Bào Văn bắt tôi quỳ trên đất nói câu: “Chàng Hề là của em” không dưới một nghìn lần mới cho phép rời đi. Trước khi rời đi, tôi nói tôi muốn lên lầu lấy điện thoại, cô ta cũng không ngăn cản. Tôi chịu đựng đau đớn trên người bước lên lầu, vừa mở cửa, liền nhìn thấy khuôn mặt phức tạp của Trần Nhã.
Tôi biết, bà ấy nhìn thấy hết trò hề dưới lầu của tôi. Thời khắc đó, tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp sâu sắc. Tôi không nhìn bà ấy, đến bên giường lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.
Trần Nhã gọi tôi một tiếng, tôi không quay đầu, bà ấy nói: “Tôi biết cậu hận mẹ con tôi, về sau tôi nhất định sẽ khuyên bảo Văn Văn thật tốt, để nó buông bỏ hận thù với cậu.”
Tôi xoay người nhìn bà ấy, lạnh nhạt nói: “Không cần, hai người chúng tôi đã định sẽ là kẻ thù rồi.” Nói xong, tôi xoay người rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của bà ấy. Nếu nói trước kia tôi không dám cứng rắn đối đầu cùng Bào Văn, cho dù con tôi bị cô ta hại chết, tôi vẫn như cũ sợ hãi chỗ dựa sau lưng cô ta, vậy thì chuyện tối nay, đã hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng thù hận trong lòng tôi.
Rời khỏi nhà Bào Văn, đầu gối tôi vẫn còn đau. Tôi đi thẳng đến một chiếc xe đậu trong góc, mở cửa tiến vào, một câu cũng không nói.
Anh Đậu không để ý cười đùa: “Trần Danh, đúng là không nhìn ra, tiểu tử nhà cậu trên người bị thương, thế mà thể lực mạnh mẽ như vậy. Thế nào, có phải bây giờ cô ta đối với cậu ngoan ngoãn phục tùng không?”
Anh ấy nói xong thì mở đèn xe, lúc này mới nhìn rõ sắc mặt của tôi. Không khí trong xe đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng, anh ấy dè dặt hỏi tôi: “Cậu sao vậy?”
Đột nhiên tôi rất muốn khóc, mà thực tế, nước mắt tôi cũng không nhịn được chảy ra. Như giọt nước tràn ly không thu lại được, tôi ôm mặt bật khóc.
Tôi chưa bao giờ sợ bản thân chịu nhục, chỉ sợ liên lụy em gái tôi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn trêu trọc phải bọn chúng, đẩy em gái tôi đến bờ vực nguy hiểm. Giờ phút này tôi cảm thấy bản thân mình là kẻ có tội, chết cũng không hết tội.
Có lẽ do tôi vốn là một người đàn ông mạnh mẽ, đột nhiên bật khóc dọa sợ mấy người bọn họ. Anh Đậu không biết phải an ủi tôi thế nào, chỉ hỏi tôi rốt cuộc làm sao, nếu tôi còn không nói anh ấy sẽ xông vào nhà bắt Bào Văn hỏi cô ta. Triệu Côn Bằng bảo anh ấy yên lặng, đợi tôi khóc đủ rồi hỏi sau.
Cuối cùng anh Đậu cho đàn em lái xe về thẳng nhà mình. Lúc sau, khóc đủ rồi tôi có chút ngượng ngùng xoa xoa nước mắt nói: “Tôi không nhịn được.”
Triệu Côn Bằng vỗ vỗ vai tôi, hỏi tôi rốt cuộc là làm sao? Tôi nói chỉ trách tôi vô dụng, làm mọi chuyện đổ vỡ.
Nói xong tôi bèn kể lại toàn bộ mọi việc.
Nghe tôi kể xong, tôi cảm nhận được trong mặt họ có vài phần thương hại, nhưng phẫn nộ nhiều hơn. Trong lòng tôi ấm áp nói: “Anh Đậu, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.”
Anh Đậu nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, yên tâm đi, ngày mai tôi dẫn người qua trường của em gái cậu xem xem hai thằng ranh nào dám theo dõi con bé, tôi sẽ cho chúng một trận.”
Tôi nói: “Đừng động vào bọn chúng. Chỗ dựa của Bào Văn rất lớn. Cho dù chúng ta có thể giải quyết hai tên đó, Bào Văn cũng có thể phái hai người khác qua. Hơn nữa nếu chọc điên cô ta, không biết chừng cô ta làm trò điên rồ gì đối phó em gái tôi. Cho nên anh chỉ cần cho người nhìn chằm chằm bọn chúng, âm thầm bảo vệ con bé là được.”
Anh Đậu gật đầu hiểu rõ nhưng vẫn có điều thắc mắc, bọn họ luôn để mắt đến nhà Bào Văn, sao lại không ai nhìn thấy Trần Nhã vào nhà lúc nào?
Tôi nói rất đơn giản, có lẽ Trần Nhã nhìn thấy bọn họ ở bên ngoài nên đã đi vào từ cửa sau. Điều này tôi đúng là không nghĩ đến nên mới không cho người canh gác ở cửa sau.
Anh Đậu nói hóa ra là thế, xem ra bà ta cũng không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa vì không thấy tôi gọi điện, lại không thấy trong nhà có tiếng động nên bọn họ nghĩ tôi hành động rất thuận lợi.
Tôi cười chua xót, gục đầu xuống.
Triệu Côn Bằng nói: “Trần Danh, đừng nản lòng, sớm muộn cũng có một ngày cậu khiến bọn họ phải quỳ xuống.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không muốn cô ta quỳ xuống, em chỉ muốn cướp lấy tất cả mọi thứ của cô ta, làm cô ta trở thành chó hoang ở Nam Kinh, em muốn mọi thứ của cô ta biến thành của em.”
Triệu Côn Bằng và anh Đậu liếc mắt nhìn nhau thở dài một tiếng. Tôi biết bọn họ cảm thấy tôi đang mơ mộng hão huyền, chỉ cười chua xót, cố gắng áp chế dã tâm đang ngày càng lớn lên, chỉ nói muộn rồi, tôi phải quay về thôi.
Anh Đậu nói trễ rồi, hay là hôm nay ngủ ở đây. Tôi lắc đầu, trong lòng nghĩ tới Tô Nhược Thủy, làm sao còn tâm trạng ngây ngốc ở nơi khác. Triệu Côn Bằng nói cũng phải về nhà, ngày mai tôi cùng anh ấy đến quán bar, nói tôi còn là đại ca trong quán đấy.
Lại trò chuyện một lúc, anh Đậu lái xe đưa tôi về nhà, Triệu Côn Bằng cũng lái xe rời đi.
Về đến dưới lầu nhà Tô Nhược Thủy đã sắp mười hai giờ rồi. Tôi vừa xuống xe, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng đập cửa, trong lòng thầm kêu không ổn, tôi chạy nhanh lên lầu, thì thấy Cao Phong đứng đó đang đập mạnh cửa. Hắn vừa đập cửa vừa chửi bới Tô Nhược Thủy.
Người đàn ông diện mạo hèn mọn bên cạnh hắn nói: “Anh Phong, không mở được thì để em dùng dây thép thử xem.”
Cao Phong nói hắn mau mở thử, sau đó đứng bên cạnh chống hông thở hổn hển mắng. Có lẽ vì thấy hắn hung dữ, hàng xóm bên cạnh cũng không dám ra xem. Tôi rút con dao trong túi áo vọt qua, kết quả chưa kịp đánh lén đã bị Cao Phong phát hiện.
Cao Phong lạnh lùng cười nói: “Đồ lang thang, hóa ra mày không ở trong nhà.” Hắn liếc nhìn tay tôi: “Mày định lấy dao ra dọa ai đây?” Nói xong thì đi về phía tôi.
Cao Phong đánh nhau rất giỏi, điều này tôi vẫn biết. Cho nên vừa nhìn thấy hắn đến gần, tôi theo bản năng liền lùi về sau một bước. Đúng lúc này, có một bàn tay vững vàng vỗ lên vai tôi.
Tôi quay lại liền thấy anh Đậu đang lạnh lùng đứng sau lưng tôi nói: “Cao Phong, nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà người khác làm mưa làm gió, đây là nhà họ Cao dạy cậu sao?”
Cao Phong nhíu mày nhìn về phía anh Đậu cười nhạo nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh. Sao nào, anh muốn chơi cùng thằng vô dụng này à? Vậy tôi nói trước cho anh biết, Khôn thiếu gia từng nói, đợi cậu dưỡng thương thật xong sẽ gϊếŧ chết thằng chó này. Dám qua lại chỗ với hắn, cẩn thận Khôn thiếu gia xử lí anh.”
Nghe xong tôi lo lắng nhìn anh Đậu, ai biết anh ấy không thèm để ý nói: “Thằng Dương này không phải người tham sống sợ chết, người mà tao coi là anh em, không phải ai cũng có thể bắt nạt.”
Nói xong anh Đậu liền tiến lên phía trước, chắn phía trước tôi.
Trong lòng tôi cảm động, tôi biết anh ấy chuẩn bị đánh nhau với chúng, lo lắng nói Cao Phong đánh nhau rất giỏi. Anh Đậu khinh thường nhổ một ngụm nước miếng trên đất nói: “Anh Đậu của cậu có thể đánh không thắng Triệu Côn Bằng, thằng nhãi Cao Phong này, anh Đậu của cậu không thèm đặt trong mắt.”
Anh Đậu nói xong thì xông lên, chân phải đạp mạnh, khụy gối trái, tay phải nắm chặt giơ lên cao, tay trái mở ra. Cao Phong lập tức đưa tay ngăn chặn cú đá của anh ấy, lại bị anh ấy dùng tay trái tát lên mặt, trước ngực cũng bị tay phải đánh trúng một quyền, cả người lui về sau mấy bước.
Cao Phong thở hổn hển mắng: “Mẹ kiếp!”. Đàn em của hắn thấy tình thế không ổn lập tức cũng xông lên, đánh về phía anh Đậu. Tôi sợ anh Đậu chịu thiệt, nên nhặt cái chổi trên đất đánh về phía bọn chúng. Sau khi dẫn dụ tên đàn em rời đi, anh Đậu đánh nhau cùng với cao Phong một lúc. Cao Phong không làm được gì, ném lại một câu hung ác rồi bỏ chạy.
Tôi vội vàng nhào lên gõ cửa hô: “Chị Thủy, không sao rồi, chị mau mở cửa ra.”
Cửa vừa mở ra tôi đã thấy bóng dáng hoảng hốt lo sợ của Tô Nhược Thủy, trên mặt vẫn còn vương nước mắt. Cô ấy lao vào lòng tôi bật khóc: “Em trai nhỏ, chị rất sợ hãi, chị suýt nữa phải nhảy lầu rồi.”
Nhìn Tô Nhược Thủy bình thường dũng cảm như vậy, dáng vẻ lúc này lại mềm mại yếu ớt, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Xoa xoa đầu cô ấy, tôi nói không sao, tôi ở đây, tôi trở về rồi, sẽ không để người khác bắt nạt cô ấy.
Tô Nhược Thủy lau nước mắt, vừa muốn nói chuyện với tôi, thì nhìn thấy anh Đậu, sắc mặt liền thay đổi, trực tiếp chắn trước mặt tôi nói: “Anh đến đây làm gì?”
Rõ ràng rất sợ hãi nhưng cô ấy vẫn che chắn bảo vệ cho tôi, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh Đậu đỏ mặt lúng túng nói: “Chuyện này... tôi không làm phiền hai người nữa.”
Tôi kéo Tô Nhược Thủy giải thích với cô ấy trước kia đều là hiểu lầm sau đó mời anh Đậu vào trong nhà. Anh Đậu xoa xoa mũi nói thôi khỏi, liếc nhìn tôi ý bảo tôi tự giải thích mọi chuyện rồi đi mất.
Tôi kéo Tô Nhược Thủy vào nhà kể cho cô ấy toàn bộ mọi chuyện đêm nay. Nghe xong cô ấy thở dài: “Văn Văn thế này là điên rồi.”
Tôi không thích nghe Nhược Thủy nhắc tới Bào Văn, lại trông thấy vẻ mặt mệt mỏi của chô ấy nên bảo chị nghỉ ngơi thật tốt. Cô ấy gật đầu, chúng tôi tự về phòng đi ngủ.
Nằm trên giường, nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, tôi cảm thấy mình thật may mắn mới gặp được anh Đậu. Nghĩ đến từ “anh em”, tôi càng thêm kích động.
Chiều ngày hôm sau, tâm trạng tôi rất tốt cùng đến quán bar với Tô Nhược Thủy. Kết quả vừa xuống xe liền nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Chính hắn là người đánh anh trai làm anh ấy bị thương nặng, mau bắt lấy hắn!”
Tôi nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy em gái của anh Đậu đang hung ác trừng mắt nhìn tôi. Mấy người đàn ông bên cạnh cô ấy nghe thế, thì xông lên ngay lập tức. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị mấy người đàn ông đè xuống đất.
Tôi không hiểu gì nhìn về phía em gái anh Đậu, thấy sắc mặt cô ấy vô cùng xấu, không giống như đang đùa giỡn, lo lắng nói: “Có phải anh Đậu xảy ra chuyện rồi không?”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi nói: “Anh còn giả vờ! Anh tôi bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Anh là đầu sỏ gây tội còn nói không biết, đúng là không biết xấu hổ.”