Tôi rất rõ tay súng bắn tỉa này có thể còn lợi hại hơn tôi, chỉ có điều do hắn nhận được chỉ thị không gϊếŧ tôi, cho nên mới không tấn công chí mạng, là vì hắn kìm lại cho nên tôi mới có cơ hội phản kích đẹp thế này.
Tôi nhìn thấy người gửi tin nhắn này được lưu là "Chủ nhân", mở thông tin của đối phương ra xem thì là một số điện thoại lạ. Điều này cũng không có gì kỳ lạ, vì để không bại lộ bản thân, chúng tôi cũng thường dùng số giả, giống như mỗi lần tôi liên lạc với Lục Hiểu Phong đều dùng thẻ đen mua một chiếc điện thoại cũ, sau đó thì hủy chúng đi.
Mở lại tin nhắn, chỉ thấy nội dung phía trên có vài tin nhắn ngắn gọn, tin nhắn bắt đầu từ chủ nhân:
"Đừng gϊếŧ hắn, tôi muốn khiến hắn trở thành hung thủ gϊếŧ người".
"Vâng, chủ nhân".
"Chủ nhân, đối phương chạy rồi, đuổi theo gϊếŧ hay sao?"
"Cẩn thận bám theo, mai phục hắn, yên lặng đợi người của phía cảnh sát đến, sau đó thực hiện theo kế hoạch ban đầu".
"Không gϊếŧ?"
"Không gϊếŧ".
"Chủ nhân, đối phương gọi điện cho tiểu thư Bào Văn, tiểu thư Bào Văn đang dẫn theo người đến chi viện, có nên gϊếŧ hắn bịt miệng không?"
"...Đợi chút".
Sau tin nhắn đợi chút này vẫn còn một tin nhắn nữa, cũng chính là tin nhắn "gϊếŧ hắn đi", thiết nghĩ đối phương chắc là đi xác nhận thông tin, xem Bào Văn rốt cuộc có đến cứu tôi hay không, chỉ đáng tiếc là hắn đã xác nhận thông tin quá muộn, tay súng bắn tỉa này chắc là cho rằng hắn không dám động vào tôi, nên mới lựa chọn bo bo giữ mình, nhanh chóng rời đi, ai biết được một bước sai là vạn lần sai, sự phán đoán của tay súng bắn tỉa đã sai khiến hắn phải bỏ mạng.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại thổn thức, đời người có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi trong một ý niệm, đặc biệt là dưới cục diện hoặc anh chết hoặc tôi sống thì chỉ một chút sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ mất tất cả.
Tôi suy nghĩ, từ lúc tay súng bắn tỉa đó nhận được tin nhắn đến bây giờ đã 20 phút rồi, tay súng bắn tỉa lâu như vậy vẫn chưa trả lời tin nhắn, đối phương có lẽ đã biết có chuyện xảy ra, cộng thêm sự việc hôm nay gây chú ý lớn như thế, cảnh sát chắc chắn đã mang thi thể về, hắn nhìn thấy thi thể tất nhiên sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên tôi nhìn thấy tin nhắn đầu tiên biến mất, liền tiếp theo đó là tin nhắn thứ hai, tôi biết người đó nhất định đã tìm hacker để hủy toàn bộ chứng cứ trong chiếc điện thoại này, nhưng hắn ta sẽ không thể ngờ được là tôi đã chụp lại ảnh của tay súng bắn tỉa đó, có tấm ảnh này, nếu như hắn đúng là Trần Danh giả, vậy thì tôi muốn xử lý hắn cũng sẽ dễ dàng như trở bàn tay.
Tôi cất điện thoại, đi ra khỏi con ngõ nhỏ, cả đường đi tránh được rất nhiều cảnh sát đang đứng gác, biết đêm nay Cáp Nhĩ Tân chắc chắn đã bị phong tỏa rồi, tôi nhất định cũng đã bị truy nã toàn thành phố, vừa nghĩ đến bản thân lại một lần nữa rơi vào cảnh tù nhân bỏ trốn, tôi cảm thấy rất đau đớn.
Tôi lặng lẽ đến gần Nhân Gian Phú Quý Hoa, bên này dường như không bị ảnh hưởng bởi vụ án, không có cảnh sát, cũng không có nhân viên tuần tra, chắc là không ai nghĩ tôi sẽ đến đây.
Bởi vì lúc này đã là rạng sáng rồi nên rất nhiều khách khứa đang lũ lượt rời đi, tôi nhẫn nại đợi ở đó, đến khi thấy tên khốn Dương Đông và đám bạn bè tệ hại của hắn từ Nhân Gian Phú Quý Hoa đi ra, tôi mới vực lại tinh thần.
Đám người Dương Đông đứng đó vừa ca hát vừa chém gió, tôi đứng ở phía xa nghe thấy một tay đàn ông hỏi hắn Tô Tú Tú đã bị gϊếŧ rồi, hắn không thấy đau lòng chút nào sao?
Dương Đông không nhẫn tâm trả lời: "Tôi đau lòng cái gì? Con khốn đó chết rồi mới tốt, thể diện của tôi đây đã bị nó làm mất hết rồi, mẹ kiếp, lại dám bỏ trốn cùng tên công tử bột đó".
Nghe đến đây, một sự tức giận mạnh mẽ trào lên trong lòng rồi, tôi nhìn về phía Dương Đông, nghĩ đến những oan ức mà Tô Tú Tú đã phải chịu vì hắn, nhất thời hận nỗi không thể lập tức gϊếŧ chết hắn, nhưng tôi biết bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Dương Đông nhanh chóng lên một chiếc xe, cùng đám bạn của hắn rời khỏi đó, tôi vốn muốn bắt xe đuổi theo, nhưng khi nghĩ đến bản thân đang là tội phạm truy nã, khắp nơi trên đường đều có người muốn bắt tôi, nên nhanh chóng xóa tan suy nghĩ này, mà quay sang gọi điện cho Tô Quảng Hạ, báo với anh ấy biển số xe của Dương Đông, bảo anh ấy tìm người điều tra xem chiếc xe này đi đến đâu. Tô Quảng Hạ nhanh chóng cho tôi đáp án, nói chiếc xe đã vào một khu phố nhỏ tên là Quan Lan Tỉnh Phủ, tôi dùng ứng dụng bản đồ Cao Đức trên điện thoại để định vị nơi đó, sau khi tôi nhanh chóng đến đó liền tìm một nơi ẩn ấp.
Lúc này trời đã sáng, tôi vốn cho rằng bản thân là tội phạm truy nã, chắc chắn sẽ đi lại khó khăn, nhưng điều kỳ lạ là những cảnh sát kia đã kết thúc công việc rồi, cảnh sát tuần tra khắp nơi trên phố đều không thấy đâu cả nữa, trong lòng tôi nảy sinh nghi ngờ, thầm nghĩ lẽ nào những người này đang muốn khiến tôi buông lỏng cảnh giác, tự mình xuất hiện sau đó bắt tôi sao? Tôi không dám sơ ý, trốn trong một bụi cây đúng một ngày, mãi đến buổi chiều, tôi nhìn thấy một chiếc xe đi ra từ trong khu phố, biển số xe rõ ràng là biển số mà tôi đã ghi nhớ. Tôi tập trung nhìn vào thì thấy Dương Đông đang ngồi ghế lái, biểu cảm trên gương mặt rất phê pha, rất sảng khoái, tôi híp mắt lại, lúc xe của hắn sắp chạy tới chỗ tôi đang nấp, tôi mạnh mẽ nhảy từ trong bụi cây ra.
Dương Đông không ngờ có người lại đột nhiên nhảy ra, cũng không nhìn rõ là tôi, chửi lớn một câu: "Mẹ kiếp mày bị điên à!"
Tôi không nói năng gì, một đấm đấm vỡ cửa sổ xe, mở cửa xe ra định ngồi vào bên trong thì nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ, trang điểm lòe loẹt, quần áo xộc xệch, áo đã bị vạch lên rồi, sở dĩ tôi không nhìn thấy cô ta là bởi vì cô ta đang cúi người ở đó, về việc cúi người làm gì thì nhìn chiếc khóa quần của Dương Đông đang mở ra là biết.
Người phụ nữ nhìn thấy tôi, thẹn quá hóa giận chửi mắng: "Anh điên rồi sao? Anh tưởng anh đang mở cửa xe của ai hả?"
Dương Đông sững sờ nghe thấy cô ta nói chuyện thì mới nhận ra tôi, hắn thất kinh lập tức muốn nhấn ga, tôi trực tiếp túm lấy tóc của người phụ nữ, kéo cô ta ra khỏi xe, đúng lúc chiếc xe di chuyển thì tôi đã chui vào trong xe rồi, Dương Đông ấp úng nói: "Mày... mày không xuống xe tao sẽ báo cảnh sát đó".
Tôi dí luôn súng vào đũng quần hắn, lạnh lùng nói: "Báo cảnh sát? Được thôi, xem tay của mày nhanh hay là súng của tao nhanh".
"Mày... mày không dám, ở nơi này mày không dám gϊếŧ người!", Dương Đông run rẩy nói.
Tôi lạnh nhạt nói: "Từ trước đến nay tao gϊếŧ người không cần chọn địa điểm".
Lúc này, toàn thân tôi đã toát ra một luồng sát khí, có lẽ luồng sát khí này quá mạnh đến nỗi khiến Dương Đông khϊếp sợ, mặt hắn trắng bệch nói: "Mày muốn gì? Gϊếŧ tao rồi cũng không có lợi cho mày".
Tôi thản nhiên nói: "Muốn sống thì đừng nhiều lời, bây giờ đưa tao đến nhà mày".
Dương Đông vội vàng gật đầu, bảo tôi đừng nổ súng, sau đó hai tay run lẩy bẩy bắt đầu lái xe, hắn nhanh chóng lái xe đến một khu phố tên là Tây Hà Li Cảnh, sau khi dừng xe, tôi xuống xe trước rồi lôi hắn từ trong xe ra, túm lấy bả vai của hắn, con dao trong tay dí sát vào ngực hắn nói: "Đưa tao đi".
Dương Đông không dám chậm trễ, nhanh chóng dẫn đường cho tôi, đưa tôi đến nhà hắn. Nhà hắn ở số 16, là một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách trông rất xa hoa, tôi vừa nghĩ đến căn nhà này có ít nhất một nửa là do tiền ‘kinh doanh" bản thân của Tô Tú Tú mà có, sự tức giận trong tôi lại trào lên.
"Quỳ xuống!". Tôi đạp một nhát vào người Dương Đông, khiến hắn quỳ rạp xuống đất, hắn không dám phản kháng, vội vàng bò dậy quỳ tử tế, cẩn thận hỏi tôi: "Vị đại ca này, chuyện ngày hôm qua tôi thật sự xin lỗi, anh rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng chấp nhặt với tôi nữa, còn nữa có phải con khốn Tô Tú Tú tối qua không hầu hạ anh cẩn thận nên anh mới tức giận như vậy đúng không? Không sao, phụ nữ chỗ tôi còn nhiều lắm, kỹ năng giỏi hơn cô ta, xinh đẹp hơn cô ta còn rất nhiều, hay là tôi tìm vài người đến hầu hạ anh được không?"
Xem ra tin tức mà Dương Đông có được là tôi đã gϊếŧ Tô Tú Tú, nếu không hắn cũng sẽ không nói những lời này, tôi đi lên mạnh mẽ giáng cho hắn vài cái bạt tai, rồi lại đánh đấm cho hắn một trận, túm lấy cổ áo của hắn, nhấc hắn lên như nhấc một con gà, tôi nghiến răng chửi: "Mày nói ai là con khốn?"
Dương Đông sợ đến nỗi không dám lên tiếng, tôi lại ném hắn xuống đất, lạnh lùng nói: "Nếu như mày còn dám mở miệng sỉ nhục Tô Tú Tú, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây".
Nghe đến đây, Dương Đông vội vàng nói: "Tôi không dám nữa, đại ca, tôi không dám nữa, đại ca, tôi biết mình sai rồi".
Tôi không nói gì, ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Tao nghe nói ở đây mày có một chiếc USB?"
Dương Đông toàn thân bất động, giả vờ không hiểu hỏi: "U... USB? USB gì?"
Tôi nói: "Là USB có ghi lại những bức ảnh ăn chơi của mày với các kiểu đàn bà. Sao hả? Không nhớ nữa à? Tao không ngại từ từ hành hạ mày để mày có thể nhớ ra đâu".
Dương Đông khổ sở nói: "Đại ca, tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì, thật sự không có USB gì cả, anh... Anh có phải đã bị ai lừa không?"
Tôi mất kiên nhẫn, bởi vì bây giờ tôi thật sự không có thời gian để lãng phí, tôi trực tiếp đập vỡ mấy cốc trà trên bàn, cầm lấy mảnh vỡ đi đến bên cạnh Dương Đông, hắn thấy tình hình không ổn, nên vội ngồi dậy muốn chạy thì bị tôi túm tóc đập đầu vào tường, sau đó tôi nắm chặt quai hàm hắn, vạch miệng hắn ra, nhét mảnh vỡ vào trong miệng hắn, sau đó bắt hắn ngậm miệng lại, bắt đầu cho hắn mấy cái bạt tai, hắn đau đớn đến mức toàn thân co quắp, nước mắt tuôn trào. Phải biết sức lực của tôi rất lớn, mỗi cú đánh của tôi e là đã khiến đồ vật trong miệng hắn bị kẹt sâu bên trong, hoặc là cắm vào thịt, hoặc là cắm vào lợi, hoặc là cắm vào lưỡi, muốn đau đớn thế nào thì sẽ đau đớn như thế.
Đến khi cảm thấy sức nóng đã hòm hòm rồi, tôi mới vứt hắn trên mặt đất, hắn vội vàng nhổ mảnh vỡ ra, đau đớn quằn quại trên mặt đất, tôi lạnh lùng nói: "Con người tao ngoài hành hạ người khác ra thì không còn sự kiên nhẫn nào khác".
Dương Đông chắp tay cầu tin tôi, cả miệng đầy máu, cầu xin: "Đại ca, cầu xin... Cầu xin anh tha cho tôi, USB, USB được tôi cất ở trong ngân hàng, ngày mai... Ngày mai tôi sẽ đưa anh đi lấy, được không?"
Cất ở ngân hàng? Tôi nhìn hắn, hắn vội vã nói: "Là thật đó, là thật đó... Ngân hàng không phải là nơi an toàn nhất để cất giữ những thứ quý giá sao? Chiếc USB của tôi quan trọng như vậy, tôi nào dám để ở nơi khác chứ?"
Tôi nghĩ cũng thấy có lý, nhíu mày nói: "Vậy thì tao sẽ đợi, nhưng tao nói cho mày biết, nếu như mày dám giở trò, tao quyết sẽ không tha cho mày. Còn nữa, gửi tin nhắn cho người phụ nữ vừa nãy ở với mày, nói với cô ta không được nói chuyện này ra ngoài, nếu như hôm nay ai dám đến làm phiền tao, hoặc là báo cảnh sát bắt tao, tao sẽ tính tất cả nợ lên đầu mày, dù tao có chết thì cũng phải kéo mày theo".