Tôi đứng bật dậy. Bào Văn nheo mắt, nhìn tôi một cách đầy nguy hiểm. Tôi bước nhanh tới bên cạnh Đoàn Thanh Hồ, sau đó nhấc cây súng bắn tỉa sau lưng chị ấy lên, si mê nói: “Vợ ơi, đây là súng bắn tỉa mà mọi người vẫn nói tới à?”
Dứt lời, tôi nâng khẩu súng lên với vẻ thưởng thức, như thể ngay từ đầu điều mà tôi chú ý tới không phải là Đoàn Thanh Hồ, mà là khẩu súng lạnh như băng này.
Bởi vì cổ họng bị bỏng, dây thanh quản của tôi cũng phải chữa trị và có thay đổi trong quá trình mổ, vậy nên giọng nói của tôi hoàn toàn khác với khi trước. Bởi thế, cho dù tôi có mở miệng nói chuyện, Đoàn Thanh Hồ cũng không nhận ra được.
Huống hồ, cho dù chị ấy có nhận ra thì tôi cũng sẽ không thừa nhận. Chỉ là tôi tò mò vô cùng, tại sao chị ấy lại tới đây? Chẳng lẽ chị ấy cũng gia nhập vào tổ chức sát thủ này ư? Hai người vốn như nước với lửa là chị ấy và Bào Văn sao bỗng nhiên lại trở thành đồng minh vậy?
Bào Văn cười nói: “Phải, trước đây anh rất am hiểu về thứ này. Tiếc là anh mất trí nhớ rồi, quên hết cả. Có điều không sao đâu, có người huấn luyện chỉ dạy, hẳn là anh sẽ nhanh chóng khôi phục thực lực như trước”.
Đoàn Thanh Hồ hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Anh ta là chồng cô à?”
Bào Văn lạnh lùng đáp: “Không sai, anh ấy là chồng tôi. Thế nào? Anh ấy đeo mặt nạ lên có phải trông giống y hệt người cô yêu không? Tiếc rằng không phải thế, anh ấy là người đàn ông của tôi”.
Đoàn Thanh Hồ nhìn về phía bào văn, lạnh nhạt đáp lời: “Không ngờ cô lại lấy người khác đấy”.
“Bớt dài dòng đi.” Bào Văn bước tới ôm lấy tay tôi, sau đó nói ra một câu khiến tôi thiếu chút nữa thì bùng nổ: “Nói không phải chứ, tôi bảo này. Cô với cái người kia đã không thể có kết quả gì rồi, vậy còn giữ lại đứa bé trong bụng làm gì?”
Đứa bé trong bụng…
Tôi cứng ngắc cả người, nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ. Chị ấy mặc áo khoác gió rộng thùng thình. Chiếc áo rất dài, che khuất bụng, vậy nên tôi hoàn toàn không nhận ra được rằng chị ấy đang mang thai. Dường như bị tôi nhìn chằm chằm nên không thoải mái, sắc mặt Đoàn Thanh hồ có phần xấu đi. Chị ấy quay mặt sang hướng khác, đáp rằng bản thân có như thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến Bào Văn.
Chị ấy thừa nhận rồi đấy ư? Chị ấy thật sự mang thai? Tôi cảm thấy tim mình đập như trống trận, trong đầu chỉ còn lại mỗi chuyện này. Tôi nhìn chằm chằm vào bụng Đoàn Thanh Hồ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng: thì ra khi rời đi, trong bụng chị ấy đã có một sinh mệnh nhỏ bé thuộc về tôi. Mà chị ấy thì chẳng hề hé một lời cho tôi được biết, chỉ lặng lẽ chịu đựng tất cả. Trong lúc nhất thời, buồn vui cùng ập tới khiến tôi chỉ hận không thể lập tức bước tới ôm chị ấy, nói với chị ấy một tiếng xin lỗi.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Bào Văn, tôi cúi đầu lau súng, nói với vẻ ghét bỏ: “Đúng là có bầu thật à? Người thế này có chắc là làm nổi huấn luyện viên bắn tỉa cho anh không?”
Nghe được câu này của tôi, khóe môi Bào Văn khẽ cong lên thành một nụ cười hài lòng. Cô ta nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy đấy. Huống hồ người đàn ông kia chẳng hề yêu thương cô gì cả. Người ta một lòng một dạ muốn kết hôn với vị thiên kim đại tiểu thư ở thủ đô kia kìa. Cô có sinh con ra thì cũng làm được gì đâu? Ép người ta bỏ nhau được chắc?”
Bị tôi và Bào Văn hạ thấp như vậy nhưng biểu cảm của Đoàn Thanh Hồ cũng không thay đổi chút nào. Dường như lòng đã sớm lặng như đáy nước, chị ấy thản nhiên đáp: “Cô khỏi dùng mấy lời này khích tôi làm gì, nếu không tôi sẽ cảm thấy cô đang ghen tị với tôi đấy”.
Sắc mặt Bào Văn trầm xuống; “Tôi ghen tị với cô cái gì chứ?”
Đoàn Thanh Hồ liếc mắt về phía tôi: “Cô ghen tị điều gì tự cô biết rõ. Bào Văn, tôi không muốn nói quá khó nghe đâu, nhưng tôi muốn cho cô biết rằng: Nếu lúc đầu tôi chọn ở lại, dù có là Tống Giai Âm cũng không thể làm lung lay được vị trí của tôi trong lòng cậu ấy đâu. Vậy nên, là tự tôi lựa chọn ra đi, chứ không phải cậu ấy bỏ tôi. Chúng ta không giống nhau”.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp của Đoàn Thanh Hồ, lòng tôi đau đớn vô cùng. Chị ấy nói không sai. Chỉ cần chị ấy lựa chọn ở lại bên tôi, đối với tôi mà nói chị ấy chính là trách nhiệm, là trách nhiệm mà cả đời này tôi không thể trốn tránh được. Cho dù đến sau cùng Tống Giai Âm có không chấp nhận được kẻ không chung tình như tôi mà bỏ đi, thì tôi cũng vẫn sẽ ở bên chị ấy.
Đoàn Thanh Hồ không buông tay, tôi sẽ không từ bỏ.
Vậy nên, dù chị ấy có ra đi cũng là đi trong cao ngạo. Chị ấy chính là nữ hoàng. Không ai có thể xem thường chị ấy, hạ thấp chị ấy. Bởi vì từ trước tới nay, chị ấy luôn tự quyết định lấy cuộc đời mình, chẳng ai có tư cách chỉ tay năm ngón ở đây hết.
Bào Văn ôm chặt lấy tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoàn Thanh Hồ! Sao trước đây tôi lại không phát hiện ra cô lanh mồm lanh miệng thế nhỉ?”
Đoàn Thanh Hồ thản nhiên đáp: “Ở bên cạnh người như cô, yên lặng chỉ khiến cô ngang ngược hơn mà thôi”.
Chị ấy nói xong thì lãnh đạm liếc về phía tôi: “Nếu anh không muốn tôi dạy thì có thể đổi huấn luyện viên khác”.
Tôi làm bộ tức giận: “Chỉ riêng cái thái độ này của cô thôi là tôi không muốn để cô dạy rồi”.
Nói xong, tôi ôm lấy Bào Văn: “Vợ này, chúng ta đuổi cô ta đi đi. Anh không ưa cô ta. Kẻ nào bắt nạt vợ anh anh đều ghét hết”.
Bào Văn nghe thấy vậy, gương mặt đang u ám lập tức trở nên tươi cười. Cô ta đắc ý nhìn Đoàn Thanh Hồ: “Đừng. Cô ta là người có kỹ năng tốt nhất trong tất cả mọi người, không có huấn luyện viên nào tốt hơn đâu. Chồng cứ luyện tập với cô ta đi, em sẽ không giận đâu mà.”
Tôi tỏ vẻ khó xử: “Thôi được rồi. Vợ có muốn đi cùng anh không?”
Bào Văn lắc đầu: “Không, hôm nay em phải ra ngoài. Em sẽ bảo cô giúp việc chuẩn bị bữa trưa cho anh, được chứ?”
Tôi gật đầu: “Ừ được rồi, nhớ về sớm nhé. Không trông thấy em, anh sẽ nhớ lắm”.
Bào Văn hôn lên môi tôi, cười đáp: “Em biết rồi. Vì anh, em sẽ về sớm một chút”.
Bào Văn nói xong rồi cũng đi, để lại Đoàn Thanh Hồ lúc này còn hơi mơ hồ. Chỉ một thoáng sau, chị ấy nhìn tôi với vẻ thương hại, ánh mắt đầy phức tạp. Tôi biết, chắc chắn là chị ấy đang nghĩ tôi là thế thân của Trần Danh, sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ, cho nên mới nhìn tôi như vậy. Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhìn Bào Văn đã đi xa, tôi mới hỏi: “Cô có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Có thể là vì thái độ của tôi thay đổi quá nhanh nên Đoàn Thanh Hồ không thích ứng ngay được, ánh mắt nhìn tôi có thêm vài phần chán ghét. Hẳn là chị ấy đang cảm thấy vừa rồi tôi chỉ giả bộ chính nhân quân tử trước mặt Bào Văn, chứ thực ra không khó chịu với chị ấy đến vậy. Tôi xấu hổ định sờ mũi nhưng lại chỉ chạm vào mặt nạ. Tôi thu tay về: “Nếu không cần thì khi nào chúng ta bắt đầu huấn luyện?”
Đoàn Thanh Hồ thản nhiên đáp: “Đi theo tôi”.
Tôi lập tức đeo súng lên, đuổi theo Đoàn Thanh Hồ. Lúc này, tôi trông thấy một người đứng ngoài cửa – Tráo Tử. Giây phút trông thấy hắn, sự phẫn nộ dâng lên trong lòng tôi. Rõ ràng Bào Văn nói rằng hắn đã chết, tại sao giờ vẫn còn sống ở đây?
Cân nhắc một hồi, tôi hiểu ra ngay, Bào Văn không hề gϊếŧ Tráo Tử. Kẻ phản bội thả tôi đi mà cô ta nói là Trương Đan Phong. Mà chuyện hôm trước cô ta nói kẻ phản bội là Tráo Tử, nói Tráo Tử bị trừng phạt rồi là để xem thử xem lúc nhắc tới hắn tôi có phản ứng gì không.
Cũng may lúc ấy tôi không có nghĩ tới điều này mà chỉ tưởng Tráo Tử đã chết thật. Nếu không, có thể lúc ấy tôi đã để lộ cảm xúc rồi.
Áp chế những suy nghĩ quay cuồng trong đầu xuống, tôi nhìn Tráo Tử đứng trước mặt mình, nói với tôi: “Anh Hải, súng và đạn chị Bào chuẩn bị cho anh đều ở đây cả”.
Tôi nhìn cây súng bắn tỉa trên người, biết là của Đoàn Thanh Hồ, mà cũng không có ý định bỏ xuống. Tôi nhận lấy súng đạn, đáp lời: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi”.
Tráo Tử cười hì hì: “Nhiệm vụ chính của tôi hôm nay là làm tùy tùng bưng trà rót nước lấy đạn dược cho anh”.
Nghe nói vậy, lòng tôi bỗng nặng nề. Đây hẳn là Bào Văn muốn giám sát tôi rồi. Tôi biết ngay, không thể có chuyện cô ta mặc kệ tôi ở riêng với Đoàn Thanh Hồ được. Tôi thản nhiêm đáp: “Ừ được rồi”.
Đoàn Thanh Hồ đã đi được một quãng khá xa. Tôi đưa lại súng và đạn cho Tráo Tử, dặn hắn cầm cho tử tế. Tôi thì đeo cây súng bắn tỉa của Đoàn Thanh Hồ, đuổi cho kịp chị ấy. Nhưng từ nãy tới giờ tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách với Đoàn Thanh Hồ, thấy bước chân chị ấy vững vàng, eo cũng rất nhỏ, hoàn toàn trông chẳng giống đang mang thai chút nào. Tôi không khỏi cảm thấy tò mò, không biết trong bụng chị ấy là con trai hay con gái nhỉ. Còn nữa, chị ấy giữ con lại, phải chăng có nghĩa là vẫn còn yêu tôi, chỉ là không thể vẹn toàn được cả yêu và hận mà thôi?
Vừa suy nghĩ miên man, tôi vừa đuổi theo Đoàn Thanh Hồ. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi tới một bãi đất trống. Đoàn Thanh Hồ trầm giọng nói: “Để tôi xem năng lực của anh ra sao”.
Nói xong chị ấy lấy từ trong túi ra một quả táo, đem đặt nó lên một cái cây cách đó chừng bốn trăm mét: “Nổ súng đi”.
Tôi ghé vào một bụi cỏ gần đấy, nhìn qua ống ngắm, nhắm vào quả táo. Vì là lần đầu tiên dùng súng bắn tỉa trước mặt Đoàn Thanh Hồ, vậy nên tôi rất căng thẳng. Tôi hít sâu một hơi, vứt bỏ mọi tạp niệm, dựa theo phương pháp bắn tỉa mà Tống Giai Âm dạy khi đi học ở bộ đội đặc chủng. Ước lượng khoảng cách, phán đoán độ lệch của viên đạn sau thông qua hướng gió. Tôi điều chỉnh vị trí một chút, bật chốt an toàn, lên đạn, sau đó bóp cò.
Sau khi nổ súng, khẩu súng bắn tỉa giật mạnh về phía sau, khiến cánh tay tôi run lên. Có điều lòng tôi cũng vui mừng, bởi vì quả táo đã bị tôi bắn trúng, toác ra thành mấy mảnh. Tôi bỗng chốc nở nụ cười hài lòng.
Từ trước tới nay tôi vốn có thiên phú ở phương diện bắn súng, có điều, ngày xưa tôi chủ yếu chỉ tiếp xúc với súng lục, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày trở thành tay súng bắn tỉa. Không ngờ có một ngày tôi lại được tiếp xúc với lĩnh vực này, hơn nữa thầy dạy còn là người phụ nữ tôi yêu.
Đoàn Thanh Hồ nheo mắt, thản nhiên đáp: “Tuy rằng mất trí nhớ nhưng cảm giác của anh vẫn tốt lắm. Xem ra chúng ta có thể bỏ qua huấn luyện thông thường, bắt đầu tiến hành huấn luyện về trực giác”.
Tôi biết kiểu huấn luyện này. Tống Giai Âm có từng nói tới. Khi bắn súng, có thể dựa vào mắt, hoặc bước chân của chính mình để tính toán ra khoảng cách giữa tay súng và mục tiêu, từ đó tiến hành phán đoán xem tiếp theo nên bắn ra sao. Nhưng nếu là người giỏi thì có thể dùng trực giác để cảm nhận, tính toán được những thứ đó thông qua trực giác, đồng thời cũng ra tay trong khoảng thời gian ngắn nhất. Những người như vậy, thường sẽ hạ đối thủ chỉ bằng một phát súng.
Nghe thấy Đoàn Thanh Hồ công nhận khả năng của mình, tôi thật sự rất vui. Tiếp sau đó, chị ấy bảo tôi tiếp tục nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nói là để huấn luyện khả năng ẩn nấp của tôi. Rồi sau đó, chị ấy sẽ bỏ vài thứ ra cách tôi khoảng bốn trăm mét để tôi ngắm bắn.
Huấn luyện đến tận trưa, không biết đã bắn ra bao nhiêu viên đạn, tôi cảm thấy tay mình sắp sưng cả lên, người cũng mỏi không chịu nổi. Có vẻ như Đoàn Thanh Hồ cũng nhận ra điều gì đó, chị ấy bình thản nói: “Tạm dừng huấn luyện. Anh đi ăn cơm đi”.
“Cô đi cùng luôn chứ? Cô đang mang thai, không để bị đói được”. Tôi nói một cách thân thiện.
Chỉ là một câu rất bình thường, nhưng Đoàn Thanh Hồ lại đột nhiên nhìn tôi, sau đó nói một câu khiến tim tôi đập rộn lên: “Chúng ta quen nhau phải không?”