Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng như mây chiều của Trần Nhã, tôi nuốt nước bọt một cái, nhưng không sốt sắng, sợ làm bà ấy chán ghét. Cần phải biết sau này tôi còn rất nhiều việc cần đến bà ấy, bây giờ trở mặt với bà ấy không phải là chuyện tốt.

Tôi nói: "Được rồi dì Trần, thời gian này dì thiệt thòi rồi, tôi sẽ để bạn của tôi ở bên này bảo vệ dì".

Trần Nhã hơi hoảng hốt, mở to đôi mắt ngấn nước, nhìn tôi nói: "Cậu không ở lại cùng tôi à?

Nói xong, bà ấy dường như nhận thấy mình đã nói sai, cắn môi, có phần thất vọng nói: "Tôi chỉ biết mình cậu, bạn của cậu là người như thế nào tôi cũng không biết, cậu không lo họ làm hại tôi một chút nào à?”

Một người đàn phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhưng dung mạo lại luôn thể hiện sự e thẹn mà một người con gái hơn hai mươi tuổi mới có thể thể hiện ra được, vẫn không khiến người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại bởi vì có chút quyến rũ của sự trưởng thành, nên lại càng khiêu khích tinh thần của người khác, người phụ nữ này thật sự có một không hai.

Tôi nhìn về phía hai anh em Vương An nói: "Anh Vương, tôi giao dì Trần cho các anh, bà ấy là người tôi rất coi trọng, các anh nhất định phải bảo vệ tốt cho bà ấy".

Hai anh em Vương An, Vương Toàn nhìn tôi với ánh mắt mờ ám, Vương An nói: "Trần Danh, yên tâm, bọn tôi sẽ không để chị dâu bị bắt nạt đâu".

Nghe xong câu này, chân tôi loạng choạng, nhìn Trần Nhã, thấy mặt bà ấy lại nóng phừng phừng trở lại, cả người giống như một bông hoa mẫu đơn xinh đẹp, bà ấy nhìn tôi với ánh mắt hờn dỗi, vừa hờn trách vừa xấu hổ giậm chân nói: "Cậu đừng để họ nói linh tinh".

Chỉ với một ánh mắt, mặc dù không có ý dụ dỗ, nhưng lại khiến tôi mê mẩn đến điên đảo, tôi ngầm nghĩ bà ấy mới là một con hồ ly tinh tu hành cao thâm, nếu không có chút công phu tu luyện, thì sẽ bị bà ấy coi thường, coi như đã bại trận rồi.

Tôi vội vàng biến thật nhanh, sau khi ra khỏi cửa thì hét lên với hai anh em Vương An: "Không được thất lễ với chị dâu của các cậu".

Nói xong tôi liền chạy mất tăm. Ra khỏi Sanna Zoan, tôi nhìn bóng mình trên tường kính, không nhịn được cười, trước đây tôi thật sự không dám nhìn thẳng Trần Nhã, bây giờ lại còn dám giở trò đùa như thế này, con người thật sự đều sẽ thay đổi.

Triệu Côn Bằng nói: "Không phải người đàn bà này rất tốt à? Sao lại sinh ra loại con gái lòng dạ độc ác như Bào Văn?".

Tôi nói: "Ai mà biết được chứ, có lẽ tâm lý Bào Văn từ nhỏ lệch lạc là do thiếu tình yêu thương của cha, có lẽ, cô ta thừa hưởng tính cách của bố mình".


Nói đến chuyện này, tôi thật sự rất tò mò, rốt cục là kiểu đàn ông thế nào có thể đánh bại được yêu tinh Trần Nhã chứ?

Lên xe, tôi gọi điện cho Bào Văn, cô ta nghe điện thoại rất nhanh, không để cô ta có cơ hội mở miệng, tôi nói: "Ba mươi phút nữa tôi đợi cô ở quán bar Hằng Nga, không gặp không về".

Bào Văn lạnh lùng nói: "Dựa vào cái gì mà tôi phải đi gặp cậu?".

Tôi nói: "Dựa vào việc tôi đã từng là người đàn ông của cô!" Nói xong, tôi cười và hỏi: "Chắc không phải là cô không dám gặp tôi đấy chứ? Sao? Sợ yêu lại tôi à? Hay là sợ tôi phục kích cô ở địa bàn của cô? Sợ bản thân và Kê gia rơi vào cùng một kết cục?"

Phép khích tướng này rất có tác dụng với người phụ nữ kiêu ngạo như Bào Văn, đúng như dự đoán, Bào Văn nghe xong, đột nhiên phẫn nộ nói: "Tôi có gì mà không dám, Trần Danh, có phải cậu quá tự cao rồi không? Xem ra, tôi phải cho cậu thấy rõ thân phận của mình rồi".
Bào Văn nói xong liền cúp điện thoại, tôi hít thở sâu một cái, bỏ điện thoại xuống, thấy lòng bàn tay toàn mồ hôi. Triệu Côn Bằng đưa cho tôi một bình nước, tôi nói cảm ơn, uống hết hơn nửa bình rồi lau mồm, dựa vào ghế nói: "Nói thật em rất sợ Bào Văn, đối với em mà nói cô ta là một ngọn núi lớn mà em không vượt qua được, trước đây em thậm chí còn muốn vượt qua ngọn núi này, tìm một nơi yên tĩnh, sống một đời bình thường, nhưng sau đó em mới phát hiện ra rằng, có một kiểu người, một khi bạn khiêu khích cô ta, thì cuộc đời bạn đừng bao giờ nghĩ đến việc thoát khỏi cô ta. Đã đến nước này, còn có thể làm gì được nữa? chỉ có thể quyết chiến một trận.”

Triệu Côn Bằng nói: “Dũng cảm lên, người anh em, cậu yên tâm, dù ngọn núi này có khó khăn như thế nào, chúng tôi cùng cậu vượt qua”.
Tôi cười nói: “May có các anh, không thì chắc em bây giờ chỉ có quỳ trước mặt Bào Văn cả ngày, sống tạm bợ qua ngày.”

Nhưng chuyện khiến tôi đau lòng lại không phải là những trớ trêu này, mà là những trớ trêu này có thể đều là do người con gái tôi thích dàn xếp tất cả. Người con gái mà tôi thích, có thể là Tô Nhược Thuỷ tàn nhẫn đẩy tôi đến cảnh nước sôi lửa bỏng này, lúc cô ấy nhìn thấy tôi sống dở chết dở, thấy tôi quỳ trước mặt người phụ nữ khác không còn chút danh dự, cô ấy có bao giờ cảm thấy áy náy một chút nào không?

Nhắm mắt lại, trấn tĩnh lại tinh thần, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tối nay trong đầu.

Quán bar Hằng Nga ngay cạnh Khu các Trường Đại học, nói là Khu các Trường Đại học nhưng thật ra là vài trường đại học hoang, bên trong hầu hết là các sinh viên không học hành đàng hoàng, nghiêm túc học hành chẳng có mấy người, nhưng tiêu tiền của gia đình để đến hưởng thụ cuộc sống.
Tôi đến quán bar Hằng Nga, gọi điện cho anh Đậu trước khi xuống xe, sau khi tập trung với anh ấy, ba đứa bạn thân chúng tôi mới đi vào quán bar.

Quán bar Hằng Nga tổng cộng có 2 tầng, tầng một đa số đều là học sinh trang điểm loè loẹt đang chơi bời, bên trái và bên phải tầng hai lần lượt là cửa hàng ăn uống, sòng bạc thì được thiết kế giấu kín dưới tầng hầm.

Tôi vừa bước vào thì thấy Bào Văn ngồi ở dãy ghế sô pha. Đèn rất mờ, nhưng không hề che được vẻ đẹp trời sinh của cô ta. Cô ta mặc áo hai dây màu đen, mặc váy bò ngắn, chân đi giày cao gót, hai chân đặt lên nhau, trên tay lắc một ly rượu vang, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh đều cung kính với cô ấy khác thường, cũng vô cùng niềm nở, chỉ tiếc là cô ta chẳng thèm nhìn bọn họ chút nào.

Bên ngoài ghế sofa, hai tên vệ sĩ giống như hai môn thần khoanh tay đứng nghiêm, ngăn đám ranh con muốn lại gần tiếp cận cô ta, nhưng đám ranh con này vẫn không ngừng nhìn về phía cô ta thèm thuồng, trước đây cô ta chắc chắn đã cho người đánh đám ranh con này một trận quăng ra ngoài rồi, nhưng hôm nay, cô ta dường như rất tận hưởng cảm giác được đám đàn ông nhìn ngắm.
Thấy tôi đi tới, Bào Văn cười nhếch mép, nhâm nhi một ngụm rượu vang, cô ta nói: "Tôi còn tưởng cậu kéo một đám người đến phá tan chỗ này, không ngờ chỉ là đưa hai người này đến. Sao? Không sợ tôi cho các cậu đi đời luôn à?"

Tôi không quan tâm đến cô ta, mà nhìn tên béo bên cạnh cô ta, tôi đã xem qua thông tin về tên béo, anh ta chính là chủ của quán bar này. Tôi đưa tay ra nói:"Ông chủ Tiêu, xin chào, tôi là Trần Danh, tôi đến đây là muốn thương lượng hợp tác, hy vọng anh có thể giao các quán bar trong tay anh cho người của tôi quản lý.”

Thấy tôi không nhìn cô ta, ánh mắt Bào Văn càng lạnh lùng hơn, tên béo kia thì khinh khỉnh mắng: "Thứ yếu ớt này từ đâu đến vậy, cút nhanh đi!"

Tôi luôn nhìn mắt của Bào Văn, nhưng nói với ông chủ Tiêu. Tôi nói: "Ý của ông chủ Tiêu là từ chối tôi à?"
Ông chủ Tiêu lạnh lùng quát một câu cút! Bào Văn cười nhếch mép, cô ấy bôi son màu đỏ, màu đỏ tươi, nhìn giống như con dao nhuộm máu.

Nếu không phải là có đủ tự tin, tôi nghĩ chỉ cần nhìn nụ cười này, tôi đã phải bỏ chạy rồi.

Bào Văn lạnh lùng nói: "Anh ta từ chối cậu rồi, cậu làm thế nào?".

Tôi cầm lấy ly rượu vang trong tay cô ta, uống một ngụm hết sạch, làm mọi người ngỡ ngàng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi ném mạnh ly rượu xuống đất, nói: "Tất nhiên là đánh anh ta cho đến khi không dám từ chối thì thôi!".

Ly rượu rơi xuống, các anh em giả làm khách đều đứng dậy, từng người tay cầm ống thép, cùng hô to "anh Danh!" Tôi hô: "Lên đi"

"Vâng!" một tiếng dứt khoát, thậm chí át cả tiếng nhạc inh tai, tôi đứng đây lúc này, trở thành tâm điểm của mọi người.
Các anh em bắt đầu ném đồ đạc trang trí trong quán bar không hề kiêng nể, âm nhạc dừng lại, khách trong quán bar lập tức bị doạ hú hồn hú vía, chạy bán sống bán chết.

Hai tên vệ sĩ của Bào Văn định bắt lấy tôi, kết quả bị Triệu Côn Bằng và anh Đậu cản lại, nhưng bọn họ cũng khá là có năng lực, Triệu Côn Bằng và anh Đậu lại không túm bọn hắn lại được.

Tôi sợ Bào Văn ra tay đối phó tôi, cố ý trốn đến nơi xa một chút ngồi. Khách của quán bar đã chạy hết rồi, cửa quán bar cũng đóng rồi, người của chúng tôi đang đánh nhau với đội bảo vệ của quán bar, nhưng người của chúng rôi rõ ràng là chiếm lợi thế.

Ông chủ Tiêu nói loạn rồi, sau đó định gọi điện báo cảnh sát. Tôi vừa chỉ lên trên tầng, vừa chỉ xuống tầng hầm, mặt hắn tái mét, đành phải bỏ điện thoại xuống.
Việc kinh doanh không rõ ràng trong quán bar không thể để người ngoài biết được, cho dù là hắn có chút quan hệ với cấp trên, thì hắn cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm chuyện này sẽ được xử lý, vì vậy, hắn không dám báo cảnh sát, sợ gây rắc rối cho chính mình.

Bào Văn đột nhiên cổ vũ, nói: “Hay, hay, hay lắm”. Rồi nói: “Trần Danh, tôi thật sự đã xem thường cậu rồi”.

Tôi nói: “Quá khen”.

Bào Văn lạnh lùng nói: “Nhưng cậu phá chỗ này rồi, tưởng là có thể cướp quyền bảo kê nơi này từ tay tôi à? Cậu có tin tôi chỉ cần một cuộc điện thoại, có thể khiến đám bọn cậu tan xác không?”

Lúc này, Triệu Côn Bằng và anh Đậu đã xử lý hai tên vệ sĩ, đứng bên cạnh tôi. Tôi vốn có chút chột dạ, nhưng lúc này lại đầy tự tin nói: “Tôi sợ chứ, tất nhiên là sợ, nhưng cô tốt nhất là không nên làm như vậy”.
"Cậu nghĩ là tôi sẽ nghe cậu à?" Bào Văn lạnh lùng nói, đã rút điện thoại ra rồi.

Tôi nắm chặt điện thoại của cô ta, tranh thủ nắm lấy tay cô ta, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta và nói: "Chúng ta nói chuyện đi, chỉ hai người thôi".

Nói rồi, tôi nhìn từ khuôn mặt cô ta rồi chuyển sang nhìn xương quai xanh, ánh mắt không ngừng hướng xuống dưới, tùy ý làm bậy. Bào Văn cũng không tức giận mà nói: "Cậu đã muốn tìm cái chết, thì đi theo tôi".

Nói xong, cô ta hất tay tôi ra. Tôi đứng dậy đi theo cô ta, chúng tôi đi đến một gian phòng, vừa bước vào, cô ta nắm chặt cánh tay tôi, cơ thể chạm sát vào vai tôi, ghé sát cả thân mình ghì chặt xuống, bả vai dùng sức trực tiếp làm một cú ném vai với tôi.

Sau đó, cô ta giẫm chân lên bụng tôi, vặn cánh tay tôi và nói: "Đồ ngu, cậu quá đắc ý rồi đấy, dám nói chuyện riêng với tôi".

Tôi thuận theo chân cô ta nhìn lên trên, liếm môi nói: "Cô biết không, con gái mặc váy mà không mặc quần đùi mặc váy thì trong mắt đàn ông bọn tôi cũng giống như không mặc gì, đặc biệt là khi nhìn từ dưới lên".


Không như tôi dự đoán, Bào Văn lại cười lạnh lùng nói: "Rác rưởi, cho cậu nhìn thêm một chút, không sau này lại không có cơ hội nhìn nữa".


Tôi nói: “Cô không bao giờ nghĩ xem là tại sao tôi không sợ cô à?"


Cô ta không nói gì, đôi mi thanh tú nhíu lại, tôi cười lạnh nhạt nói: "Mẹ cô nằm trong tay tôi, bà ấy?".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK