Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu dây bên kia, Tống Giai Âm gọi khẽ: "Trần Danh?"

Tôi giật mình, cầm điện thoại, rất lâu sau mới ấp a ấp úng nói: "Là tôi… không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ?"

Bên Tống Giai Âm hơi ồn, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên cô ấy, hơn nữa còn là một người đàn ông, sau đó tôi nghe thấy cô ấy lạnh nhạt bảo người kia đợi một chút, nhưng khi nói chuyện với tôi thì giọng lại dịu dàng hơn rất nhiều, cô ấy hỏi có phải tôi đã gặp phiền toái gì không?

Tôi lúng túng, không biết nên mở lời như thế nào, dù sao thì cũng đã hơn một năm rồi tôi không có liên lạc với cô ấy, lần này chủ động liên lạc lại là vì chuyện của người phụ nữ khác, liệu cô ấy sẽ nghĩ về tôi như thế nào đây?

Tống Giai Âm đột nhiên nở nụ cười, cô ấy nói: "Trần Danh, từ khi nào mà cậu lại khách sáo với tôi như vậy? Cậu có còn xem tôi là bạn nữa hay không? Hử?"

Giọng của cô ấy nghe thật thân thiết, tôi cảm giác những lo lắng trong lòng đều bị giọng nói ấm áo này xoa dịu đi hết, tôi cũng biết không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, lập tức nói rõ đầu đuôi sự việc. Sau khi nói xong, tôi thấp thỏm chờ cô ấy trả lời, tôi không biết nhờ cô ấy giúp đỡ liệu có gây ảnh hưởng gì đến nhà họ Tống và cô ấy hay không, tôi chỉ biết trừ cô ấy ra, thì tôi không biện pháp nào khác nữa.

Nghĩ vậy, tôi thật sự uất nghẹn, cũng cảm thấy thật mất mặt, luôn để cho nữ thần mà mình yêu thích thu dọn hậu quả của những rắc rối tôi gây nên, việc này đối với một người đàn ông mà nói thì đúng là một chuyện rất bẽ mặt.

Tống Giai Âm im lặng nghe xong, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ liên hệ với Tống Xuân Thành, bố của Tống Dịch Cương, cậu không cần lo lắng."


Tôi sững sờ, không ngờ tới Tống Giai Âm lại đồng ý dứt khoát như vậy, cô ấy vẫn bằng lòng giúp tôi như trước, bằng lòng hy sinh vì tôi, tôi định nói cám ơn, ai ngờ cô ấy đã nói trước tôi: "Cậu cũng đừng có nói cám ơn với tôi, thứ tôi muốn không phải là hai chữ này."

Tôi bối rối, hỏi cô ấy muốn cái gì? Cô ấy không trả lời tôi, nhưng đã nói một chuyện khiến tôi vừa kinh ngạc vừa đau lòng, cô ấy nói: "Trần Danh, ngày mai tôi đính hôn."

Một câu này, như màn bạc nổ tung, sét đánh ngang tai, khiến tôi ngây ra như phỗng, tôi nói lí nhí: "Cô phải sắp đính hôn rồi?"

Tống Giai Âm bật cười, nói: "Đúng vậy, lúc trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi đã kéo dài thời gian suốt một năm, không thể tiếp tục kéo dài được nữa, cũng không còn lý do nào để kéo dài."

Nghe thấy câu này, lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, cô ấy nói cô ấy đã kéo dài một năm, nếu như tôi không gặp chuyện không may, nếu như tôi còn ở Nam Kinh, thì thời gian một năm có lẽ đã đủ để cho tôi leo lên được một vị trí không tồi, có lẽ chưa thể leo cao nhìn xa, nhưng ít nhất lúc biết được cô ấy bị ép buộc, tôi vẫn có thể nói với cô ấy một câu "theo tôi đến Nam Kinh đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô", nhưng mà hiện tại, tôi đã kẻ thù của tôi ở khắp nơi, trước sau đều là kẻ thù, tôi làm sao còn có thể nói những lời này với cô ấy?

Nhưng mà, tôi thật sự có thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy đi vào cái lồng giam cầm chính mình đó, nhìn cô ấy đứng cạnh người đàn ông mà cô ấy không yêu giả vờ đóng vai một người phụ nữ hạnh phúc sao? Nghĩ đến đây, tim tôi rất đau, rất đau...
Tống Giai Âm đột nhiên khẽ thở dài, dường như tôi có thể tưởng tượng ra đáng vẻ thoáng chút thất vọng của cô ấy, cô ấy nói: "Bên tôi còn có việc, không nói nữa, cúp máy đây."

Tôi còn chưa kịp nói cái gì thì cô ấy đã cúp máy, để lại tôi đứng ngơ ra tại chỗ.

Tôi chậm rãi buông điện thoại, ngồi xuống, đầu óc rối bời, giờ này phút này người mà tôi nghĩ đến trong đầu không phải Tô Nhược Thủy, mà là Tống Giai Âm, tôi nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhớ đến câu nói ‘sau này gặp lại’ của cô ấy, nhớ đến lúc tôi suýt phải ngồi tù, cô ấy đã đứng ở bên cạnh tôi, hứng chịu sự phản bội của thế giới này cùng tôi, tôi áy náy vô hạn, đồng thời tôi cũng tự hỏi chính mình, tôi thật sự có thể thờ ơ nhìn mọi việc ư?

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, điện thoại của tôi vang lên, tôi vừa mở ra đã thấy Tô Nhược Thủy dùng số ‘cô nàng bí ẩn’ gửi cho tôi một bức ảnh. Chẳng lẽ, cô ấy đã an toàn rồi sao? Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng mở bức ảnh lên, nhưng đập vào ánh mắt lại là hình ảnh khiến máu trong người tôi sôi sùng sục.
Trong bức ảnh, Tô Nhược Thủy nằm trên giường, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc váy ren trong suốt, sau lớp váy hoàn toàn không mặc cái gì, Bào Văn thì ngồi ở bên cạnh cô ấy, mặc một chiếc váy ngủ, sắc mặt hai người đều đỏ ửng, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi bọn họ đã làm cái gì, mà xem ra hình như Tô Nhược Thủy đã ngủ rồi, hai hàng lông mày thanh tú hơi chau lại, gương mặt đượm nét đau thương khó giấu.

Dạ dày tôi cồn cào, cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Tôi biết, người gửi bức ảnh này cho tôi không phải Tô Nhược Thủy, mà là Bào Văn, cô ta muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, cô ta muốn nói cho tôi biết, tôi ép cô ta khuất phục thì đã sao? Người phụ nữ của tôi vẫn phải nằm trên giường của cô ta đó thôi! Nhớ đến lời nói của Dương Tuyết Tình, tôi tức giận vô cùng, không ngờ người phụ nữ này lại tặng Tô Nhược Thủy cho Bào Văn, bọn người nhà họ Dương này thật đúng là lúc nào cũng muốn lấy lòng Bào Văn!
Tôi rốt cuộc không khống chế được cảm xúc của chính mình, phẫn nộ chạy ra khỏi ký túc xá, không để tâm đến sự ngăn cản của bọn Thẩm Nặc Ngôn, chạy thục mạng đến nhà Bào Văn. Dựa vào bức ảnh có thể thấy họ đang ở trong nhà của Bào Văn, cái giường đó cũng là giường cưới của tôi và Bào Văn...

Tôi xông đến nhà Bào Văn định phá cửa, nhưng không ngờ rằng cửa lại không khóa, tôi lập tức cảnh giác, người phụ nữ này có phải đang đợi tôi tới hay không? Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ lui ra ngoài, vừa định leo tường lên ban công nhà cô ta, trong phòng chợt vang lên giọng nói của Bào Văn, cô ta nói: "Đến rồi tại sao không dám vào?"

Nghe thấy giọng nói này, tôi hít sâu một hơi, sờ con dao trong túi, chậm rãi đi vào, ngay lập tức trông thấy Bào Văn đang ngồi ở trên sofa, đang nghịch cái kẹp tóc trong tay, cái kẹp đó đúng là của Tô Nhược Thủy. Trong phút chốc tôi tức giận tột cùng, nhìn Bào Văn, quát: "Trả cái kẹp cho tôi!"
Bào Văn cười khẩy nói: "Muốn sao, được, vậy thì tự mình qua đây lấy đi."

Tôi lập tức đi qua, vươn tay nắm lấy cổ tay của Bào Văn, định cướp lại cây kẹp, nhưng Bào Văn lại lắc mình một cái đã tránh được cổ tay tôi, đồng thời nhấc chân đá tôi, tôi thuận thế bắt lấy cổ chân của cô ta, bẻ mạnh chân cô ta lên trên đầu của cô ta, có thể do tôi dùng nhiều sức quá, cô ta chợt nhíu mày, tôi áp sát cô ta, dùng cả cơ thể khóa chặt cô ta, phòng ngừa cô ta tránh thoát sang hướng khác, nhưng thế này, cơ thể của hai chúng tôi gần như dính sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của cô ta, làn da mềm mại đó, mùi hương trên người của cô ta, không chỗ nào là không kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của tôi.

Không thể không thừa nhận người phụ nữ này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng cũng rất hấp dẫn, nếu không phải bởi vì có thù oán sâu nặng với cô ta, có thể bây giờ tôi đã muốn phát cuồng rồi.
Cố gắng áp chế cảm giác xao động trong lòng xuống, tôi vươn tay còn lại ra nắm lấy cái cằm của cô ta, cái mũi gần như dán lên cái mũi của cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bào Văn, cô không cần khiêu chiến giới hạn của tôi, đây là lần cuối cùng, nếu như cô còn làm nhục chị Thủy một lần nữa, tôi sẽ cởi sạch đồ của cô, sau đó vứt cô ra giữa phố."

Bào Văn cười khẩy nói: " Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Tôi chau mày, cô ta đột nhiên nâng tay lên đâm vào cổ tôi, trong tay cô ta không biết từ khi nào đã cầm sẵn một con dao, tôi sợ tới mức nhanh chóng né sang một bên, con dao găm của cô ta nhanh chóng quét qua ngực tôi, tôi lui mạnh ra phía sau, ngã lên bàn trà, cô ta đột nhiên nhảy lên trên người tôi, trịch thượng nói: "Tôi chơi người phụ nữ của cậu, mà cậu chỉ vứt tôi ra giữa phố thôi sao? Cậu có chắc mình là một người đàn ông hay không vậy?"
Không biết có phải cố ý hay không, lúc cô ta nói chuyện, thì thân thể cô ta cứ như một con rắn quấn lấy tôi, tôi không nói gì, cô ta giễu cợt nói: "Tôi còn nhớ rõ cái đêm mà chúng ta kết hôn, cậu nằm sấp lên trên người tôi, nhưng nhịn rất vất vả, cậu thèm khát cơ thể của tôi như vậy nhưng lại không dám làm cái gì? Trần Danh, cậu chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?"

Nghe vậy, tôi phẫn nộ đẩy cô ta ra, cô ta bị tôi đẩy ngã mạnh xuống sofa, thân thể của cô ta giống như không có xương cốt nằm sõng soài ở đó, dây lưng của váy ngủ đột nhiên bung ra, cô ta mặc là váy ngủ lụa tơ tằm, rất trơn, dây lưng vừa tuột, thì cả bộ váy đều trượt xuống dưới, dáng người đẹp đẽ hiện rõ mồn một, ánh mắt đảo qua ‘hình ảnh đẹp đẽ’ của cô ta, tôi nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Bào Văn cô từ khi nào lại trở nên đáng thương như vậy? Vì muốn ‘quyến rũ’ tôi mà phải chọc tức tôi?"
Mặt Bào Văn trắng bệch, tôi không nhìn cô ta nữa, cầm lấy cái kẹp trên sofa, sau đó xoay người đi lên lầu, lúc này, Bào Văn nói khẽ: "Là cô ta nợ tôi."

Tôi bất thình lình xoay người lại, Bào Văn chậm rãi giương mắt nhìn tôi, nói: "Tô Nhược Thủy, cô ta có ngày hôm nay, là do cô ta gieo gió gặt bão!"

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, giận dữ nói: "Đủ rồi! Ở trong mắt loại người như cô, thì cả thế giới đều có lỗi với cô, nhưng mà, thật ra không có bất kỳ ai có lỗi với cô cả, người như cô, cũng không xứng có được sự quan tâm của bất cứ ai!"

Nói xong tôi lập tức chạy lên trên lầu, đi tới phòng của Bào Văn, lúc này Tô Nhược Thủy vẫn còn đang an tĩnh nằm ngủ, tôi đi tới, cầm quần áo phủ lên người của cô ấy, khẽ khàng gọi một tiếng "chị Thủy", nói tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. Tô Nhược Thủy chậm rãi mở to mắt, ánh mắt rưng rưng, nỉ non gọi một câu "Trần Danh", sau đó nhắm hai mắt lại. Tôi sờ trán của cô ấy, mới phát hiện cô ấy đã bị sốt, thì ra cô ấy không hề ngủ, mà là bởi vì khó chịu. Tôi nổi giận, ôm lấy cô ấy, lao xuống lầu hỏi Bào Văn đã làm gì cô ấy?

Bào Văn cười khẩy nói: "Vậy thì cậu phải đi hỏi Dương Tuyết Tình, hỏi bà ta đã cho Tô Nhược Thủy uống cái gì."


Nói tới đây, Bào Văn không biết lấy ra một gói thuốc lá từ đâu, sau đó, cô ta thành thạo châm một điếu, rít một hơi, nhả khói, bắt chéo chân, ánh mắt mơ màng nhìn tôi nói: "Nhưng thấy cô ta vừa rồi điên cuồng như vậy, uống thuốc gì đoán một cái là ra ngay, đúng chứ?"


Tôi tức giận nhìn cô ta, chỉ muốn xé xác cô ta, cô ta một tay hút thuốc, một tay nghịch mái tóc đỏ của mình, nằm nghiêng người trên sofa, tư thế gợi cảm.


Tôi nghiêng mặt qua một bên không nhìn cô ta, nhíu mày nói: "Bào Văn, đừng quên cô còn có nhược điểm nằm trong tay của tôi."


Bào Văn nhướng mày cười, hỏi tôi rốt cuộc muốn nói cái gì? Tôi nói: "Giúp tôi đối phó nhà họ Dương, lần này chúng ta không phải là mối quan hệ hợp tác, mà là tôi muốn chi phối mọi thứ của cô!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK