Đương nhiên, những kẻ này không thể ngờ rằng chúng tôi sẽ quay lại, cho nên, khi nhìn thấy chúng tôi, bọn chúng đều vô cùng sững sờ. Lúc chúng tôi định nổ súng thì bọn chúng làm rơi cả những người bị thương xuống đất, chạy tán loạn bốn phía.
Có lẽ trong mắt những kẻ này, chúng tôi là những tên gϊếŧ người không ghê tay, hệt như ác quỷ vậy.
Chúng tôi không hề do dự mà nổ súng tấn công những kẻ đó. Dù bọn chúng bỏ chạy thì chúng tôi cũng không tha. Lòng nhân từ không phải hành trang nên mang khi ra trận, hơn nữa những kẻ liều mạng này sống sót rời khỏi đây sẽ chỉ gây ra thêm nhiều đau khổ cho những người khác. Sau khi giải quyết xong đám người bỏ chạy, Tô Quảng Hạ lệnh cho Báo Săn và Lỗ Trí Thâm dọn dẹp chiến trường.
Cái gọi là dọn dẹp chiến trường ở đây chính là tìm xem trên người những kẻ đã chết này có thứ vũ khí nào tốt không, còn cả lương thực, ... Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước. Tôi đi mấy bước, chợt nhớ ra một điều, nói: "Báo Săn, phiền anh đem mấy bộ quần áo qua đây".
Báo Săn gật đầu. Lúc này, tôi thấy Tô Quảng Hạ đột nhiên lao về phía một kẻ nào đó. Sau đó, anh ấy túm lấy hắn. Thoạt nhìn, tôi tưởng kẻ kia đã chết nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy mí mắt hắn hơi run run, chắc chắn do lúc bị bắt quá sợ hãi.
Tôi tiến lại gần, nói: "Thật không ngờ trong đám giặc liều mạng này vẫn còn có kẻ sợ chết như vậy".
Kẻ đó sau khi nhìn thấy chúng tôi, sợ sẽ bị gϊếŧ nên đã trà trộn vào đám thi thể kia giả chết. Tôi nghĩ chắc chắn là do hắn đã xem quá nhiều phim truyền hình cho nên mới nghĩ làm vậy là thoát được. Chỉ tiếc là hắn gặp phải sát thần Tô Quảng Hạ, dù có giả vờ thế nào cũng không qua mắt được anh ấy.
Tô Quảng Hạ giao kẻ dù đã bị chúng tôi đâm trọng thương mà vẫn kiên trì giả chết này cho Phi Đao, nói: "Không phải cậu dùng dao rất giỏi sao? Giày vò hắn đi, xem hắn giả vờ được đến lúc nào".
"Vâng, đội trưởng", Phi Đao nhìn sang kẻ "đã chết" này, móc ra con dao găm. Sau đó, Phi Đao cho kẻ đó ngồi xuống một gốc cây. Xem ra anh ấy định thẩm vấn hắn ta ngay tại chỗ.
Tô Quảng Hạ cùng tôi và Trương Phi tiếp tục chạy về phía trước. Khi đã tới ven sông, tôi nhìn ngó một chút, quả thực dòng sông này vô cùng rộng, lại còn bao quanh một khu rừng. Như vậy, dù trong rừng có xảy ra hỏa hoạn thì cũng không đến nỗi tạo nên một đám cháy rừng lớn đến mức không thể dập tắt.
Tô Quảng Hạ nói: "Chúng ta tới rồi, cậu có kế sách gì không?"
Tôi cau mày đáp: "Tôi nhớ chúng ta có mang theo đạn lửa".
Trương Phi nói: “Đúng vậy, sao chúng ta lại không nghĩ ra nhỉ, ta có thể dùng đạn lửa cơ mà”.
Tô Quảng Hạ lắc đầu, cau mày đáp: "Đạn lửa được cho phép sử dụng trong những lần tác chiến trong rừng, có nghĩa là uy lực của nó không đủ để thiêu hủy cả rừng cây, cùng lắm chỉ thiêu rụi được một vùng đất nhỏ mà thôi".
Tôi nói: "Cũng chưa chắc, hai người xem, hôm nay gió thổi về hướng đối diện, chỉ cần chúng ta trải đủ nhiều cỏ khô giữa các cây thì việc đốt cháy nơi này sẽ không thành vấn đề".
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ chuyện tay sát thủ dùng đạn lửa thiêu cháy cả căn biệt thự của Bào Văn. Theo lí mà nói, mặc dù uy lực của đạn lửa rất lớn nhưng cùng lắm cũng chỉ thiêu rụi được bức tường bao bên ngoài mà thôi. Nhưng có lẽ do tên sát thủ đó đã đi xung quanh biệt thự rồi vẩy đầy xăng nên mới tạo ra đám cháy lớn như vậy.
Chúng tôi không có xăng, cho nên đành phải nghĩ cách khác. Ai cũng biết, cỏ khô là loại dễ bắt lửa nhất. Cho dù khoảng cách giữa các cây có xa như thế nào, chỉ cần có cỏ khô ở giữa truyền lửa thì ngọn lửa sẽ lan từ cây này sang cây khác. Đợi đến khi những cây bị cháy ngày càng nhiều thì ngọn lửa sẽ bùng lên dữ dội, lan ra cả rừng cây.
Lúc này, Phi Đao, Báo Săn và Lỗ Trí Thâm đều đã quay trở lại. Phi Đao không đem theo kẻ giả chết ban nãy nữa, chắc lần này hắn đã chết thật rồi. Trên tay ba người bọn họ là rất nhiều súng và đạn dược thu thập được, còn có hai ba lô rất to. Họ nói trong ba lô đều là đồ dùng thiết yếu của bọn chúng gồm nước sạch và thịt khô. Tôi thầm nghĩ mấy kẻ này còn suиɠ sướиɠ hơn chúng tôi, trên đường đi chúng tôi chỉ được ăn lương khô. Mấy kẻ này thì khác, vẫn còn có thịt khô mà ăn. Chúng tôi phải ăn lương khô vì chẳng còn gì khác để chống đói chứ không phải vì thích thú gì món ăn này.
Nghĩ tới món thỏ nướng lúc trước chưa được ăn, chúng tôi ai nấy sờ lên chiếc bụng đói meo, đưa mắt nhìn nhau. Tô Quảng Hạ nói: "Mọi người cố gắng kiên trì một chút, đợi khi nước chảy xuôi chúng ta qua sông an toàn rồi sẽ tận hưởng chiến lợi phẩm cướp được. Bây giờ, mọi người đi cắt cỏ đi. Báo Săn, cậu đi theo dõi. Đám người đó theo lí phải đuổi theo chúng ta rồi mà tại sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Báo Săn đáp: "Cái này tôi biết. Đội trưởng, lúc nãy tôi đã đi thăm dò rồi. Tôi nghĩ trong nội bộ của bọn chúng có hai kẻ bất đồng ý kiến nên mâu thuẫn với nhau, gây ra bất hòa. Do đó, tạm thời bọn chúng sẽ không đuổi theo ta nhanh vậy được".
Dứt lời, Báo Săn đi lên phía trước thăm dò.
Tô Quảng Hạ cau mày, nói: "Đang yên đang lành, tại sao vào đúng giờ phút quan trọng lại đi cãi nhau?"
Đây cũng là điều tôi tò mò. Cứ coi như bọn chúng có mâu thuẫn nội bộ nhưng cũng không nên cãi nhau vào lúc này. Lẽ nào còn có ẩn tình gì mà tôi chưa đoán ra? Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn phía bờ bên kia, trong lòng có chút bất an. Tôi đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lẽ nào bờ sông bên kia không có mai phục?
Tô Quảng Hạ hỏi Phi Đao: "Kẻ lúc nãy có khai gì không?"
Phi Đao vẻ mặt âm trầm, nói: "Khai rồi, hắn nói trong số những kẻ đó, ngoại trừ lũ buôn ma túy ra còn có cả những tên đầu trộm đuôi cướp được một tổ chức gọi là Sói Đói thu thập lại. Chỉ cần có gan làm việc thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên, những kẻ đầu trâu mặt ngựa ở khắp nơi đều quy tụ cả về đây.
Tôi liếc nhìn Phi Đao, không ngờ anh ấy có thể dễ dàng khiến cho kẻ kia mở miệng, chẳng trách Tô Quảng Hạ lại giao kẻ đó cho anh ấy thẩm vấn.
Tô Quảng Hạ cau mày, nói: "Quả nhiên chính là tổ chức Sói Đói, có điều, thật không ngờ bọn chúng lại muốn tập hợp những kẻ liều mạng, đầu trộm đuôi cướp lại để đối phó với chúng ta, sử dụng chiến thuật lấy số lượng để đàn áp. Xem ra, tổ chức Sói Đói lợi hại trong truyền thuyết cũng không đến mức lợi hại như lời đồn”.
Lỗ Trí Thâm hỏi: "Phi Đao, anh có hỏi tại sao lần nào bọn chúng cũng biết chính xác vị trí của chúng ta hay không?"
Phi Đao không nói gì, bầu không khí bỗng chốc trở nên rất kỳ dị. Tôi biết, việc này giống như một cái gai trong lòng mỗi người chúng tôi. Ngoài tôi ra, trong lòng ai cũng vừa mâu thuẫn vừa phẫn nộ. Phẫn nộ vì biết trong sáu người bọn tôi ắt phải có một "gián điệp", còn mâu thuẫn là vì họ không muốn tin sự thật này, vì chúng tôi đều là những người bạn, những người đồng đội sống chết có nhau. Không ai mong muốn trong đó có một kẻ phản bội.
Cho dù là tôi - người mới chỉ ở cùng họ ba tháng nhưng giữa chúng tôi cũng đã nảy sinh tình cảm nhất định.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi vô cùng buồn bực, tốc độ cắt cỏ càng nhanh hơn. Đúng lúc này, Phi Đao đột nhiên ồ lên một tiếng, hỏi tôi: "Nhĩ Hải, con dao trên tay anh ở đâu ra thế? Sao lại sắc bén như vậy?"
Tôi liếc nhìn con dao trên tay mình, có chút buồn rầu, nói: "Là một người bạn tặng cho tôi".
"Đưa tôi xem xem", Phi Đao có vẻ rất thích tìm hiểu về dao kiếm, cho nên anh ấy rất hứng thú với con dao của tôi. Anh ấy nhận lấy nó từ tay tôi, đánh giá tổng thể rồi híp mắt lại, nói: "Con dao găm này chém sắt như chém bùn, hơn nữa có lẽ rất nhiều người đã chết vì nó. Bên trên có mùi tanh của máu, dù cho thời gian có gột rửa cũng không thể biến mất. Chủ nhân của nó quả thực không phải người đơn giản”.
Phi Đao dứt lời, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái. Trong lòng tôi có chút khó chịu, biết chắc mọi người sẽ nghi ngờ mình. Trước đây tôi đã từng nói mình chỉ là một người bình thường, nhưng một người bình thường sao lại có một người bạn là sát thủ đã gϊếŧ vô số người cơ chứ? Cho nên, bọn họ chắc chắn đang nghi ngờ lai lịch của tôi.
Tô Quảng Hạ là người hiểu rõ tình thế nên anh ấy trầm giọng, nói: "Được rồi, lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đi nghiên cứu dao với kiếm. Làm nhanh lên, có khi bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi".
Tô Quảng Hạ nói dứt lời, trong máy truyền tin vọng ra tiếng của Báo Săn. Anh ấy nói: "Đội trưởng, có gì đó không đúng lắm. Tôi cảm thấy bọn chúng hệt như đã biến mất rồi vậy".
Biến mất rồi?
Ai nấy dường như đều không thể tin nổi. Lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy trên ngọn núi không xa, có vật gì như sáng lóe lên. Tôi trầm giọng nói: "Không ổn rồi, bọn chúng không biến mất mà chia quân thành hai đạo bao vây chúng ta từ bên trái và bên phải".
Tôi vừa dứt lời, tiếng súng vang lên từ bốn phía. Chúng tôi nhất thời vô cùng hoảng loạn, vội vã tìm chỗ trốn.
Báo Săn hỏi tình hình của chúng tôi, tôi đáp: "Báo Săn, mau quay lại đây. Chúng tôi sẽ lập tức khai hỏa!"
Có lẽ vì mọi người đã nghi ngờ tôi, lại thêm việc tôi cướp quyền ra lệnh của Tô Quảng Hạ nên Phi Đao gằn giọng nói: "Dựa vào cái gì mà muốn ra lệnh cho chúng tôi? Hơn nữa nếu bây giờ khai hỏa thì lửa cũng không cháy lan được sang hai bên, bọn chúng vẫn thừa thời gian gϊếŧ chúng ta".
Tôi nghiến răng, nói: "Không đâu, tôi sẽ yểm trợ cho các anh. Các anh cứ bám theo dây leo mà leo xuống vách núi".
Con sông nằm ở dưới chân vách núi. Nếu có thể đi xuống, đạt đến một độ cao nhất định, lại có lá cây che chắn tầm nhìn thì dù đối phương có nổ súng cũng rất khó bắn trúng chúng tôi. Đây chính là lí do tôi bảo họ đi xuống.
Dường như không ngờ rằng tôi tình nguyện liều mình để yểm trợ cho họ, nét mặt ai nấy đều rất phức tạp. Báo Săn vừa trở về, nói: "Mọi người đều là chiến hữu, chết thì cùng chết, sao lại để một mình anh mạo hiểm được?"
"Nghe lời cậu ấy đi, mấy người các cậu đi mau!", Tô Quảng Hạ nói với giọng quả quyết.
Mọi người đều sửng sốt, Tô Quảng Hạ trầm giọng, nói: "Đây là mệnh lệnh".
Tôi không hề cảm thấy bất ngờ về quyết định của Tô Quảng Hạ. Tôi nấp sau tảng đá lớn, kiểm tra lại khẩu súng rồi cho đạn lửa vào trong.
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp: "Vâng".
Tô Quảng Hạ nói: "Nhĩ Hải, tôi ở lại với cậu".
Tôi nói nhỏ: "Không cần đâu đội trưởng, anh yên tâm. Tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao".
Tô Quảng Hạ thấy tôi kiên quyết như vậy đành nói: "Vậy cậu cẩn thận nhé".
Tôi gật đầu, đáp: "Có điều mọi người đừng rời khỏi đây vội. Đợi bọn chúng tới gần đây rồi hẵng đi. Chúng ta không có động tĩnh gì, bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta cùng đường rồi, cho rằng chiến thắng đã nằm trong tay mình. Khi bọn chúng tự tin như vậy, chắc chắn sẽ mất cảnh giác. Lúc đó, bọn chúng sẽ áp sát ta, như vậy sẽ rút gọn được khoảng cách giữa ta và địch, uy lực của đạn lửa cũng sẽ được tận dụng tối đa".
Nói đến đây, tôi có chút ảo não, biết vậy thì đã cài mìn ở bãi đất không xa trước mặt. Nếu như vậy, chắc chắn sẽ diệt được một số tên.
Lỗ Trí Thâm lo lắng nói: "Nhưng khi bọn chúng đến gần, cơ hội chạy thoát của chúng ta không phải càng ít sao?"
"Không đâu, chỉ cần các anh nghe tôi, tôi chắc chắn mọi người có thể chạy thoát".
"Còn anh thì sao?", Báo Săn đột nhiên hỏi.
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp. Trong khi mọi người nghi ngờ tôi thì Báo Săn vẫn quan tâm đến tôi. Tôi nhìn về phía xa xôi, ánh mắt trở nên kiên định, đáp: "Về phần tôi, tôi sẽ bình an vô sự, bởi vì ở thủ đô vẫn còn có người đang chờ tôi trở về".
Đợi tôi trở về.
Bức thư trước khi ra trận tôi viết quả thực không phải chỉ viết cho vui!