Đoàn Thanh Hồ tránh ánh mắt của tôi, không nói một lời, xoay người định đi, tôi vội vã đuổi theo, em gái tôi lúc này đột nhiên chạy đến và ôm lấy cánh tay tôi, tức giận hỏi tôi tại sao lại để ý đến Đoạn Thanh Hồ, còn nói Bào Văn đang bị thương, bảo tôi nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Chỉ chậm một chút thôi, Đoàn Thanh Hồ đã mất dạng. Tôi xoay người nhìn sang Bào Văn, thấy cô ấy yếu ớt dựa vào cây cột, sắc mặt tái nhợt, đang cầm một khẩu súng gây mê trong tay, vừa nãy thuốc gây mê đó chính là từ khẩu súng này bắn ra. Tôi bước tới nhặt chiếc mũ của Đoàn Thanh Hồ lên, chiếc mũ hơi ướt và vẫn còn vệt nước. Nhớ lại hình ảnh Đoàn Thanh Hồ bị hất nước đầy người, bất giác thấy càng thêm áy náy.
Cầm chiếc mũ đi đến bên cạnh Bào Văn, thấy cô ấy dựa ở đó, luôn giữ một tư thế kì quái. Tôi quan tâm hỏi: "Có phải bị thương chỗ nào rồi không?"
Bào Văn nói: "Tôi không sao, chỉ là trẹo chân mà thôi, cũng không có gì nghiêm trọng lắm."
"Đi được không?" Tôi ngồi xổm xuống, kéo ống quần của cô ấy lên, nhìn thấy mắt cá chân của cô ấy bị sưng, lại kéo lên tí nữa, mới phát hiện bắp chân của cô ấy cũng xanh xanh tím tím.
Tôi biết cô ấy khẳng định là không thể di chuyển được nữa, vì vậy tôi trực tiếp bế cô ấy lên. Cô ấy có chút kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn tôi, mãi không hoàn hồn. Tôi nói tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện, cô ấy mỉm cười dịu dàng và ôm lấy cổ tôi, tựa đầu vào trong ngực tôi, dịu dàng nói: "Trần Danh, cảm ơn cậu."
Trần Vi ở bên cạnh vui vẻ vô cùng, nó đi đến cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai trong tay tôi và nói: "Anh, em sẽ cầm chiếc mũ này thay anh."
Tôi liếc nhìn nó, nó tránh ánh mắt của tôi, tôi mỉm cười và nói: "Đây là chiếc mũ của chị ấy, nó rất quan trọng với anh, em phải cầm nó cẩn thận, biết chưa?"
Trần Vi gật đầu, nói rằng nhất định sẽ giữ nó cẩn thận.
Tôi ôm Bào Văn ra khỏi hầm để xe. Lúc này, Tôn Nam Bắc vội vã chạy tới, thở hổn hển nói: "Anh Danh, tôi nói cho anh biết, vừa nãy tôi nhìn thấy chị Đoàn."
Tim tôi đau nhói, nói: "Tôi biết, tôi cũng nhìn thấy chị ấy. Nam Bắc, anh gọi điện thông báo cho Tam gia, thông báo luôn cho anh em, nhất định phải tìm được chị tôi, biết không?"
Tôn Nam Bắc liếc nhìn Bào Văn được tôi ôm trong ngực, rồi lại nhìn Trần Vi, sâu trong mắt xẹt qua vẻ hiểu rõ, bất đắc dĩ lắc đầu, nói rằng anh ấy sẽ gọi điện, vậy nên tôi ôm Bào Văn lên xe anh ấy, vốn là muốn để cho Trần Vi ngồi bên cạnh cô ấy, ai ngờ con bé này đã ngồi ở ghết phó lái rồi, nó quay mặt lại nói: "Anh, đường xóc nảy, anh ôm chị Văn Văn vào lòng đi chứ."
Tôi khá là bắc đắt dĩ nói: "Ranh con, đường sẽ không xóc nảy lắm, còn nữa, em yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc tốt chị Văn Văn của em."
Trong lúc nói chuyện, Tôn Nam Bắc đã lên xe. Tôi hỏi anh ấy làm xong việc chưa? Anh ấy gật đầu, nói làm xong rồi, sau đó hỏi tôi đi đâu. Tôi nói đi đến bệnh viện gần đó, anh ấy không nói gì mà khởi động xe luôn.
Trong xe rất yên tĩnh, tất cả mọi người dường như đều đang ôm tâm sự riêng, không nói lời nào. Trong đầu tôi đều là tình huống nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ vừa nãy, dù thế nào cũng không hiểu tại sao chị ấy lại đột nhiên xuất hiện, tại sao lại muốn gϊếŧ Bào Văn?
Đang suy nghĩ, Bào Văn nói: "Lúc Đoàn Thanh Hồ rời Nam Kinh đã nói, một ngày nào đó cô ta sẽ quay lại để trả thù tôi."
Tôi giật mình, hơi kinh ngạc nhìn cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng sau khi tin tức về cái chết của tôi được truyền ra ngoài, Đoàn Thanh Hồ một mình làm mười mấy người bị thương nặng, suýt nữa lấy mạng của Diệp Phong. Sau đó Diệp Vân Sơn dùng quan hệ đưa cảnh sát đặc nhiệm có súng đến, thế mới ép chị ấy dừng tay được.
Lúc ấy vì sự kiên trì của Diệp Phong, Diệp Vân Sơn cuối cùng không đối phó Đoàn Thanh Hồ, chị ấy lúc đó đang bị thương, lại mất đi tôi, tuyệt vọng lựa chọn rời khỏi Nam Kinh, nhưng trước khi chị ấy sắp đi, đã hạ "lệnh truy nã chết chóc" cho một vài người, cái gọi là lệnh truy nã chết chóc chính là sát thủ sẽ gửi một "thông báo" cho mục tiêu, bình thường, sát thủ sẽ không làm như vậy, bởi vì điều này sẽ khiến cho kẻ địch chuẩn bị đề phòng, nhưng sát thủ ngạo mạn hoặc có thực lực thì lại không quan tâm những thứ này.
Nói cách khác, Đoàn Thanh Hồ hạ quyết tâm muốn bọn Bào Văn phải chết. Mà bây giờ chị ấy quay lại, chính là để hoàn thành kế hoạch của mình, nhưng... chị ấy một lòng muốn trả thù thay tôi, tôi lại bắt tay nói chuyện với vẻ với ‘kẻ thù’ trong mắt chị ấy, thậm chí vì Bào Văn mà không tiếc đối phó với chị ấy, trong lòng chị ấy chắc rất thất vọng? Tôi phiền muộn nghĩ, nếu lúc đó không bị Trần Vi cản lại, mà là đuổi theo chị ấy, giải thích rõ ràng với chị ấy thì tốt biết bao nhiêu?
Trần Vi hơi ngạc nhiên nói: "Hóa ra... chị gái đó là người tốt à?"
Không đợi tôi mở miệng, Tôn Nam Bắc nói: "Chị Đoàn tất nhiên là người tốt rồi. Nếu không có chị ấy, anh trai của cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Chị ấy vì anh trai của cô, có thể bỏ cả mạng."
Trần Vi nghe những lời này, nó cảm thấy có lỗi và nói: "Tôi không biết. Nếu tôi biết, tôi sẽ không làm thế với chị ấy."
Nói xong, nó lo lắng nhìn tôi hỏi: "Anh ơi, chị đó bỏ đi rồi, có phải vì em đã tạt nước vào người chị ấy không? Làm sao bây giờ? Em phải xin lỗi chị ấy."
Tôi nói: "Chị ấy chắc chắn là không giận em..."
Bào Văn hờ hững nói: "Với thực lực của cô ta, muốn gϊếŧ tôi dễ như trở bàn tay, nhưng cô ta không lập tức ra tay với tôi, là bởi vì cô ta nhìn thấy Vi Vi, đặc biệt là khi nghe Vi Vi trả lời điện thoại, cô ta chắc chắn đã nhận ra rằng cậu còn chưa chết, muốn nhìn xem từ "anh" trong miệng Trần Vi rốt cuộc có phải là cậu hay không, mới kéo dài đến khi cậu tới.”
Nghe nói như vậy, tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn. Tôi nói: "Nhưng nếu chị ấy thực sự muốn đợi tôi đến, tại sao lúc nhìn thấy tôi lại không chịu nhận tôi?"
"Có thể là hiểu lầm, cô ta dẫu sao cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng ta, vì vậy cô ta chắc chắn không hiểu được tại sao cậu lại dốc hết sức giúp tôi, tôi nghĩ nếu cậu tìm được cô ta và giải thích rõ ràng, cô ta chắc chắn sẽ tha thứ cho sự xúc phạm tối hôm nay của cậu, tất nhiên, tôi cũng sẽ đi xin lỗi cô ta, dẫu sao ban đầu tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, súyt chút nữa hại chết cả hai người." Bào Văn nói.
Nói xong, cô ấy có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng mối thù giữa chúng tôi quá sâu, tôi không biết liệu cô ta có thể tha thứ cho tôi không."
Tôi khẽ thở dài trong lòng, Bào Văn không biết, tôi cũng vậy thôi. Đoàn Thanh Hồ hận Bào Văn không chỉ là vì tôi, mà còn vì vết thương chí mạng trên xương bả vai của chị ấy, vì nỗi hận việc chị ấy không thể dùng đao kép nữa, cho dù tôi có thể tha thứ cho Bào Văn, tôi cũng không có tư cách yêu cầu Đoàn Thanh Hồ tha thứ cho cô ấy.
Nghĩ đến đây, đầu tôi đau như búa bổ.
Lúc này, em gái tôi nhô cái đầu nhỏ ra và nhìn chằm chằm vào tôi, tâm trạng vốn đang sốt ruột, dưới cái nhìn của nó đột nhiên biến mất sạch. Tôi đưa tay lên, sờ vào đầu nó, dịu dàng nói: "Vi Vi, em có trách anh không?”
Trần Vi lắc đầu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện nói: "Em không trách anh. Dọc đường, chị Văn Văn đã giải thích cho em, nói với em rằng vì anh muốn tốt cho em, mới che giấu chuyện anh còn sống, trong lòng anh còn đau khổ hơn Vi Vi."
Nói đến đây, nó đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra, tôi đưa tay ra, nó nắm lấy tay tôi, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh xinh đẹp, như trời quang trăng sáng, quét sạch hết tất cả sương mù trong đáy lòng tôi. Nó nói: "Anh, anh còn sống, tốt quá."
Tôi nắm chặt tay nó, dịu dàng nói: "Con bé ngốc này".
Nhìn nó, lòng tôi chợt chua chát, bất giác nhớ tới người bố nuôi lặng lẽ hi sinh cho tôi, cuối cùng mất mạng vì tôi, nhớ tới người mẹ nuôi hận tôi, oán trách tôi, nhưng vẫn dốc sức nuôi tôi khôn lớn, cuối cùng chết không nhắm mắt, trong lòng âm thầm thề, tôi nhất định sẽ trả lại phần ân tình và món nợ này gấp đôi cho Trần Vi.
Lúc này, Tôn Nam Bắc nói rằng đã đến bệnh viện, tôi xuống xe, ôm Bào Văn đi vào bệnh viện. Sau khi kiểm tra, chẩn đoán ra chân phải của Bào Văn bị gãy xương nghiêm trọng. Cần nhập viện rất lâu mới có thể tốt lên, nhưng cô ấy lại từ chối việc nhập viện, tuy cô ấy không nói lí do, nhưng tôi hiểu rõ cô ấy sợ không thể ở bên cạnh Trần Vi.
Nếu tôi có thể đoán ra, thì Trần Vi đương nhiên cũng có thể đoán được, nó kiên trì nói: "Chị Văn Văn, chị phải nhập viện cho em mới được. Phía trường học không có việc gì đâu. Bây giờ em sẽ nộp đơn xin tạm nghỉ học. Dù sao, em vốn dĩ có ý định tạm nghỉ một năm, sau khi tạm nghỉ học em có thể ở Nam Kinh chăm sóc chị mỗi ngày."
Tôi cau mày: "Không được, em phải quay lại trường, anh sẽ chăm sóc Bào Văn."
Trần Vi lắc đầu và nói: "Anh, em không muốn. Em muốn ở lại Nam Kinh. Vừa ở bên chị Văn Văn, vừa ở cạnh anh, hơn nữa những kiến thức ở đại học, em hoàn toàn có thể tự học, nếu có bất cứ điều gì em không biết, em sẽ hỏi giáo viên của em, còn cả các bạn học nữa, anh không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học của em."
Sợ tôi không đồng ý, Trần Vi ôm cánh tay tôi làm nũng. Tôi biết không thể ngăn nó, bắt đắc dĩ nói: "Được rồi, nhưng anh sẽ sắp xếp một ca phẫu thuật cho cô ấy sớm nhất có thể để cô ấy sớm bình phục."
Trần Vi mỉm cười nói: "Ừm, ừm, anh trai là tốt nhất."
Tôi xem thời gian, đã hơn một giờ đêm. Tôi chợt lo lắng mẹ tôi có đang sốt ruột đợi tôi không, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tiểu Thái, hỏi mẹ tôi đã ngủ chưa, thì Bào Văn nói: "có phải có chuyện gì không? "
Tôi gật đầu và nói: "Có chút chuyện."
"Vậy cậu đi giải quyết công việc trước, có Vi Vi ở đây với tôi là được rồi." Bào Văn chu đáo nói.
Nói thật, mặc dù hiềm khích giữa hai chúng tôi đã tan biến, nhưng tôi đã quen với sự biếи ŧɦái của cô ấy. Bây giờ cô ấy chu đáo kiểu này, khiến tôi không quen lắm, không riêng gì tôi, ngay cả Tôn Nam Bắc vẫn luôn ở bên cạnh lặng im nhìn cảnh này cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Bào Văn tựa như một con quái vật.
Tôi hỏi Tôn Nam Bắc có gọi các anh em đến không, anh ấy nói có, tôi bảo anh ấy sắp xếp một vài người ở lại bệnh viện để bảo vệ em gái tôi và Bào Văn, sau đó lái xe quay lại Giang Nam với anh ấy.
Chỉ có điều, xe còn chưa đến Giang Nam, thì từ xa, tôi nhìn thấy một làn khói dày đặc, lửa cháy hừng hực. Trái tim tôi đột nhiên vọt đến tận cổ họng, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng.