Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi phải kiên định không ngừng tiến về phía trước, ai cũng không thể ngăn cản tôi, thần ngăn gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật.

Đây là âm thanh đến từ sâu thẳm trong trái tim của tôi.

Đây là mục tiêu trước sau như một của tôi, chưa từng quên cũng không dám quên.

Giờ phút này, sự quyết tâm đã khiến người phụ nữ tôi yêu bị gạt bỏ, tôi thật sự không biết đây là ông trời muốn trêu ngươi hay là nghiệp chướng của bản thân tôi nữa.

Tôi từ từ nằm xuống, không còn nhắc đến chuyện Đoàn Thanh Hồ nữa, bởi vì tôi không muốn mọi người lo lắng cho tôi nữa, tôi cũng muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, nghĩ xem con đường của tôi rốt cuộc nên đi thế nào, liệu có thật sự cần từ bỏ chị ấy hay không, hay là nếu như việc chúng tôi phải chia tay là kết cục không thể tránh được thì liệu có có thật sự cần nói lời tạm biệt với chị ấy không, hay là im lặng chấp nhận sự thật, để chị ấy ra đi mà không tiễn biệt.

Hai ngày tiếp theo, trời mưa rả rích, đóa bạch mai trên bậu cửa sổ nở rộ, sức sống còn khiến con người cảm thấy không bằng. Hôm nay, Thẩm Nặc Ngôn và Vương Mộng Như cùng đến phòng bệnh, tôi vừa uống thuốc xong, đang định chuẩn bị xuống giường hoạt động tay chân một chút thì thấy bọn họ đi vào, tôi cười nói: "Sao lại tới đây thế? Không phải đã dặn anh phải ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt rồi hay sao?"

Thẩm Nặc Ngôn vô cùng lo lắng nhìn tôi, Vương Mộng Như lúc này mới nói: "Tôi ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi."

Sau khi cô ấy đi ra ngoài, Thẩm Nặc Ngôn đến bên cạnh tôi, nói: "Hai ngày nay trong lòng chắc không thoải mái lắm đúng không?"

Tôi không nói gì, tôi cũng không biết nên nói gì.

Không thoải mái? Chắc chắn vậy rồi, nhưng không thoải mái không đáng sợ, cảm giác có thể cùng lúc mất đi hai người phụ nữ mình yêu mới đáng sợ. Tống Giai Âm từ hôm nói với tôi những lời đó xong cũng không xuất hiện nữa, mới đầu tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ đang giận dỗi, dù sao chúng tôi cũng đã trải qua bao nhiêu thăng trầm như vậy, dù cho trước đó có xảy ra những hiểu lầm sâu sắc, dù cho tôi đã có những hiểu lầm khiến cô ấy tổn thương, cô ấy đều không bỏ rơi tôi, nhưng lần này, chỉ vì tôi có chút do dự thiếu quyết đoán, mà cô ấy lại không cho tôi thêm cơ hội nữa sao?

Chỉ là, bây giờ tôi đột nhiên nhận ra, những gì cô ấy nói là nghiêm túc, cô ấy muốn một lần nữa kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi. Tống Giai Âm một khi đã nghiêm túc thì sẽ trở nên rất đáng sợ, bởi vì cô ấy chính là người ngang bướng như vậy, ngang bướng đến mức bạn không thể nào thay đổi được quyết định của cô ấy.

Cho nên, nếu như có một ngày, cô ấy nói: "Trần Danh, có lẽ chúng ta không phải là những người quan trọng nhất của nhau. Vậy thì có lẽ tôi sau này sẽ không thể nào tiếp cận được nội tâm của cô ấy nữa.

Tống Giai Âm đã từng nói, đời này cô ấy đã từng gặp rất nhiều loại đàn ông, nhưng người khiến cô ấy rung động chỉ có tôi, cô ấy rất khó mở lòng, khó lắm mới bị tôi thu hút, khó lắm mới bằng lòng lãng phí thời gian và sức lực, nguyện từ bỏ cả những gửi gắm và kỳ vọng của cả gia tộc, đợi tôi mạnh mẽ hơn. Tâm huyết cô ấy bỏ ra với tôi sâu đậm như vậy, thế mà lần này tôi đã khiến cô ấy quá tổn thương rồi.

Thẩm Nặc Ngôn thở dài một hơi, anh ấy nói: "Anh thế này, mọi người đều rất buồn. Nói thật với anh, gần đây mọi người ngồi với nhau, vấn đề được thảo luận nhiều nhất không phải là làm thế nào để bắt được người của tổ chức sát thủ đó, làm thế nào để báo thù cho anh, bởi vì chuyện này giao cho Tống Giai Âm làm nên mọi người đều rất yên tâm. Điều chúng tôi thảo luận nhiều nhất là có nên đuổi Đoàn Thanh Hồ đi hay không, nếu như thật sự giữ cô ấy lại, có thể khiến tâm tình anh đỡ hơn một chút, có thể khiến anh nở nụ cười, thì chúng tôi cũng nguyện thỏa hiệp, chỉ hi vọng anh cẩn thận bảo vệ bản thân, bởi vì anh không phải chỉ vì bản thân mình mà còn là vì tất cả mọi người chúng ta."

Nghe Thẩm Nặc Ngôn nói, tôi càng buồn và áy náy hơn, tôi nghĩ nguyên nhân Tống Giai Âm không muốn tôi chán nản và do dự thế này cũng là vì vậy. Cô ấy rất hiểu nếu như tôi thật sự vì mất đi Đoàn Thanh Hồ mà đau khổ thì Thẩm Nặc Ngôn bọn họ sẽ thỏa hiệp.
Nhưng một khi tôi thật sự giữ Đoàn Thanh Hồ lại bên mình thì điều này có ý nghĩa là tôi đem tương lai của mình ra để đánh cược, lấy nỗ lực của anh em ra để đánh cược, tôi như vậy thật sự sẽ không khiến bọn họ thất vọng sao, thật sự còn đủ tư cách để làm đại ca của bọn họ sao?

Tôi hít một hơi thật sâu, những thứ vốn đang do dự băn khoăn kia đột nhiên đều biến mất cả, tôi nhớ đến đoạn nói chuyện với Tôn Nam Bắc trước khi sự việc xảy ra, nghĩ đến quyết tâm lúc đó của mình, cho dù có mất đi Đoàn Thanh Hồ tôi cũng không thể phản bội và bỏ lại anh em của mình, quyết tâm đó suýt chút nữa vì sự kích động lần này mà biến mất.

Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra cảm giác nỗi đau trong tim không còn đau đớn đến vậy nữa. Tôi nhìn Thẩm Nặc Ngôn nói: "Những lời này không cần nói lại nữa, tôi là một người đàn ông, tôi biết bản thân mình phải lựa chọn thế nào, tôi tuyệt đối sẽ không để anh em phải khó xử."
Thẩm Nặc Ngôn trầm giọng nói: "Anh thật sự quyết định rồi sao? Nếu như không vui thì anh cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân như vậy."

Tôi nói: "Tôi thật sự không sao, đúng rồi, Giai Âm... cô ấy hai ngày nay không gặp mọi người sao?"

Thẩm Nặc Ngôn lắc đầu, nói: "Không, tôi nghe nói cô ấy cũng không đến bệnh viện, hai người không phải đang vì chuyện Đoàn Thanh Hồ mà giận nhau chứ?"

Tôi gật đầu nói: "Là do tôi không để ý đến cảm xúc của cô ấy."


"Chuyện này cũng không thể trách anh, đổi lại là ai thì gặp phải chuyện này cũng khó tránh được việc tổn thương, tôi thì lại thấy Tống đại tiểu thư quá sốt ruột rồi, cô ấy quá mong muốn anh trở thành người như cô ấy hi vọng, cho nên lúc biết anh rõ ràng phải làm thế nào nhưng vẫn do dự không quyết mới thất vọng như vậy." Thẩm Nặc Ngôn an ủi tôi nói: "Còn điều nữa là trong lòng cô ấy chắc cũng có chút ghen tuông, dù sao cũng không có người con gái nào lại không để ý việc người đàn ông mình thích trong lòng lại có một người khác, cho dù ngoài miệng có nói không để ý thì trong lòng nhất định cũng vẫn khó chịu."
Đạo lý này thật ra tôi vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là bởi vì sự tham lam khiến tôi cố tình giả vờ như không thấy những bất mãn trong lòng bọn họ, cho rằng bọn họ thật sự cam tâm tình nguyện, cho dù không cam tâm thì cũng không thể ép buộc tôi từ bỏ ai, chọn lựa ai, cho đến hôm nay tôi mới dám thừa nhận những lăn tăn trong lòng và sự bất đắc dĩ của bọn họ.

Nghĩ ngợi một chút, tôi nói: "Nếu như có cơ hội, anh giúp tôi gọi cô ấy tới đây."

"Tôi thấy anh tự gọi điện thoại sẽ tốt hơn." Thẩm Nặc Ngôn nói.

Tôi bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng phải đợi cô ấy chịu nghe điện thoại của tôi mới được."

Thẩm Nặc Ngôn bó tay, day day huyệt thái dương, nói: "Hóa ra Tống đại tiểu thư cũng sẽ làm những chuyện như giận dỗi không nghe điện thoại à."

Tôi nghĩ đến một Tống Giai Âm đoan trang, thản nhiên nói: "Bất cứ người phụ nữ nào khi yêu vào cũng trở nên bình thường hết mà thôi."
Chỉ là sự bình thường này lại có sự hấp dẫn chết người.

Tôi chuyển chủ đề khác nói: "Đúng rồi, gần đây chính quyền Nam Kinh thế nào rồi?"

Thẩm Nặc Ngôn nói: "Tô Quốc Phú đã báo cáo toàn bộ đầu đuôi chuyện xảy ra lên thủ đô rồi, có điều đã làm theo ý của anh là bỏ đi những phần có liên quan đến nhà họ Nhan, chỉ nói đến những kẻ đối phó ông ấy và cậu là tổ chức Tú Xuân Đao ở Thượng Hải, bây giờ chính quyền đã bắt đầu điều tra Tú Xuân Đao rồi, không chỉ có vậy, bên trên còn quyết định thay đổi một loạt người ở cục cảnh sát Nam Kinh, tôi thấy năng lực của Tô Quốc Phú quả thật không thể coi thường, nếu như tôi nghĩ ông ta đến Nam Kinh rồi, ai cũng đừng nghĩ đến việc tranh giành quyền lợi ở chính quyền Nam Kinh, từ nay về sau có thể nói là thiên hạ thái bình rồi."
Tôi lại không hề ngạc nhiên với chuyện này, thản nhiên nói: "Nếu như Tô Quốc Phú không có chút tài năng thì sao có thể được lựa chọn trở thành chủ tịch tỉnh Nam Kinh đúng lúc này chứ?"

Thẩm Nặc Ngôn nghi hoặc nói: "Chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao anh phải bao che cho nhà họ Nhan? Nếu như bên trên biết được nhà họ Nhan có nhúng tay vào chuyện này, tôi nghĩ nhà họ Nhan nhất định sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng, không phải vừa đúng ý anh sao?"

Tôi nói: "Nếu như tôi đã đồng ý hợp tác với Trần Thiên, nhất định sẽ giúp ông ta trở thành gia chủ của nhà họ Nhan, hơn nữa còn là người đứng đầu trong bốn gia tộc lớn. Mặc dù nói là lợi dụng Tô Quốc Phú có thể khiến nhà họ Nhan trọng thương, nhưng như vậy thì sức mạnh của nhà họ Nhan sẽ giảm mạnh, một gia tộc suy nhược nguyên khí rồi còn lấy làm gì? Chỉ có đạt được một nhà họ Nhan hoàn chỉnh thậm chí phải mạnh mẽ hơn đối với tôi mà nói mới có ích."
Thẩm Nặc Ngôn nói: "Tôi hiểu dự định của anh, tôi chỉ lo Trần Thiên không đáng tin."

Tôi cười nói: "Anh yên tâm, sẽ có người thay tôi để mắt đến ông ta."

Nhìn đồng hồ, tôi nói: "Anh ngồi đây lâu quá rồi, mau bảo Vương Mộng Như đưa anh về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, lát nữa anh giúp tôi gọi điện cho Tam gia, bảo anh ấy có thời gian đến đây một chuyến, điện thoại của tôi không biết đâu mất rồi."

"Có chuyện sao?" Thẩm Nặc Ngôn hỏi.

Tôi gật đầu, nói: "Nam Bắc chưa nói với anh chuyện anh ấy và chị Tang sao?"

Thẩm Nặc Ngôn lắc đầu nói: "Hai ngày nay nhiều chuyện rối loạn quá, mọi người đều hoảng sợ, ai còn tâm tình quan tâm đến chuyện khác nữa chứ, có điều nghe anh nói lẽ nào hai người họ thành đôi rồi sao?"

Nghĩ đến bọn họ mấy ngày này đều lo lắng vì tôi, trong lòng tôi rất áy náy, tôi nói: "Không những thành rồi, mà theo như kế hoạch đã định thì bọn họ còn muốn nhanh chóng kết hôn."
Thẩm Nặc Ngôn có chút kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Nhanh thế á?"

Tôi thản nhiên nói: "Tôi lại không thấy nhanh, mức độ tình cảm của mỗi người không giống nhau, có lẽ đó chính là nhịp độ của riêng hai người bọn họ."

"Cho nên anh bảo gọi Tam gia tới, là muốn bàn bạc với Tam gia chuyện hôn sự của hai người bọn họ à?" Thẩm Nặc Ngôn nhíu mày hỏi.

Tôi gật đầu, hỏi anh ấy có được không? Nhìn biểu cảm của anh ấy dường như không tán thành.

Thẩm Nặc Ngôn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Không phải không được, mà là không muốn khiến anh quá vất vả, việc quan trọng nhất anh phải làm bây giờ là tĩnh dưỡng cho tốt, những chuyện khác đều không cần anh phải lo lắng."

Tôi cười nói: "Không cần lo cho tôi, trừ việc cả người không có sức lực ra thì những chỗ khác không có gì nghiêm trọng cả."
Thẩm Nặc Ngôn nói: "Anh bớt gạt tôi đi, ông Nhĩ đã nói rồi, anh vẫn luôn bị thương, tình trạng cơ thể vốn dĩ đã không được mạnh mẽ như nhìn từ bên ngoài, đặc biệt là lần này, một dao này mặc dù lệch tim, nhưng cũng rất sâu, hơn nữa hai vết đạn trên vai anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi, anh tuyệt đối không được qua loa thêm nữa, nếu không sau này anh trở thành kẻ già yếu khô héo, xem ai còn muốn anh nữa!"

Tôi đành nói: "Được rồi được rồi, tôi tĩnh dưỡng, được chưa? Nhưng tôi nằm đây, khởi động mỗi cái miệng thôi không được sao? Dù sao tôi cũng muốn có một chút tâm huyết với chị Tang và Nam Bắc."

Thẩm Nặc Ngôn biết không lay chuyển được tôi, nói: "Được, nhưng anh phải hứa với tôi, trước khi ông Nhĩ chưa cho phép anh vận động mạnh, anh nhất định không được làm."
Tôi bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, sao anh lại lắm lời giống ông Nhĩ thế? Mộng Như biết anh nói nhiều thế này, cẩn thận cô ấy không thèm anh nữa đâu."

Thẩm Nặc Ngôn tức giận trừng mắt nhìn tôi, nói: "Tôi không phải là do quan tâm anh sao? Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác."

"Mẹ kiếp, anh mắng ai là chó thế?" Tôi bất bình nói.

Thẩm Nặc Ngôn cười ha ha nói: "Tôi cũng không chỉ đích danh, anh nghĩ tôi mắng ai thì là lắng người đó đi."

Tôi ra vẻ tức giận, nói: "Đợi đấy, đợi tôi hồi phục rồi, tôi đánh anh rụng hết răng cho xem."

Thẩm Nặc Ngôn cười nói: "Trần Danh, có cần tôi nhắc nhở anh một chuyện không."

Tôi lập tức xua tay nói: "Tôi không muốn nghe."

Thẩm Nặc Ngôn vẫn "tàn nhẫn" nói với tôi một chân tướng, anh ấy nói: "Cho dù anh có khỏe lại cũng đánh không lại được tôi đâu, ha ha."
Tôi biết ngay anh ấy sẽ nói vậy!

Đúng lúc này Vương Mộng Như đi vào, cô ấy qua dìu đỡ Thẩm Nặc Ngôn, tôi không nhịn được cười gian nói: "Tôi không đánh lại anh được thì sao? Bây giờ anh cũng đang bị thương, tôi có thể bảo Nam Bắc đánh anh."

"Hừ, coi như anh giỏi!" Thẩm Nặc Ngôn tức giận mắng chửi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ấy cười ha ha.

Sau khi Thẩm Nặc Ngôn đi khỏi, tôi đưa tay lên lau mắt, mới phát hiện cười ra cả nước mắt. Tôi nằm xuống, nhụt chí nhìn lên trần nhà, bất luận thế nào, trong lòng tôi ít nhất cũng phải có một quyết định đúng không?

Đang nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi nói: "Vào đi."

Nhìn ra phía cửa, tôi liền trông thấy một cô gái đội một chiếc mũ len màu trắng cẩn thận mở cửa, sau khi nhìn thấy tôi cô gái ấy mới mở cửa đi vào, vẻ mặt áy náy, ánh mắt đỏ au, vặn vẹo lo lắng nói: "Anh Trần, em xin lỗi."
Người đến không phải ai khác mà chính là Bạch Bách Hợp.

Bạch Bách Hợp lúc này vẻ mặt áy náy hổ thẹn nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe, nhìn bộ giạng trông như con thỏ con bị oan ức vậy. Mỗi vẻ trên gương mặt của em ấy đều vô cùng giống với em gái tôi, thậm chí vừa nhìn thấy bộ dạng này của em ấy, trái tim tôi đã mềm nhũn ra rồi.

Tôi cười nói: "Nói cái gì mà xin lỗi thế? Anh bị thương có liên quan gì đến em đâu."

"Anh đừng lừa em nữa, em biết nếu như không phải tại em, anh cũng không gặp phải cái tên Trần Danh giả đó, thì cũng sẽ không bị thương." Bạch Bách Hợp nói, đặt giỏ hoa quả xuống, sau đó lại đặt một hộp đựng thức ăn tinh xảo xuống trước mặt tôi, cười nói: "Em làm cho anh một ít bánh điểm tâm, anh có muốn nếm thử không?"

Tôi gật đầu, bị sự dịu dàng và lương thiện của em ấy làm cho cảm động. Nói cho cùng, em ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, làm sao biết đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nguyên nhân chính vì sao tôi bị thương, cho nên em ấy mới nghĩ rằng tôi là vì em ấy nên mới bị thương, tôi hỏi em ấy sao lại biết tôi bị thương?
Bạch Bách Hợp cắn môi, đỏ mặt nói: "Em nhờ chị gái em nghe ngóng hộ."

Nói xong, em ấy vội vàng giải thích: "Anh đừng hiểu nhầm, em... em chỉ là lo lắng không biết buổi tối ngày hôm đó anh thế nào thôi, sao đột nhiên lại mất liên lạc, cái tay anh Danh giả kia cũng không thấy đâu, câu lạc bộ cũng bị niêm phong, em rất lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện gì, dù sao chuyện này cũng do em mà ra, nên em muốn nghe ngóng tin tức của anh thế nào."

Nói đến đây, em ấy lí nhí nói: "Em thật sự không có ý đồ gì khác."

Tôi cười, trấn an em ấy nói: "Không cần căng thẳng, anh không nghĩ gì đâu."

Bạch Bách Hợp ngẩng đầu lên, mở hộp đựng thức ăn ra, nhìn thấy bánh điểm tâm các loại màu sắc đẹp mắt được để trong hộp, tôi tò mò hỏi: "Đây đều là do em làm sao?"

Bạch Bách Hợp gật đầu, tôi bỏ một cái vào miệng nếm thử, sau đó giơ ngón tay cái về phía em ấy, nói: "Ngon."
Em ấy nghe được tôi khen, đột nhiên vui mừng cười nói: "Nếu như anh thích thì sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh, sau đó mang đến cho anh."

Tôi lắc đầu nói: "Không cần đâu, việc học quan trọng hơn, em còn làm thêm nữa, làm gì có nhiều thời gian thế? Hơn nữa anh bị thương cũng không phải do em, em thật sự không cần phải làm như vậy, không cần phải áy náy, biết không?"

Bạch Bách Hợp không nói gì, bộ dạng trông càng tủi thân.

Tôi nói: "Được rồi, đừng đau lòng nữa, anh không lừa em, anh còn có một tin tốt cho em đây, đó chính là sau này sẽ không còn mấy tên không có mắt kia quấy rầy em nữa, anh đã bắt hết đám hỗn tạp đó tống hết vào đồn cảnh sát rồi."

Bạch Bách Hợp vui mừng nói: "Thật sao?"

Tôi gật đầu nói: "Đương nhiên là thật, anh không lừa em đâu."

Bạch Bách Hợp bỗng cười tươi như hoa, ánh mắt của em ấy chuyển đến đóa mai trắng trên cửa sổ, tò mò hỏi: "Đóa mai trắng này thật đẹp, ai hái đến vậy?"
Tôi nhìn đóa mai trắng, trong lòng có chút đau xót nói: "Là bạn gái của anh, không, có lẽ bây giờ anh không còn tư cách gọi cô ấy là bạn gái nữa rồi."

Bạch Bách Hợp có chút ngây người ra hỏi: "Anh... và bạn gái chia tay rồi sao?"

Tôi không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Không ngờ, Bạch Bách Hợp lại đột nhiên đứng lên, vẻ mặt căng thẳng ân hận, tôi hỏi em ấy sao vậy, em ấy khóc nức nở nói: "Nhất định là em, nhất định là tại em."

Tôi cười nói: "Nha đầu ngốc, thật sự không phải do em, là do vấn đề giữa hai người bọn anh."


Bạch Bách Hợp nước mắt lã chã hỏi: "Thật sao?"


Tôi gật đầu nói: "Không liên quan đến bất cứ ai, là do anh không xứng với cô ấy, làm ra chuyện khiến cô ấy thất vọng. Người như anh không xứng đáng với bất cứ ai."


Lúc này, Bạch Bách Hợp đột nhiên kích đông nói: "Ai nói thế? Anh là một người tốt."

Tôi cười, tôi biết em ấy đơn thuần nghĩ bởi vì tôi đã cứu em ấy nên hoàn toàn tin tưởng tôi là một người tốt, đang định nói cảm ơn em ấy, thì em ấy đột nhiên nghiêm túc nói: "Hay là, em làm bạn gái của anh nhé."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK