tìm bác sĩ, nhưng chân của chị, thật sự không cần đến bệnh viện xử lý sao?"

Đoàn Thanh Hồ nói: "Không cần, tôi có thể tự xử lý được".

Tôi nghĩ rồi nói: "Tiểu Thúy, em đi đun nước nóng cho chị anh, để con dao này vào nước nóng khử độc, anh sẽ đi tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, thuốc giảm nhiệt".

Tiểu Thúy gật đầu rồi vội đi làm, tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy dường như biết tôi đang nghĩ gì, nói với tôi: "Em yên tâm, chị có thể chăm sóc cho mình, cũng có thể chăm sóc Giai Âm, em yên tâm đi đi".

Tôi nói được, sau đó thì ra ngoài, ra đến cửa khu nhà, Trương Tam nhìn thấy tôi, kính trọng gọi một tiếng "anh Hải", tôi bảo cậu ta đưa điện thoại cho tôi, sau đó dùng điện thoại của cậu ta gọi cho Lục Hiểu Phong. Thật ra tôi sớm đã muốn liên lạc với Lục Hiểu Phong rồi, nhưng tôi hiểu ông ấy, biết nếu như tôi liên hệ với ông ấy trước mặt Tống Giai Âm thì sẽ bại lộ sự tồn tại của các bọn họ, ông ấy nhất định sẽ tức giận, đến lúc này ông ấy căn bản có thể cũng sẽ không cứu Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ.

Vì thế nên tôi mới nhẫn nhịn lâu như vậy.


Lục Hiểu Phong nghe máy xong, không đợi tôi nói thì ông ấy đã lên tiếng: "Cháu không cần phải nói, chú đã biết tình hình rồi, người của chú đã báo với chú rồi, bây giờ chú sẽ cho người qua đó, bác sĩ này là học trò của chú, tên là Tiết Khải, cậu ấy sẽ mang đầy đủ các thiết bị điều trị và dẫn theo trợ lý, cháu yên tâm, hai người bọn họ sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, ngoài ra, Tiết Khải là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân ở đây, trợ lý của cậu ấy cũng là người của bọn chú, cho nên cháu không cần lo người của Tả Thanh Lưu sẽ điều tra được gì thông qua họ".


"Chú Lục, cảm ơn chú". Tôi nhỏ giọng nói, trong lòng cân nhắc suy nghĩ, chuyện của tôi lại nằm trong sự theo dõi của họ, lẽ nào bọn họ luôn cho người theo dõi tôi, vậy lúc tôi gặp nguy hiểm, tại sao những người đó không ra tay giúp đỡ? Là sợ bị bại lộ sao?

Không quan tâm nữa, đây cũng không phải là những chuyện tôi phải suy nghĩ trong lúc này, đúng lúc tôi đang định tắt máy thì Lục Hiểu Phong đột nhiên nói: "Còn nữa, chú muốn nói với cháu một tiếng xin lỗi".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK