Vai tôi đúng là bị thương, mấy hôm trước Bào Văn bắn một phát vào đó, giờ vẫn chưa khỏi, kể cả đi tắm cũng phải tránh, chứ đừng nói là dùng sức. Nhưng đây không phải lí do tôi trốn tránh, ngày trước tôi được Đoàn Thanh Hồ bảo vệ, là vì tôi biết mình không có năng lực đó, nhưng giờ khác rồi, tôi có năng lực tự bảo vệ mình, bảo vệ chị ấy, tôi không muốn đứng sau lưng chị ấy nữa, đây có lẽ chính là lòng tự trọng mỗi người đàn ông đều có đang tác oai tác quái mà.
Có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của tôi nên Đoàn Thanh Hồ nhìn người đàn ông kia, nói: "Tôi đánh với anh, thế nào?"
Tên lùn lùi về sau một bước, vứt dao găm lên giường Thẩm Nặc Ngôn ở bên cạnh, từ giường đi đến chỗ trống, nói: "Được."
Tôi cau mày nói: "Đối thủ của mày là tao."
Hắn không thèm nhìn tôi, nói luôn: "Tao không đánh với mày, thắng không nhờ võ, đến lúc đó mày khóc lóc. Lại nói mày vì bị thương nên mới thua."
Câu trả lời này khiến tôi bất ngờ, phải biết là sư phụ hắn Nhất Diệp Phù Bình có thân phận thế nào chứ? Ngày trước trong tình trạng Đoàn Thanh Hồ bị thương sẵn, lão già thối tha đó cũng không hề nương tay chút nào, gã này lại vì tôi bị thương mà từ chối đánh nhau với tôi, tính cách gã này khiến người ta thích hơn sư phụ hắn nhiều, tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ dù mặc đồ ngủ con khỉ miệng rộng, nhưng vẫn xinh đẹp khiến người ta rung động, nghi ngờ sâu sắc gã này muốn sàm sỡ chị ấy. Suy nghĩ này khiến lòng tôi cực kì khó chịu, tôi nhảy xuống giường, nói: "Thanh Hồ, trong mười chiêu đánh bại hắn, nếu không thì để em lên."
Đoàn Thanh Hồ hờ hững đáp: "Được, em xem cho kĩ đây."
Tôi gật đầu nói: "Được, em đang xem đây."
Đoàn Thanh Hồ nhìn đối thủ, hỏi: "Tên."
Người đàn ông nói: "Trương Đan Phong."
Đoàn Thanh Hồ bình thản nói: "Đoàn Thanh Hồ."
Chị ấy nói xong thì hai người bắt đầu giằng co, lúc đầu, hai người họ đều không cử động, tôi cảm giác xung quanh bị bao phủ bởi không khí căng thẳng. Tôi kiên nhẫn đợi, lúc tôi rút một điếu thuốc ra, bật bật lửa lên, thì Trương Đan Phong cuối cùng cũng không nhịn được xông vào Đoàn Thanh Hồ, cách đánh nhau của hắn rất hoang dại, không có quy tắc như Nhất Diệp Phù Bình, tôi bất giác hoài nghi lão già Nhất Diệp Phù Bình kia rốt cuộc có dạy hắn nghiêm túc không.
Trương Đan Phong dùng một chiêu đấm móc cả trái và phải mở màn cuộc chiến, Đoàn Thanh Hồ không nhanh không chậm, vận dụng thái cực bát quái chưởng tùy tiện chặn màn tập kích của Trương Đan Phong, đồng thời mượn sức để đánh lại, thế mà lại ép Trương Đan Phong lùi lại nhiều bước, còn chị ấy nhân lúc đối phương loạng choạng lùi lại, nhún mũi chân một cái, thế mà thoáng cái đã xông đến trước mặt Trương Đan Phong, làm một động giả nghiêng về phía trước, khiến Trương Đan Phong ngay lập tức giơ tay ra chặn, kết quả là chị ấy lại đột nhiên lắc hai tay, thu lại mọi đòn tấn công, ngồi thụp xuống, quét chân Trương Đan Phong.
Phản ứng của Trương Đan Phong cực nhanh, hắn ngay lập tức nhảy lên tránh đòn tấn công của Đoàn Thanh Hồ, ai ngờ chị ấy lại đột nhiên đứng dậy, đấm bằng cả hai tay vào bụng dưới của hắn, bỗng chốc hắn lùi lại nhiều bước, Đoàn Thanh Hồ dồn sức vào chân, cơ thể di chuyển ngang, một tay chống giường, mượn sức, cơ thể gần như là quay ngược một trăm tám mươi độ, hai chân chị ấy kẹp chặt cổ Trương Đan Phong, dồn sức vặn sang bên, Trương Đan Phong chật vật quỳ trên đất.
Đoàn Thanh Hồ lại không định dừng tay. Mà xông thẳng đến trước mặt Trương Đan Phong, lúc hắn đấm vào chị ấy, thì nắm cánh tay hắn, nhanh chóng nhấc cả người hắn lên quăng mạnh. Trương Đan Phong sức cực khỏe, đứng trước mặt Đoàn Thanh Hồ ẩn giấu sức mạnh đáng sợ, vẫn chỉ đành chấp nhận số phận bị ngược đãi đơn phương, Đoàn Thanh Hồ túm con dao găm trên giường, kề vào cổ Trương Đan Phong, nói: "Anh thua rồi."
Tôi nuốt nước bọt, nhìn Đoàn Thanh Hồ ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng lặng lẽ so thực lực của mình và chị ấy. Sau đó buồn bực nhận ra mình thế mà không phải đối thủ của chị ấy. Cũng đúng, sao tôi đánh lại chị ấy được, Tam gia nói rồi, về khả năng võ thuật, Đoàn Thanh Hồ là nhân tài kiệt xuất trong số phụ nữ của Trung Quốc.
Trương Đan Phong hờ hững nói: "Dám cược thì dám nhận thua, cô muốn gϊếŧ tôi thì ra tay đi."
Đoàn Thanh Hồ lại không ra tay, mà nhìn tôi, có vẻ đang hỏi tôi có muốn gϊếŧ hắn không? Tôi nghĩ một lúc, nói: "Mày đi đi."
Trương Đan Phong hơi bất ngờ, Đoàn Thanh Hồ thì lại vứt con dao găm xuống cạnh hắn, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, hắn mệt mỏi ôm bụng dưới bò dậy, thở hổn hển nói: "Mày không định gϊếŧ tao thật?"
Tôi lắc đầu, nói: "Không sai, tao nghĩ cô ấy giờ chắc chuẩn bị rời khỏi Nam Kinh đúng không? Nếu mày không đi theo, thì một mình cô ấy ở nơi xa lạ, ai biết sẽ gặp phải chuyện gì? Mày qua đó đi, ít nhất có thể chăm sóc cô ấy."
Trương Đan Phong kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: "Tại sao? Chẳng phải mày hận cô chủ ư?"
Tôi bình thản nói: "Mày cứ nói muốn đi theo cô ấy hay không đi, nếu không muốn, giờ tao có thể lấy mạng mày luôn, nếu mày muốn thì giờ mày có thể đi rồi."
Trương Đan Phong yên lặng một lúc lâu, nói tiếng "cảm ơn" với tôi, nhặt con dao găm lên xoay người đi về phía cửa sổ, sau đó, hắn nhảy ra ban công, biến mắt trong tầm mắt của tôi.
Đoàn Thanh Hồ đột nhiên không mặn không nhạt nói: "Em đối xử với Bào Văn tốt thật đấy."
Tôi nhếch mày, cúi đầu, nhìn chị ấy. Ánh mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng như miếng đào của chị ấy, dịu dàng nói: "Ghen à?"
Chị ấy bặm môi, nói lời dối lòng: "Không."
Tôi cười nói: "Rõ ràng là có. Em thừa nhận, em đúng là không yên tâm Bào Văn, nhưng không phải chỉ lo cô ấy ở ngoài sống thế nào, quan trọng hơn là, em không yên tâm cô ấy sẽ làm gì, em sợ cô ấy sẽ âm thầm làm gì đó bất lợi với chúng ta. Hôm nay em thả Trương Đan Phong đi, em nghĩ sau này hắn sẽ nhớ ơn này của em, có lẽ, đến lúc đó hắn sẽ giúp được chúng ta một việc lớn."
Đoàn Thanh Hồ hơi kinh ngạc nhìn tôi, nói: "Thì ra em nghĩ thế. Nhưng chị thấy Trương Đan Phong này chắc sẽ không giúp em, em nghĩ xem, sư phụ hắn chết rồi hắn cũng không trả thù, chủ nhân của hắn là Lý Cô Tiếu chết rồi, hắn cũng không trả thù, nhưng vì em khiến Bào Văn đau lòng, hắn đã muốn đến gϊếŧ em, gã này vừa nhìn đã biết là người trọng sắc khinh nghĩa, thì làm sao tin tưởng được?"
Nói đến đây, chị ấy nhìn tôi nói: "Vậy nên em thả hắn đi thực ra là vì quan tâm Bào Văn nhiều hơn, có lẽ em không bằng lòng thừa nhận, nhưng trong mắt em, Bào Văn từ lâu đã không phải là người con gái khiến em hận sâu sắc, có lẽ chính em cũng không biết trong lòng em cô ta chiếm vị trí thế nào."
Tôi nhẹ nhàng xoa má Đoàn Thanh Hồ, một tay ôm eo chị ấy, đẩy nhẹ chị ấy lên tường, chị ấy ngước mắt nhìn tôi, tôi dịu giọng nói: "Chị, đừng nghĩ linh tinh nữa, em thừa nhận em có cảm giác thương hoa tiếc ngọc với Bào Văn thật, nhưng đó là vì em gái em, em từng hứa với em gái em, dù thế nào cũng sẽ không đối đầu với Bào Văn, em gái em đi rồi, người nó quan tâm nhất vẫn là em và Bào Văn, em không muốn nó vừa đi đã không được yên nghỉ."
Nhắc đến em gái tôi, Đoàn Thanh Hồ hơi mệt mỏi. Chị ấy cụp mí mắt, nói nhỏ: "Xin lỗi, chị không nên hẹp hòi thế."
Nói xong, chị ấy hơi bực bội nói: "Dáng vẻ hiện giờ của chị chắc chắn giống với những cô gái khác, cảm giác gây sự vô cớ nhỉ?"
Tôi lắc đầu, dịu giọng nói: "Không hề, em hi vọng chị có thể mỗi ngày đều thế này, chị thế này rất đáng yêu, cũng rất chân thật, khiến em khao khát."
Đoàn Thanh Hồ ngước mắt nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau. Giờ này khắc này, trong mắt hai chúng tôi chỉ có nhau. Tôi nhẹ nhàng tiến sát lại chị ấy, hôn lên cánh môi ấm áp, một mùi hương thoang thoảng xộc đến, khiến tôi ngày càng tham lam đôi môi và vùng sạch sẽ sau lưng chị ấy.
Hai tay Đoàn Thanh Hồ túm chặt ngực áo tôi, bị động mà ngại ngùng nhận lấy nụ hôn của tôi. Khác với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lúc trước, lần này tôi đột phá phòng tuyến, hôn rất sâu. Ngón tay chị ấy từ từ nắm chặt, tôi biết chị ấy rất hồi hộp, trong lòng hơi buồn cười, ai mà ngờ được, Yêu Hồ danh tiếng lẫy lừng, người đẹp hàng đầu Nam Kinh lúc nhận nụ hôn sẽ căng thẳng như đứa trẻ chứ?
Tôi rút khỏi chiến trường, sự rời đi đột ngột khiến chị ấy hơi hoảng hốt, tôi nói: "Chị, chị còn túm áo em thế này, có lẽ em sẽ bị siết chết mất."
Mặt Đoàn Thanh Hồ đỏ ửng, như hai rặng mây lúc xế chiều, tô điểm cho gương mặt xinh đẹp để lộ nét quyến rũ của đào chín mọng, chị ấy ngại ngùng buông tay, tôi nâng mặt chị ấy, lại hôn sâu, chị ấy từ từ nhắm mắt lại. Dần dần bắt đầu đáp lại tôi nhiệt tình, hôn mãi, hôn mãi, tôi cảm giác cơ thể nóng bừng, cuối cùng, tôi bế ngang chị ấy lên, dịu dàng đặt lên giường, chị ấy không từ chối tôi, mà ngại ngùng nhắm mắt lại, tôi nắm tay chị ấy, hôn lên từng ngón tay, chị ấy chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn tôi. Tay tôi chậm rãi tiến về phía cổ áo chị ấy, nuốt nước bọt, hỏi: "Không hối hận?"
Đoàn Thanh Hồ cắn môi, cam chịu nhắm mắt lại, nói: "Không hối hận."