Tôi nói: "Tôi không thua cô, mà thua lợi ích." Nói xong tôi bước vào xe, bọn Triệu Côn Bằng cũng lên xe, ngay sau khi anh ấy khởi động xe, Dương Tiểu Huyên đột nhiên xông lên đầu xe, nếu không phải Triệu Côn Bằng phản ứng nhanh nhạy thì giờ cô ấy có lẽ đã bị đâm bay ra xa rồi. Dương Tiểu Huyên không hề sợ hãi chút nào, cứ như lúc nãy người suýt bị đâm không phải cô ấy. Cô ấy bước đến mở cửa xe, ngồi vào xe, đóng sập cửa lại, nói: "Các anh muốn về quán bar Bản Sắc đúng không? Dẫn tôi theo với."
Triệu Côn Bằng nhìn tôi một cái, tôi nói nghe theo cô ấy. Anh ấy gật đầu, không nói gì nữa, khởi động xe ngay lập tức, rời khỏi nhà Kê gia.
Dọc đường ai cũng không nói gì, chỉ có Dương Tiểu Huyên thỉnh thoảng lại sụt sịt, tôi hỏi cô ấy: "Cô khóc cái gì?"
Dương Tiểu Huyên bực bội chửi một câu: "Ngu ngốc."
Tôi khá là bất đắc dĩ nói: "Tôi không biết thật."
Dương Tiểu Huyên nghiến răng nói: "Chặn đường cướp của cái gì chứ? Lúc cảnh sát đến, tôi ở hiện trường, cảnh sát nói anh tôi không thiếu đồ gì cả, chắc chắn không phải thấy tiền tài nên nổi lòng tham, hơn nữa nhìn vào vết thương, khả năng cao là có ý mưu sát, cha nuôi cũng nói vậy, nhưng giờ đột nhiên lại đổi giọng, thế không phải rất mâu thuẫn ư?" Nói xong, cô ấy cười khẩy, nói: "Tôi có ngu đâu, đương nhiên biết cha nuôi tôi muốn dàn xếp ổn thỏa, chỉ vì không muốn đắc tội với cái vị khách quý của ông ta, ông ta vẫn cứ vậy, anh tôi có bán mạng cho ông ta thế nào cũng không bằng một chữ lợi."
Nghe lời Dương Tiểu Huyên nói, tôi thổn thức, xem ra Kê gia không phải lần đầu tiên không trọng nghĩa khí thế này rồi, tôi còn tưởng ông ta quan tâm anh Đậu lắm cơ.
Thấy mặt Dương Tiểu Huyên tràn ngập phẫn nộ, tôi nói nhỏ: "Thì ra cô có thể hiểu, không ngốc đến mức hết thuốc chữa."
Dương Tiểu Huyên ngay lập tức nhe nanh múa vuốt trừng tôi, hỏi tôi có ý gì? Nói cô ấu ngốc đúng không?
Tôi không nói gì, cô ấy hừ một tiếng, cũng không nói nữa.
Đến quán bar, mọi người đều xuống xe, Dương Tiểu Huyên đột nhiên kéo áo tôi, tôi quay đầu nhìn cô ấy một cái, cô ấy bĩu môi nói: "Ừm... anh có thể uống với tôi một ly không?"
Có lẽ vì Dương Tiểu Huyên khá giống em gái tôi, nên lúc tiếp xúc với cô ấy, tôi hoàn toàn không thấy xấu hổ, hay mặt đỏ gì cả, cảm giác như đang tiếp xúc với em gái mình vậy, lúc này thấy cô ấy mở đôi mắt to vô tội, tôi không nhịn được mà nhớ đến em gái tôi, trong lòng mềm hơn mấy phần, nói: "Không thể uống nhiều, nếu không anh Đậu biết sẽ đánh tôi."
Dương Tiểu Huyên ngay lập tức cười như trẻ con, ngây thơ, tươi sáng nói: "Tôi biết, tối tôi còn phải đến viện đấy."
Tôi gật đầu nói: "Tôi cũng đi, nhưng mà phải đợi đến lúc tan làm, tôi không thể cứ trốn việc mãi."
Dương Tiểu Huyên tỏ ý hiểu được, cười hì hì theo tôi vào quán bar. Lúc vào trong, đúng lúc Tô Nhược Thủy biểu diễn, cô ấy đang hát một bài tiếng Anh, bài hát tôi thường nghe được khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng không biết tên, chỉ cảm thấy cô ấy ôm đàn ghi-ta, vừa hát vừa nhảy, cứ như một hoàng hậu bóng đêm, làm không khí cả phòng sôi động, đặc biệt là lũ gia súc giống đực, ai cũng kêu gào om sòm, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô ấy, khiến tôi cảm thấy rất không vui, nhưng lại hơi tự hào, vì người đứng ở đó là chị Thủy của tôi, trong lòng tôi, tôi với cô ấy là đặc biệt, mà cô ấy với tôi đương nhiên cũng vậy.
Tôi vô thức sờ môi, thì nghe thấy cô nhóc ngây thơ Dương Tiểu Huyên hỏi: "Hai người hôn nhau rồi?"
Tôi đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, nhìn cô ấy, hỏi cô ấy sao lại biết? Nói xong mặt tôi đỏ rực, cô ấy xùy xùy hai tiếng, nói như bà cụ non hôn thật rồi đấy à, sau đó nhìn Tô Nhược Thủy trên sân khấu, cau mày nói: "Chị đó đẹp như vậy, còn có tài thế, rốt cuộc tại sao lại nghĩ quẩn vậy chứ?"
Bực bội trợn trắng mắt, tôi nói tôi kém thế sao? Thích tôi là nghĩ quẩn?
Dương Tiểu Huyên đảo mắt, hình như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngoan ngoãn không nói nữa, nói tôi rất tốt. Tôi đang nghi ngờ cô ấy sao tự nhiên lại đổi tính thì cô ấy cười như một con hồ ly gian xảo, nói: "Anh ơi, anh mời em uống rượu đi mà."
Tốc độ đổi sắc mặt của cô bé này đúng là khiến tôi cạn lời, tôi dở khóc dở cười nói đi thôi.
Dẫn Dương Tiểu Huyên vào một góc hẻo lánh, tôi gọi mấy chai bia và đồ ăn, vừa uống vừa nói chuyện với Dương Tiểu Huyên. Nói được một lúc thì cảm thấy thời cơ chín muồi rồi, tôi mới hỏi cô ấy: "Tôi thấy cô là cô bé khá thông minh, sao lại thích Hùng Tử chứ, lại còn lừa anh trai cô cùng gã."
Dương Tiểu Huyên đằng đằng sát khí nói: "Đừng có nhắc tới thằng khốn đó với tôi!" Nói xong, cô ấy nhả xương gà ra, dựa vào sô pha chẳng chút hình tượng, gác chân lên bàn, thở dài, nói: "Bố mẹ tôi ly hôn lúc chúng tôi còn rất nhỏ, bố tôi chạy đi với kẻ thứ ba, mẹ tôi ốm chết, anh tôi vì bảo vệ tôi nên ngày nào cũng học võ theo mấy cái phim truyền hình võ hiệp vớ vẩn trên tivi, mấy cái việc như đóng cọc luyện quyền gì đó, khắc khổ cực kỳ. Sau đó một lần tình cờ, anh ấy đánh người quá ác ở quán bar, được cha nuôi nhìn trúng, từ ngày đó trở đi, cha nuôi đón chúng tôi về nhà ông ta sống. Từ sau đó, chúng tôi không còn phải chịu sự khinh thường của người khác, cũng không phải chia đôi một đồng tiền để tiêu, nhưng tôi không thích cuộc sống đó chút nào."
Màn biểu diễn của Tô Nhược Thủy kết thúc, âm nhạc trong quán bar đột nhiên nhẹ nhàng hơn, ánh đèn cũng tối hơn nhiều, mặt Dương Tiểu Huyên dưới ánh đèn mờ ảo vô cùng đáng thương, Cô ấy cúi đầu, nói tiếp: "Anh biết tôi tại sao không thích cuộc sống đó không? Vì ngày trước anh tôi luôn xuất hiện bên cạnh bảo vệ tôi, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở bên tôi, nhưng, từ khi theo cha nuôi, anh ấy bắt đầu bán mạng cho cha nuôi bất kể ngày đêm, gặp mặt thôi cũng khó, quẳng đứa em gái là tôi đây qua một bên."
"Hình như lạc đề rồi." Dương Tiểu Huyên cầm bia lên uống một ngụm, nói: "Tôi gặp thằng ngu kia ở phòng trò chơi, có mấy thằng bụi đợi không có mắt trêu chọc tôi, mấy miếng võ mèo cào của tôi cũng không dọa được chúng, thời khắc mấu chốt thì thằng ngu kia đứng ra cứu tôi. Hắn dũng cảm đánh lũ kia ngã lăn quay, sau đó kéo tay tôi liều mạng chạy về phía trước, cảnh này, không khác gì cảnh anh tôi đột nhiên xuất hiện năm tôi mười bốn tuổi bị bắt nạt ở trường. Vì thế, chạy được một lúc tôi cảm thấy sống một đời với người này rất tốt."
Tôi nhìn Dương Tiểu Huyên chìm đắm trong việc đó, không nhẫn tâm nhắc cô ấy, Hùng Tử không phải kẻ thích làm anh hùng cứu mỹ nhân, việc hôm đó tám phần là cố ý sắp xếp để tiếp cận cô ấy.
Lúc này Dương Tiểu Huyên ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Con người tôi cứng đầu cứng cổ, một khi chấp nhận một người thì muốn ở bên hắn cả đời. Kết quả là tôi lại nghe được người mình thích, thì ra bị một thằng ngu tên Trần Danh hại chết bố mẹ, em gái tự sát, đột nhiên cảm thấy thằng ngu đó tội ác tày trời, nên tôi mới tự xung phong muốn trả thù giúp hắn."
Nghe thấy lời này, tôi suýt thì sặc bia chết, tôi nói: "Dương Tiểu Huyên, cô tin lời gã thật đấy à?"
Mặt Dương Tiểu Huyên vô tội nói: "Tôi chỉ là một thiếu nữ ngây thơ thôi."
Tôi bất lực đỡ trán, cảm thấy con bé này lúc thông minh thì rõ thông mình, lúc ngốc thì cũng rõ là ngốc.
Tôi nói tôi cứu cô ấy ở trong phòng, chẳng lẽ cô ấy không thấy tôi là người tốt? Ai ngờ cô ấy lại lắc đầu, ngước cái cằm có đường cong sắc nét lên, phấn chấn nói: "Tôi xinh đẹp bẩm sinh, ai biết có phải anh cố ý dùng thủ đoạn này tiếp cận tôi không chứ?"
Tôi câm nín trợn trắng mắt, đều là anh hùng cứu mỹ nhân, sự khác biệt giữa tôi và Hùng Tử cũng quá lớn rồi đó, rõ ràng thằng đó là kẻ nhát gan, tôi mới là anh hùng.
Dương Tiểu Huyên đột nhiên bật cười, tôi hỏi cô ấy cười gì? Cô ấy nói: "Không có gì, chỉ thích nhìn dáng vẻ tức tối của anh thôi. Trần Danh, tôi nói với anh nhiều vậy, chỉ muốn nói với anh một tiếng "xin lỗi", với lại anh tôi là người tốt, hi vọng anh đừng vì tôi mà bỏ rơi anh ấy."
Tôi lắc đầu nói sẽ không, con người tôi không dễ tin người khác, một khi đã tin ai thì sẽ tin không nghi ngờ.
Dương Tiểu Huyên cười hì hì nói thế thì tốt, sau đó, cô ấy nâng chén rượu lên nói: "Chúng ta cạn ly."
Tôi nhìn cô ấy, cứ cảm thấy nụ cười của cô ấy ẩn giấu suy nghĩ gì đó mà không ai biết, nhưng tôi không đoán được, chỉ cảm thấy rất lo.
Tôi không nhịn được hỏi cô ấy không sao chứ? Dương Tiểu Huyên lắc đầu, nói không sao, sau đó hỏi tôi có phải là ông chủ chỗ này không? Còn không mau chớp thời cơ kết giao với một số người có gia cảnh thân phận đi.
Nói rồi, Dương Tiểu Huyên chỉ một nhóm người trong quán bar, nói mấy người đó chắc đều là mấy cậu ấm có thân phận, bảo tôi để ý nhiều chút, còn nói nếu tôi muốn trèo lên cao, thì phải giao thiệp với những người này nhiều.
Dương Tiểu Huyên lúc này không khác với trong ấn tượng của tôi, đôi mắt luôn lộ vẻ bốc đồng, phấn chấn mà tuổi này nên có của cô ấy đột nhiên như có một tầng sương mù, khiến người ta không nhìn rõ.
Triệu Côn Bằng lúc này đến tìm tôi giải quyết việc, tôi bảo Dương Tiểu Huyên đợi tôi một lát, chỉ có điều đợi tôi giải quyết xong việc quay lại, mới phát hiện cô ấy đã biến mất.
Đúng là cô nhóc xuất quỷ nhập thần.
Ngày hôm sau, chúng tôi cùng đi thăm anh Đậu, mà nửa tháng tiếp theo, cả Nam Kinh sóng yên biển lặng, tôi cũng nghe ngóng được từ miệng vài khách hàng, là bông hoa mới nổi của Nam Kinh, Bào Văn trong thời gian cực kỳ ngắn đã nắm giữ quyền bảo kê của tám quán bar, không chỉ vậy, trong tay cô ta còn có một hộp đêm tên là "Minh Dương Hoa Cổ" sắp khai trương, mà Kê gia là một trong số cổ đông.
Mười ngày sau, anh Đậu tỉnh, tình hình ổn định, mười một ngày sau, Dương Tiểu Huyên mất tích, đêm hôm đó cô ấy được phát hiện cắt cổ tay tự sát trong nhà cũ, lúc chết vẻ mặt an tường, tay nắm một bức thư.
Việc này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến đầu có mọi người kêu ù ù.
Lúc ấy tôi đang uống rượu ở quán bar, lúc nhận được tin, cả ly rượu đổ hết lên tay, mười phút sau, anh Đậu được mấy người anh em hộ tống vào tìm tôi từ cửa sau, ánh mắt tuyệt vọng mà đau đớn, trong tay cũng cầm một bức thư.