Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn chưa nghĩ xong cách thoát thế nào thì Trần Danh giả đã dẫn bác sĩ tới, tôi lại đành giả vờ hôn mê, để tùy chúng an bài, cuối cùng tôi được chuyển lên giường, nghe bác sĩ nói tôi bị thương rất nặng, mấy đoạn xương đã bị gãy, còn có rất nhiều vết thương mềm nữa, lục phủ nghĩ tạng nhiều chỗ có vấn đề, còn nói tôi có thể sẽ vĩnh viễn hôn mê không tỉnh được, biến thành người sống thực vật.

Trần Danh giả dường như không ngờ tôi lại bị thương nghiêm trọng như vậy, hừ một tiếng, có vẻ đáng tiếc nói: "Tên khốn này vẫn còn có tác dụng, nếu như cứ mãi hôn mê không tỉnh thì chẳng còn ý nghĩa gì cả. Bác sĩ, không còn cách nào khác sao?"

Người bác sĩ đó vội nói: "Tôi đang định nói, rõ ràng anh ta bị thương rất nặng, nhưng nhịp tim và mạch đập của anh ta đều rất bình thường, chỉ có huyết áp đường máu là thấp, thật sự rất kỳ lạ, tố chất cơ thể của anh ta có lẽ rất mạnh mẽ, nói không chừng sẽ có khả năng tỉnh lại".

Nghe vậy, Trần Danh giả nói: "Tôi muốn hắn lập tức tỉnh lại".

"Dựa theo tình hình hiện tại của anh ta thì không thể lập tức tỉnh lại được". Bác sĩ nói chắc chắn.

Trần Danh giả không nói gì, bác sĩ hỏi có cần trị liệu cho tôi nữa không, hắn nói: "Bỏ đi, điều trị cái con khỉ, anh đi đi".

Sau khi người bác sĩ đó đi khỏi, Trần Danh giả lập tức gọi điện cho Tô Cảnh Hoa, báo cáo tình hình của tôi, Tô Cảnh Hoa nói không ngờ tôi lại yếu ớt, dễ dàng bị hôn mê không tỉnh như vậy.

Tôi thầm nghĩ, mẹ kiếp đổi lại là các người bị một chiếc xe tải đâm, lại còn bị Trần Danh giả hành hạ thì chắc chết rồi ấy chứ.

Trần Danh giả hỏi bây giờ phải làm gì? Tô Cảnh Hoa im lặng một lát rồi nói: "Hắn hôn mê thì cứ để hắn hôn mê đi vậy, dù sao vẫn phải bắt Tống Giai Âm, cậu đi dụ Tống Giai Âm tới đi, những chuyện sau đó cứ giao cho tôi xử lý là được".

Trần Danh giả nói được, sau đó cúp máy, sột soạt chuẩn bị đứng lên, đoán chừng là đang thay quần áo gì đó, sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn mới gọi điện cho Tống Giai Âm, lấy lí do nhớ cô ấy, hẹn cô ấy gặp mặt.

Rõ ràng là Tống Giai Âm vẫn chưa biết tôi xảy ra chuyện, khi Trần Danh giả hẹn gặp, cô ấy có hơi mất kiên nhẫn nói mình không có thời gian, Trần Danh giả vô sỉ nói: "Giai Âm, sao đột nhiên em lại lạnh nhạt với anh như vậy? Có phải em không còn thích anh nữa đúng không? Nếu như đúng thì em cứ nói thẳng, anh sẽ không làm phiền em nữa".


Chiêu lấy lùi để tiến này của Trần Danh giả rất có tác dụng, phải biết rằng mặc dù Tống Giai Âm biết hắn là giả mạo, nhưng vì nhiệm vụ, vì qua mặt Trần Danh giả nên cũng tuyệt đối không thể chia tay với Trần Danh giả trong lúc này, cho nên khi nghe hắn nói vậy, Tống Giai Âm chỉ là im lặng một lúc rồi thở dài, dường như rất bất đắc dĩ nói: "Em nghĩ chúng ta quả thật phải gặp mặt nói chuyện rồi".

Trần Danh giả giả vờ vui mừng nói: "Được, bây giờ vừa hay là giờ ăn cơm, ăn mãi ở ngoài cũng chán rồi, hay là em đến chỗ anh, anh đích thân nấu cho em ăn. Em có biết vì để khiến em vui mà anh còn học mẹ anh cách làm mấy mon ngon đấy".

Lúc này mẹ tôi đã không còn bị bên trên giam lỏng nữa, vì để có thể giúp Trần Danh giả mà bà đã bảo ông ngoại tôi xin với bên trên, cho bà lấy lại tự do của mình, Trần Danh giả nói như vậy đương nhiên cũng đáng tin.

Tống Giai Âm bình thản nói: "Được, vậy để em nếm thử tay nghề của anh".

Trần Danh giả lập tức nói sẽ lái xe đến đón cô ấy, Tống Giai Âm cũng không từ chối, tôi nghĩ cô ấy vừa nãy dù có nghi ngờ gì, dù có cảm thấy Trần Danh giả có bẫy gì đó, nhưng khi nghe Trần Danh giả dám đến đón cô ấy thì có lẽ đã tiêu tan khá nhiều sự nghi ngờ rồi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy bản thân từ trước đến nay vẫn luôn coi thường Trần Danh giả, thực ra năng lực của hắn rất tốt, dù gì hắn cũng ở cùng Tống Vân Hải một quãng thời gian dài, dùng từ "hổ phụ sinh hổ tử" để miêu tả hắn cũng không phải là không thể.

Trần Danh giả nhanh chóng đi khỏi, đợi hắn đi, tôi ngừng thở lắng nghe một lát, xác nhận bên dưới lầu có tiếng lái xe đi, tôi mới dám mở mắt nhìn xung quanh. Tôi tiếp tục suy nghĩ, không khỏi nghĩ đến con dao găm của bố tôi mà tôi luôn để trong tay áo, tôi giãy giụa lăn từ trên giường xuống, sự đau đớn toàn thân khiến tôi toát mồ hôi lạnh, tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng cắm đầu xuống đất muốn dựng ngược người xuống, nhưng bởi vì toàn thân không có sức lực nên nhanh chóng ngã xuống đất.
Đau, cả người thực sự đau đớn giống như bị lấy dao cắt vào da thịt hàng chục nhát vậy, nhưng tôi vẫn cắn răng kiên trì, qua mấy lần nỗ lực, đến khi mồ hôi đổ đầm đìa mới có thể thành công chồng cây chuối, sau khi chồng cây chuối thì liều mạng lắc tay áo, con dao nhỏ nhanh chóng rơi từ trong ống tay áo ra, tôi nằm xuống đất, thở hổn hển, dùng cằm ấn chốt, lưỡi dao bật ra, tôi thở phào một hơi, dùng con dao cắt sợi dây, để dây trói lỏng ra, rồi tự thắt lại, chỉ có điều khắp sợi dây tôi đều đã cắt mấy đường để tiện cho tôi thoát ra được.

Sau khi làm xong tất cả, tôi trở lại nằm trên giường, không lâu sau tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, tôi biết là Trần Danh giả đã đón Tống Giai Âm về rồi, tôi biết hắn muốn hại cô ấy, nhưng vì để cứu cô ấy, tôi bắt buộc phải tiếp tục giả vờ, bởi gì điều tôi muốn không chỉ đơn giản là cứu Tống Giai Âm.
Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục giả vờ hôn mê, không lâu sau bên ngoài có tiếng nói chuyện, Trần Danh giả bảo Tống Giai Âm ngồi nghỉ ngơi một lát, hắn đi nấu cơm, cứ như vậy khoảng hai tiếng đồng hồ thì có tiếng cửa mở, tôi nghe thấy Trần Danh giả chửi thề một câu, hóa ra là Tống Giai Âm bị hắn đánh thuốc mê rồi, hắn trói Tống Giai Âm lại, sau đó gọi điện cho Tô Cảnh Hoa.

Không lâu sau, Tô Cảnh Hoa đến, sau khi vào trong và nhìn thấy Tống Giai Âm, hắn nở một nụ cười bỉ ổi, nói: "Tống Giai Âm, Tống Giai Âm mà tôi ngày nhớ đêm mong, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được em rồi. Em vẫn xinh đẹp như vậy, khuôn mặt của em, cơ thể của em, tất cả của em đều khiến tôi say mê, hôm nay, tôi phải có được em, em yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến em vui vẻ, để em khóc mà cầu xin tôi thêm lần nữa".
Trần Danh giả ở bên cạnh phụ họa theo nói: "Anh Tô, chúc mừng anh trước, cuối cùng anh đã được như ý nguyện rồi".

Tô Cảnh Hoa cười ha ha, hỏi: "Cậu vẫn chưa giữ được Bào Văn lại à?"

Trần Danh giả không nói gì, Tô Cảnh Hoa nói: "Tôi thật sự không hiểu, người như cậu sao có thể lãng phí thời gian cho người phụ nữ đó như vậy chứ? Phụ nữ, nếu cậu mà thích thì chẳng qua cũng chỉ là một món đồ mà thôi, trong thế giới của đàn ông chúng ta, tiền tài, quyền lực, địa vị, thân phận lẽ nào không quan trọng hơn phụ nữ sao? Chỉ cần có những thứ này, cậu muốn người phụ nữ thế nào mà không có được?"

Trần Danh giả bất đắc dĩ nói: "Nhưng em lại thích người phụ nữ đó, biết sao được chứ?"

Tô Cảnh Hoa cười khinh miệt, châm chọc nói: "Cậu có ghét người bố kia của cậu thế nào thì cũng không thể không thừa nhận về phương diện này cậu thật sự là được di truyền lại của ông ta, là kẻ si tình thật sự, đáng tiếc, cậu lại si tình nhầm người, ha ha ha ha......"
Trần Danh giả không nói gì, Tô Cảnh Hoa bảo hắn rót cho hắn ta một cốc nước, hắn lập tức đi, không lâu sau, tôi nghe thấy âm thanh nước chảy, lặng lẽ mở mắt ti hí, tôi nhìn thấy Tô Cảnh Hoa đổ cốc nước lên người Tống Giai Âm, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, và chiếc quần bò đơn giản, bị nước làm ướt, chiếc áo bó chặt lên người cô ấy, bầu ngực căng tròn mê người như hiện ra rõ rệt.

Tôi nghe tiếng Tô Cảnh Hoa nuốt nước miếng, còn Trần Danh giả thì không nhìn thấy đâu, có lẽ là sợ bị lộ tẩy nên đã lánh mặt đi. Dù sao cuối cùng bọn chúng cũng đã chứng minh được là Tống Giai Âm không biết thân phận của tôi, nên vẫn cần Trần Danh giả tiếp tục làm nằm vùng.

Tống Giai Âm lúc nhìn thấy Tô Cảnh Hoa thì tức giận quát lên: "Tại sao anh lại ở đây?"
Nói xong, cô ấy muốn đứng lên nhưng phát hiện mình đã bị trói, sau đó cô ấy quay ánh mắt sang tôi đang bị trói nằm trên giường, tôi nhanh chóng chớp chớp mắt với cô ấy, cô ấy sững sờ, lập tức di chuyển ánh mắt, hỏi: "Trần Danh đâu? Tô Cảnh Hoa, anh đưa Trần Danh đi đâu rồi?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Tống Giai Âm đã nhận được ám hiệu của tôi rồi, hiểu được ý của tôi nên bắt đầu diễn kịch.

Tô Cảnh Hoa cười lạnh nói: "Đừng giả vờ nữa, Tống Giai Âm, Trần Danh của em không phải đang nằm trên giường kia sao."

Tống Giai Âm lạnh lùng nói: "Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Người nằm trên giường kia là một tên tội phạm bỏ trốn, không phải Trần Danh! Tô Cảnh Hoa, anh nói thật đi, rốt cuộc anh đã bắt Trần Danh đi đâu rồi? Còn nữa, tên tội phạm bỏ trốn này có phải là người của anh không?"
Tô Cảnh Hoa cười ha ha, nói: "Giả vờ, vẫn còn giả vờ, Tống Giai Âm, em cứ từ từ giả vờ đi, tôi có thời gian chơi cùng em".

Nói rồi, hắn muốn lột quần áo của Tống Giai Âm, mặc dù Tống Giai Âm bị trói, nhưng chân cô ấy vẫn có thể hoạt động, xông lên đá văng Tô Cảnh Hoa ra, việc này khiến Tô Cảnh Hoa điên cuồng, hắn phẫn nộ bò từ dưới đất lên, hung hãn cho Tống Giai Âm một bạt tai, nắm lấy gương mặt của cô ấy chửi: "Con đàn bà thối tha! Mày muốn chết à!"

Trong lòng tôi vô cùng phẫn nộ, nhưng chỉ có thể nhịn, bởi vì tôi phải đảm bảo kế hoạch của tôi không xảy ra sai sót nào, như vậy mới có thể cứu được Tống Giai Âm và bắt được Tô Cảnh Hoa!

Tống Giai Âm lạnh nhạt nói: "Tô Cảnh Hoa, tôi phải nhắc anh một câu, Trần Danh hiện tại đang rất được gia chủ nhà họ Vệ yêu thương, tiền đồ rộng mở, anh nghĩ kỹ đi, anh thật sự có thể đụng vào anh ấy, đụng vào vợ sắp cưới của anh ấy là tôi sao?"
Tôi lặng lẽ mở mắt, thấy Tống Giai Âm diễn xuất tinh xảo như vậy, trong lòng không khỏi thầm giơ ngón tay cái lên với cô ấy, đồng thời tính toán xem lát nữa sẽ làm thế nào.

Tô Cảnh Hoa cười lớn lên, nói: "Còn diễn? Tống Giai Âm, để tao xem mày còn có thể diễn dược đến lúc nào!"

Hắn nói rồi, đột nhiên quay người đi đến bên cạnh tôi, tôi đã nhắm mắt lại một giây trước khi hắn quay lại, vừa đi vừa nói: "Không phải mày rất giỏi diễn sao? Tao sẽ cho mày thấy, người mày yêu bị tao hành hạ thế nào, tao muốn chọc một trăm lỗ thủng lên người hắn, tao sẽ hôn mày trước mặt hắn, xé rách quần áo của mày, ha ha ha… Không phải mày rất ghét tao sao? Hôm nay tao sẽ khiến mày mê đắm tao, khiến mày phải quỳ xuống gọi tao, cầu xin tao thêm lần nữa!"

Trong giọng điệu phẫn nộ của Tô Cảnh Hoa có thể thấy, hắn thật sự rất hận tôi và Tống Giai Âm, nghĩ chắc chắn là chuyện tôi và Tống Giai Am cùng nhau liên thủ chơi hắn, đã đả kích rất mạnh đến lòng tự tôn của hắn, cho nên hắn một mực muốn sỉ nhục chúng tôi, để đòi lại sự tự tôn cho hắn.
Tôi thật sự cảm thấy may mắn, bởi vì nếu như hắn không cố chấp như vậy, không thống hận chúng tôi như vậy thì có lẽ kế hoạch của tôi căn bản sẽ không thể tiến hành thuận lợi được.

Tô Cảnh Hoa càng lúc càng đến gần tôi, tôi bắt đầu đếm, "Một bước, hai bước, ba bước..."

Khi tôi đếm đến bước thứ sáu, Tô Cảnh Hoa đến trước mặt tôi, hắn dơ tay tát vào mặt tôi, tôi giả vờ không như không có bất cứ cảm giác nào, không hề động đậy, hắn cười ha ha, nói: "Trần Danh à Trần Danh, hóa ra mày cũng có ngày để tùy tao xử lý".

Tống Giai Âm lạnh lùng nói: "Tên điên, anh ta không phải là Trần Danh".

Tô Cảnh Hoa cười lớn nói: "Tao nói là nó thì chính là nó!"

Hắn nói xong thì lại đấm một cái vào ngực tôi, đau, thật sự rất đau, tôi giả vờ kêu lên một tiếng đau đớn, Tô Cảnh Hoa cười híp mắt, nói: "Không phải là bị tao đánh cho tỉnh đó chứ? Đánh tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt, tỉnh đi, mày mới có thể tận mắt chứng kiến tao làm nhục nữ thần của mày chứ".

Tôi biết thời cơ đã chín muồi rồi, từ từ mở mắt thì thấy khuôn mặt vặn vẹo của Tô Cảnh Hoa, hắn nói: "Đúng là tỉnh thật, ha ha, được, được, Trần Danh, mày phải mở to mắt ra mà xem cho kỹ, xem nữ thần của mày kêu lên suиɠ sướиɠ như thế nào".


Tôi giả vờ mơ màng nhìn hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý đến tôi, quay người đi về phía Tống Giai Am, tôi mạnh mẽ ngồi bật dậy, giật tung sợi dây thừng ra, nhanh chóng đến sau lưng hắn, khả năng nhận biết của hắn cũng khá mạnh, không đợi cho tôi ra tay đã quay người lại, tôi dùng sợi dây vòng qua cổ hắn, đồng thời dùng lực đấm một đấm vào cổ hắn, mặc cho sự đau đớn như bị xé toạc toàn thân ra, nhưng nắm đấm đó mang theo sự phẫn nộ cực lớn nên vẫn có tác dụng.


Tô Cảnh Hoa mềm nhũn ngã xuống đất, tôi nhanh chóng xoay người rút khẩu súng bên hông của hắn, thì nghe thấy Tống Giai Âm phẫn nộ gào lên: "Tô Cảnh Hoa, anh là tên súc sinh, đừng tới đây! Anh đừng qua đây!"

Tôi giơ ngón tay cái lên với cô ấy, lảo đảo đi tới bên cạnh cởi trói cho cô ấy, cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi sao rồi, tôi nói tôi không sao, sau đó nói sẽ yểm trợ cho cô ấy, để cô ấy nhân cơ hội nhanh chóng gọi chi viện, đồng thời đưa Tô Cảnh Hoa đi, cô ấy lắc đầu nói cô ấy không đi, cô ấy muốn cùng tôi bắt Trần Danh giả.


Nhìn vẻ mặt kiên định của cô ấy, giây phút này, cái gì mà nhiệm vụ, cái gì mà thân phận nằm vùng, đều bỏ hết đi, tôi chỉ biết, tôi muốn cùng người phụ nữ tôi yêu sâu đậm đồng sinh cộng tử, cùng đánh ra ngoài!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK