Nghĩ đến đây, tôi càng hưng phấn, hơn chỉ là tôi phải lấy danh nghĩa là gì để tổ chức đại hội này?
Hình như biết tôi đang nghĩ gì, chú Lôi nói: “Thực ra cậu dựa vào danh nghĩa gì để tổ chức không quan trọng, quan trọng là mọi người có tham gia hay không, có nể mặt cậu hay không. Nếu bọn họ đồng ý tới, dù cậu không có lý do gì, mọi người cùng bằng lòng phối hợp, cũng giống như địa hội gϊếŧ chó của Dương Phàm Khôn, thực ra chả liên quan gì tới bọn họ, chỉ có điều vì hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Dương nên bọn họ mới đồng ý tới tham gia. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tôi cười đau khổ: “Tôi hiểu thì vẫn hiểu nhưng tôi sao có thể so sánh với Dương Phàm Khôn? Hắn đường đường chính chính là đại thiếu gia của nhà họ Dương, là chủ nhân của nhà họ Dương trong tương lai, còn tôi? Giờ cùng lắm tôi chỉ là một tên du côn sống khá ổn trong mớ hỗn tạp này.”
Mặt chú Lôi đột nhiên nghiêm lại nói: “Ai nói cậu là tên du côn? Con nuôi của Lôi Nhân tôi là người thừa kế “ngai vàng” của thế giới ngầm, là người thống lĩnh thế giới ngầm, ai dám nói cậu là kẻ du côn?”
Nghe xong câu này, tôi ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại kịp. Ý của ông ấy là nhận tôi làm con nuôi, tôi đột nhiên có cảm giác vừa mừng vừa lo. Dù sao ngay từ đầu tôi đã không hoàn toàn tin tưởng ông ấy, thậm chí nghi ngờ ông ấy âm thầm đối phó với tôi, nhưng không ngờ ông ấy vì giúp tôi thăng tiến mà muốn nhận một tên không quen biết như tôi làm con nuôi, hơn nữa nghe khẩu khí của ông ấy sau này ông ấy còn cho tôi thừa kế. Đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Tôi hỏi thận trọng: “Chú Lôi, chú nói thật sao?”
Chú Lôi cười ôn hoà với tôi nói: “Còn gọi chú Lôi?”
Tôi ngây người, liền mạnh dạn gọi: “Bố nuôi.”
Chú Lôi bật cười lớn đáp: “Con trai ngoan, con nhớ rõ, từ nay về sau những thứ con muốn, bố nuôi sẽ lấy được cho con, chỉ cần con cần gì, bố sẽ giúp con lấy về.”
Tôi vô cùng cảm động, nghĩ rằng sau này sẽ trở thành đời con của xã hội đen, chỉ là tôi không hiểu vì sao chú Lôi nhận tôi làm con nuôi. Lẽ nào là vì Tống Giai Âm? Nguyên nhân này chú Lôi không nói, tôi cũng không tiện hỏi.
Chú Lôi nói: “Con người Bào Văn quá ác độc, thế lực của cha nuôi cô ta cũng rất mạnh. Nếu để cô ta phát triển ở Nam Kinh tiếp thì sẽ uy hϊếp đến lợi ích của rất nhiều người, nên chỉ cần con có một cái cơ nghe có vẻ hợp lý chút thì muốn đối phó với Bào Văn sẽ có nhiều người ủng hộ. Nhưng để không đánh rắn động cỏ, không để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi, chúng ta lấy danh nghĩa bố nhận con nuôi để gọi những người này tới Tuý Linh Lung, việc tiếp theo giao cho con xử lý.”
Tôi gật đầu nghĩ bụng tôi phải bắt chước cách của Dương Phàm Khôn, xem làm thế nào mới kích động được sự bất mãn của mọi người với Bào Văn, khiến mọi người đuổi cô ta ra khỏi Nam Kinh, khiến cô ta bị người người đuổi đánh như một con chuột chạy qua đường.
Vừa nghĩ vừa thấy vui, tôi thấy mình đã thấy được cảnh Bào Văn quỳ xuống xin tôi, mới nghĩ tôi đã thấy vui chết mẹ đi được.
Sau khi rời khỏi nhà chú Lôi, tôi bắt đầu chuẩn bị cho đại hội gϊếŧ chó. Tới đêm hôm sau, Tuý Linh Lung dừng hoạt động một đêm nhưng đêm nay lại náo nhiệt vô cùng vì “đại hội gϊếŧ chó” bắt đầu còn Bào Văn thì không biết đêm nay chúng tôi sẽ xử cô ta, còn đem theo hai vệ sĩ tới tham gia đại hội gϊếŧ chó này.
“Đại hội gϊếŧ chó” rất nhanh được bắt đầu nhưng chú Lôi vốn dĩ là người dẫn chương trình thì đột nhiên không thể tới vì có việc gấp cần xử lý, ông ấy hỏi tôi có tự tin xử lý vụ này không và còn bảo bọn Đao Tử hỗ trợ tôi.
Tôi bảo ông ấy yên tâm xử lý chuyện của mình, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ ở đây chu đáo.
Sau khi cúp máy, tôi lấy micro bước lên sân khấu trong ánh mắt tò mò của mọi người và nói: “Các vị, xin chào mừng các vị đã tới tham gia đại hội gϊếŧ chó mà tôi và cha nuôi chú Lôi tổ chức.”
Mọi người nghe tôi nói đều tỏ vẻ nghi hoặc, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán riêng, một người không kiềm chế được nên hét lên hỏi: “Đại hội gϊếŧ cɧó ©áϊ gì? Không phải nói là lễ nhận con nuôi sao?”
Lời nói của người này vừa thốt ra lập tức kéo theo sự chú ý của mọi người.
Tôi nhìn Bào Văn đang chau mày, tôi kiềm chế kích động trong lòng nói: “Xin mọi người bình tĩnh nghe tôi nói, tiệc nhận bố nuôi của tôi đợi bố nuôi tôi tới sẽ tổ chức. Trước khi tổ chức buổi tiệc này, chúng ta cần xử lý một con chó hay cắn bậy ở Nam Kinh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến các thế lực ngầm ở Nam Kinh, là một kẻ điên ác độc, không giữ đạo nghĩa.”
Nói xong, tôi giơ tay chỉ vào Bào Văn trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người rồi lạnh lùng nói: “Bào Văn, cô là người Nam Kinh nhưng câu kết với đại ca ở Vân Vam, mưu đồ cướp đoạt địa bàn Nam Kinh, để thăng tiến cô sai thuộc hạ đập hết địa bàn của những người có thể uy hϊếp mình, đi ngược lại quy tắc “tội ai người ấy chịu” trên giang hồ, bắt cóc em gái ruột của tôi, loại người như cô đúng là mặt dày. Nam Kinh chúng tôi không cần một kẻ ăn cây táo rào cây sung, lòng lang dạ sói không có nguyên tắc như cô.”
Tất cả mọi người đều nhìn Bào Văn, cô ta lạnh lùng bước về phía trước nói: “Trần Danh, cậu đừng quá đáng!”
Tôi cười khẩy: “Mỗi câu tôi nói đều là sự thật, có gì quá đáng? Bào Văn, nếu cô chưa từng làm thì cô lấy chứng cứ ra chứng minh bản thân đi, nhưng cô có bằng chứng không? Cô không có, vì mỗi câu tôi nói đều là sự thật!”
Bào Văn vẫn không trả lời, một người vội vàng bước vào, ông ta nói với giọng chắc nịch nói: “Đã là đại hội gϊếŧ chó, chỉ đuổi đi cô ta thì còn gọi gì là gϊếŧ chó?”
Tất cả mọi người nhìn ông ta, và tỏ vẻ ngạc nhiên. Ông ta không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, tiếp tục nói: “Cô ta đáng chết! Nhưng hôm nay tôi đến đây chính là để gϊếŧ con chó mẹ cắn càn khắp nơi.”
Người nói câu nói ngạo mạn này không ai khác, chính là Cao Thành người hôm qua đau đớn vì mất đi người con trai ông ta yêu nhất. Tôi cho người gửi cho ông ta một lá thư mời, tôi biết nếu đối phó với Bào Văn, Cao Thành tuyệt đối sẽ không tiếc gì mà giúp đỡ tôi, có được sự giúp đỡ của ông ta thì những người vì sợ bố nuôi Bào Văn không dám chống lại cô ta thì giờ có cơ hội rồi.
Tôi nhìn Bào Văn, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, cô ta lạnh nhạt nói: “Tôi lại muốn xem xem tối nay ai dám động đến tôi?”
Nghe câu này trong lòng tôi mừng thầm, nghĩ Bào Văn ơi Bào Văn, đến nước này rồi mà cô còn to mồm, cô không phải đang tìm đến cái chết sao?
Tôi nói: “Bào Văn, đừng cho rằng có bố cô chống lưng thì cô mạnh, bố cô có mạnh cỡ nào thì cũng đang ở Vân Nam. Chuyện ở Nam Kinh chúng ta chưa tới lượt ông ta quản!”
Mọi người vốn dĩ không ưa kiểu thích nhúng tay vào chuyện khác của Bào Văn, sau khi nghe tôi nói, mọi người lập tức kích động, có người hét lên: “Đúng, chuyện ở Nam Kinh chúng ta từ bao giờ đến lượt người ngoài xen vào!”
Hắn ta nói xong, anh Đậu chen trong đám người hét lên: “Đuổi Bào Văn ra khỏi Nam Kinh!”
Nghe câu này xong, tất cả mọi người đều đồng thanh: “Bào Văn, cút khỏi Nam Kinh!”
Mười mấy người hét to câu này, vô cùng khí thế và có sức đè nén khiến Bào Văn vốn im lặng nãy giờ thay đổi sắc mặt, cô ta chau mày nói: “Xem ra tối nay chúng ta không thể nói chuyện rồi, đã vậy thì tôi đi!”
Nói xong Bào Văn quay người đi, đúng lúc này cánh cửa chính bị đóng chặt. Cao Thành với đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm Bào Văn nói: “Loại đàn bà thối tha, trả lại mạng cho con tao!”
Nói xong, Cao thành khua tay, đám người đằng sau ông ta lập tức xông tới Bào Văn, hai vệ sĩ bên cạnh Bào Văn nhanh chóng bảo vệ cô ta. Cùng lúc đó bên ngoài có người đập cửa, cách tấm kính nên tôi có thể nhìn thấy đám người đó là bọn Tráo Tử, xem ra bọn chúng chuẩn bị tới “hộ giá”, chỉ tiếc là đã muộn rồi.
Nhìn thấy Bào Văn đơn phương độc mã không trợ giúp, tôi cười lạnh nhạt: “Bào Văn, cô còn muốn chống đối sao? Nếu cô không muốn chết thì quỳ xuống lạy chúng tôi rồi cút khỏi Nam Kinh!”
Nghe tôi bắt cô ta quỳ xuống rồi bảo cô ta rời khỏi Nam Kinh, sắc mặt Bào Văn lúc đỏ lúc trắng, cô ta nghiến răng nói: “Không thể nào!”
Kết quả mấy người xông đến túm cô ta lại bắt cô ta quỳ xuống, ai cũng hét lên: “Quỳ xuống! Cút khỏi Nam Kinh!”
Bào Văn đá những người đó trong cơn phẫn nộ, tôi nhìn cô ta nói: “Đừng đấu tranh nữa, cô xem bên ngoài bọn Tráo Tử cũng bị đánh như chó chết, không giúp được cô đâu, cho nên cô ngoan ngoãn quỳ xuống cúi đầu nhận tội với chúng tôi sau đó cút khỏi Nam Kinh đi!”
Bào Văn lạnh lùng nói: “Trần Danh, cậu giỏi lắm!” Nói xong cô ta nhìn những người càng lúc càng muốn xông đến đối phó với mình rồi hét lên: “Được, tôi đồng ý rút khỏi Nam Kinh nhưng bắt tôi quỳ xuống thì chỉ có ba từ tôi: Không bao giờ!”
Trông Bào Văn với sắc mặt phẫn nộ và bất lực, trong lòng tôi vô cùng phấn khích, tôi hét lên: “Mọi người nghe thấy chưa? Bào Văn đồng ý rời khỏi Nam Kinh rồi, mọi người nói xem được không?”
“Được!” Tất cả mọi người đồng thanh hét lên.
Cuối cùng, Bào Văn phải lếch thếch rời đi trong tiếng xì xào của chúng tôi. Cao Thành muốn trả thù cô ta nhưng vì tôi nói tiếp theo phải tổ chức lễ nhận bố nuôi, ông ta không muốn khiến chú Lôi mất mặt nên cũng rời đi. Tôi nghĩ có sự đeo bám của ông ta thì có lẽ Bào Văn muốn thuận lợi rời khỏi Nam Kinh cũng khó.
Tôi đứng trên sân khấu nhìn cảnh Bào Văn rời đi, có chút ngẩn ngơ, khó mà tưởng tượng được tôi có thể làm được như vậy, tôi thật sự đã đuổi được con ác ma này ra khỏi Nam Kinh!
Trong lòng tôi rất vui, tôi cầm micro hét lên: “Các vị, bố nuôi tôi sẽ tới nhanh thôi, xin các vị chờ một lát.”
Ai biết được, tôi vừa nói xong thì một âm thanh vang lên từ cửa: “Ai là bố nuôi của cậu? Tôi không thể nhận một con người đê tiện vô liêm sỉ như cậu làm con!”