Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mọi người ơi, tôi về rồi."

Tôi đứng đó nói với một thái độ tràn đầy hưng phấn, bọn Hồng Lượng tập trung lại, cũng rất vui vẻ chào hỏi tôi. Từ khi tôi thể hiện ra thái độ không màng danh lợi, đồng ý cạnh tranh công bằng một cách sang chảnh rất gì và này nọ hai tháng trước, thái độ của những người này đối với tôi rõ ràng đã cải thiện rất nhiều. Cho dù cuối cùng tôi tanh tag được bọn họ, ngồi vào chức đội phó, bọn họ chắc canh ta cũng sẽ tâm phục khẩu phục tôi.

Mà tất cả những chuyện này đều đã vượt xa dự đoán của tên khốn Tô Cảnh Hoa. Nghĩ như vậy là tôi đã nóng lòng nhìn thấy khuôn mặt bị ép phải nhận thua của cái tên đó rồi.

Tô Cảnh Hoa bình thường đều ở văn phòng của anh ta, có nơi huấn luyện chuyên biệt. Vì vậy có thể tự do lựa chọn huấn luyện cá nhân hay huấn luyện cùng đồng đội. Nhưng rõ ràng anh ta biết tôi đến, nên tôi vừa mới bước vào biệt thự thì anh ta đã từ văn phòng đi xuống rồi.

Hai tháng không gặp, xem ra Tô Cảnh Hoa vẫn phong độ ngời ngời, lịch lãm hiên ngang như trước. Đương nhiên là đứng trước một người khôi ngôi tuấn tú như tôi, cái sự đẹp trai của anh ta cũng bị đỡ đi nhiều rồi. Thật ra tôi vẫn luôn nghi ngờ, cái tên này cứ nhằm vào tôi ngoài chuyện vì Tống Giai Âm ra, còn bởi vì ghen tị vì tôi đẹp trai hơn anh ta.

Vừa oán thán thầm trong bụng, tôi cũng vừa chỉnh trang tác phong, cung kính hô to với Tô Cảnh Hoa: "Chào đội trưởng."

Xem ra tâm trạng Tô Cảnh Hoa cũng không tồi, cười đáp: "Trần Danh, chào mừng về đội."

Anh ta nói xong, nhìn về hướng Hồng Lượng nói: "Cậu không biết bọn Hồng Lượng mong mỏi cậu quay lại nhiều như thế nào đâu."

"Chuyện tỉ võ đó à, tôi cũng vẫn luôn nhớ rõ trong lòng đây này." Tôi cười đáp. Đoán rằng cái tên đó vui vẻ như vậy chắc chắn là nghĩ rằng tôi thua chắc rồi.

Tô Cảnh Hoa gật đầu nói: "Cậu nhớ thì tốt, các anh em đều không quên. Vả lại, vì không để cho cậu cảm thấy quá không công bằng, cậy đông hϊếp yếu, nên hôm qua tôi đã dựng một võ đài để bọn họ tiến hành thi đấu. Hồng Lượng giành được hạng đầu, hôm nay cậu ấy và cậu cùng thi đấu. Nếu thắng, chức đội phó là của cậu. Nếu thua, cậu ấy làm đội phó.”


Tôi gật đầu đồng ý, nhìn về phía Hồng Lượng, hắn có hơi kiêu ngạo gật đầu với tôi. Tôi cười rồi mời hắn lên võ đài, đồng thời nhìn xung quanh một lượt, phát hiện Cao Quang không ở đây, hơi khó hiểu hỏi Cao Quang đâu rồi? Vài người thường chơi chung với Cao Quang sắc mặt trầm xuống hẳn, Hồng Lượng thì cười khẩy nói: "Tên nhóc đó hôm qua bị thương khi thi đấu. Biết sao được, thực lực của tôi mạnh quá mà."

Nghe câu này, lòng tôi chợt nặng nề mà nói: "Nếu như bị thương nhẹ thì cũng không đến nỗi vắng huấn luyện. Sao vậy, cậu ấy bị thương rất nặng à?"

Một đội viên quan hệ khá tốt với Cao Quang hơi tức giận lên tiếng: "Có người cậy mạnh cố ý đánh người ta bị thương, Cao Quang bị gãy xương nhiều chỗ, đang nằm ở bệnh viện rồi. Bác sĩ nói còn chưa biết cậu ấy có thể hồi phục hoàn toàn hay không."

Gì chứ? Cao Quang bị thương rất nặng à? Tôi nhìn Hồng Lượng, hắn nhíu mày nói: "Hai, Hầu Tử này, cậu nói gì vậy chứ? Ý của cậu là tôi cố ý đánh Cao Quang bị thương à?"

Người đội viên bị gọi là Hầu Tử lớn tiếng đáp: "Chứ không phải chắc?"

Hồng Lượng giọng điệu khinh thường nói: "Tôi làm gì cố ý đánh cậu ta bị thương, do kỹ năng của cậu ta không bằng người khác, cơ thể lại quá yếu ớt mà thôi."
Mặc dù Hồng Lượng thề thốt phủ nhận, nhưng nhìn tất cả đội viên đều có thái độ bất mãn với Hồng Lượng, tôi cũng biết "Hầu Tử" không nói dối, chắc chắn hắn cố ý làm Cao Quang bị thương. Mà rất có khả năng nguyên nhân là do tôi và Cao Quang có quan hệ tốt. Chỉ là, trước đây thực lực của Hồng Lượng và Cao Quang ngang tài ngang sức, sao lại có thể đánh Cao Quang bị thương nặng được chứ? Không chỉ như vậy, lúc trước tôi cảm thấy Hồng Lượng tuy rằng ngông cuồng, nhưng cũng không đáng ghét đến mức như vậy, bởi vì sau khi tôi phát biểu, hắn còn là người vỗ tay đầu tiên. Sao trong vòng hai tháng ngắn ngủi, hắn lại nham hiểm tàn nhẫn, không có tình người như vậy?

Lúc này Tô Cảnh Hoa mới xụ mặt xuống nói: "Được rồi. Mọi người định lục đục nội bộ à?"

Chỉ một câu nói đã khiến nhóm người Hồng Lượng lập tức ngậm miệng lại. Lúc này Tô Cảnh Hoa mới nhìn tôi nói: "Hôm qua Cao Quang phát huy thất thường, Hồng Lượng không kịp dừng tay, vậy nên mới làm cậu ấy bị thương."
Sao tôi lại thấy càng giải thích càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi vậy nhỉ? Thêm nữa, Tô Cảnh Hoa lại lên tiếng chối bỏ trách nhiệm giúp Hồng Lượng, chuyện này quả thật không phù hợp với tính cách trung lập của tên đó. Nghĩ đến đây, tôi lập tức đoán được chuyện Hồng Lượng đánh Cao Quang bị thương nặng là do cậu ấy bị mắc bẫy. Mà đột nhiên Hồng Lượng lại mạnh hơn Cao Quang nhiều như vậy, không chừng Tô Cảnh Hoa đã động tay động chân gì đó.

Nghĩ đến đây, tôi kiềm chế cơn giận trong lòng, tôi và Cao Quang mặc dù cũng không tính là thân thiết gì, nhưng tôi rất thích cậu nhóc chất phác người Sơn Khê này. Huống chi cậu ấy cũng có vài lần mở lời nói giúp tôi, thật sự xem tôi như bạn bè. Vậy mà cuối cùng lại vì tôi mà nằm không cũng trúng đạn, sao tôi không tức được chứ?
Tôi từ từ bước lên võ đài, nói với Hồng Lượng: "Nhìn dáng dấp cậu nhất định là đối thủ mạnh, chút nữa nhờ cậu thủ hạ lưu tình. Tôi vừa mới hồi phục, không muốn lại quay về bệnh viện nằm tiếp đâu."

Tôi nói xong thì có vài người cười ha hả, Hồng Lượng mặt đầy kiêu ngạo nói: "Chưa đấu đã nhận thua, mặt mũi nam tử hán đại trượng phu biết để vào đâu? Mang toàn bộ thực lực của cậu ra liều mạng đấu với tôi. Chỉ cần cậu thắng thì xem như tôi là đồ bỏ đi, tôi cũng sẽ không lời oán trách. Tương tự, nếu cậu thua thì đừng có mà khóc đỏ mặt tía tai.”

Tôi đợi chính là câu nói này! Tôi nhìn Hồng Lượng, cười khẩy nói: "Nếu đã như thế, vậy thì tôi yên tâm đánh thẳng tay rồi. Do cậu nói cả, thua thì đừng có mà khóc đỏ mặt tía tai."

Hồng Lượng vốn tưởng bở tôi lo sợ, nghe được câu này mới ý thức được tôi đang nhục mạ hắn, lập tức nổi cơn tam bành. Hắn gào lên một tiếng, nhanh chóng xông lên, một đấm hướng về cái mặt tiền, một đấm đấm thẳng vào bụng dưới của tôi. Tôi dùng tư thế thái cực bát quái*, duỗi thẳng cánh tay ra cản lại, kịp thời dùng thế tứ lượng bát thiên cân**, phản kích tất cả công kích của hắn. Khi hai nắm đấm của hắn không còn sức lực phải thu lại, tôi đột nhiên ngồi xổm xuống, cơ thể nhanh chóng di chuyển chếch về phía bên trái, dùng lực bả vai đánh mạnh lên người hắn, đồng thời đổi chưởng bát quái thành bát cực quyền. Lực công kích của nắm đấm và bả vai đồng thời đánh vào người, cơ thể hắn lập tức bị tôi đánh cho văng ra xa, loạng choạng lui về phía sau mấy bước mới chậm chạp dừng lại.
* Tư thế thái cực bát quái: giống như động tác phổ biến mà mọi người thường nghĩ đến khi nhắc về tập dưỡng sinh.

** Tứ lạng bát thiên cân (dịch "dùng tứ lượng để đẩy nghìn cân"): là một thuật ngữ võ thuật, chỉ có trong Thái Cực quyền, tức là lấy nhu chế cương.

Hồng Lượng ho khan, là do vừa nãy hai nắm đấm của tôi đều đánh trúng vào lồng ngực hắn. Chắc chắn bây giờ trong ngực hắn có luồng khí đang dao động tán loạn, lên không được, xuống cũng chẳng xong.

Dưới khán đài lập tức nổ ra một tràng pháo tay vang rền như sấm, tất cả mọi người đều nhìn tôi với cặp mắt khác xưa. Có lẽ lúc này đây bọn họ mới nhận ra được, tôi không phải mạnh hơn mấy đứa côn đồ chỉ một chút chút mà thôi. Cho dù đánh với Hồng Lượng là người mạnh nhất trong đám bọn họ, tôi vẫn có thể không rơi vào thế bất lợi.
Hồng Lượng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, lạnh lùng nói: "Có hai cây bàn chải đánh răng thôi mà, xem ra tôi bắt buộc phải đánh hết sức rồi."

Tôi không nhịn được mà liếc mắt xem thường. Nghĩ bụng vừa rồi chắc mày không đánh hết sức á, bây giờ đoán chừng bị tao đánh cho rớt đài, còn bày đặt, làm màu.

Hai tháng nay ông Nhĩ huấn luyện tôi muốn chết đi sống lại. Cường độ huấn luyện có thể nói gấp bốn lần so với lúc ở trên núi. Nói cách khác, trong vòng hai tháng huấn luyện ngắn ngủi, còn hiệu quả hơn thời gian cả nửa năm huấn luyện đày đọa trên núi. Ông ấy nói, với thực lực hiện tại của tôi, trong đội ngoài Tô Cảnh Hoa ra, nguời khác chỉ có thể dựa cột yên lặng đứng xem. Cái thứ như Hồng Lượng, chẳng qua chỉ là một thằng hề, ngông cuồng cái con khỉ!
Hồng Lượng lần nữa tập kích tôi. Hắn xông lên rất nhanh, như một cơn gió lao thẳng tới trước mặt tôi. Tôi nhìn ra hắn chẳng qua là đang làm động tác giả nên cũng quyết định diễn một màn kịch chung, đứng lù lù đó không động đậy. Quả nhiên khi nắm đấm chuẩn bị đánh trúng người, thoắt một cái, hắn xoay người chuyển ra sau lưng tôi.

Lúc đánh nhau, để kẻ địch ở sau lưng là đại kị. Thậm chí tôi có thể cảm nhận được Hồng Lượng phía sau phấn khích như vừa cắn thuốc.

Tôi cười khẩy một tiếng, dùng tốc độ ánh sáng ngồi xổm xuống, hai tay chống xuống đất, hai chân đạp ra. Trong lúc hắn trở tay không kịp, đạp thẳng vào đầu gối. Hai tay hắn vẫn còn giữ ở tư thế công kích tôi, còn chưa kịp thu tay về, cả người đã ngã nhào về phía trước. Tôi chuyển người một cái, nguyên tấm lưng đã dán sát xuống đất. Rồi trong lúc hắn đang lảo đảo qua lại, tung thẳng một cước vào chỗ ở giữa hai chân. Hắn lập tức kêu rên thành tiếng, toàn thân ngã xuống đất, đau đến co quắp cả lại.
Bên dưới võ đài đồng loạt xuýt xoa, tôi còn nghe có người nói: "Thằng nhóc Trần Danh này khẩu vị cũng mặn ghê, sao mà thích đá vào chỗ đó của người ta vậy chứ?"

"Thằng nhóc này hiểm ghê, nhưng mà anh thích chú rồi đó!"

"Nhưng mà cũng thật sự không ngờ hai tháng không gặp, thực lực của Trần Danh đã mạnh đến mức này. Bây giờ tôi cũng có chút mong chờ cậu ấy và đội trưởng đánh thử một trận rồi. Muốn biết hai người họ ai mạnh hơn lắm luôn."

Nghe bình luận của đám đông, tôi cười khẩy trong lòng, quay qua hỏi Hồng Lượng: "Nhận thua chưa?"

Hồng Lượng gật đầu, tỏ ý bảo tôi dìu hắn đứng dậy. Tôi đưa tay ra kéo hắn. Ai ngờ hắn đè mạnh lên tay tôi, xoay người đứng lên. Trước sự tấn công bất ngờ, tôi bị hắn đá hất ra, tứ chi chạm đất. Hắn lập tức đánh thẳng một nắm đấm về phía mặt tôi, tôi nháy mắt nghiêng mặt né đi, nắm đấm của hắn quẹt vào gò má, gò má của tôi lập tức đau rát.
Tôi lăn vòng qua một bên, thuận thế bò dậy, đưa tay quệt lên mặt một cái thì nhìn thấy một bàn tay toàn máu.

Máu trên tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhãn cầu trong mắt tôi, tôi trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồng Lượng, phát hiện không biết từ lúc nào trong tay hắn đã thêm một con dao lam. Hắn cười khẩy nói: "Binh bất yếm trá***. Trần Danh, cậu đừng trách tôi, muốn trách chỉ trách cậu ngây thơ."

*** Binh bất yếm trá: việc quân cơ không câu nệ dối trá.

Tôi tức giận nói: "Cậu nói không sai, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Vì vậy tiếp theo đây, tôi chỉ có thể tàn nhẫn với cậu!"

Nói xong, tôi dùng tốc độ cực nhanh xông về phía Hồng Quang, hắn cũng xông đến tôi y như vậy. Hai chúng tôi đồng thời nhảy lên cao, hai chân va đập vào nhau giữa không trung. Sau khi tiếp đất, hắn bị tôi đấm cho một phát loạng choạng lui về sau, còn tôi thì nhân cơ hội xông về trước, hai tay trói chặt cổ tay của hắn, dốc sức vặn một cái, con dao lam trong hai tay hắn rơi xuống mặt đất. Tôi thả một tay hắn ra, chuyển lên trói chặt bả vai hắn, đấm lên trên một cái. Cơ thể hắn bị tôi nâng lên, xoay một vòng giữa không trung, nhanh chóng rơi xuống đất. Một chân tôi đá vào eo hắn, bẻ gãy cánh tay. Hắn đau đớn kên lên, tôi chỉ xem như không nghe thấy, thả cánh tay đã bị gãy của hắn ra, nắm lấy cánh tay còn lại bẻ gãy luôn. Sau đó, tôi túm gọn hai chân hắn bẻ một cái, bên tai truyền đến tiếng kêu "răng rắc", tiếng rên đau đớn của hắn kêu lên không dứt.

Dưới võ đài mọi người kinh ngạc hô lên. Tô Cảnh Hoa cũng nôn nóng, gằn giọng nói: "Trần Danh, cậu làm gì vậy?


Tôi nói: "Làm gì vậy? Chẳng phải hắn đã nói chỉ cần tôi dùng thực lực thắng được, hắn cũng không lời oán trách. Nếu đã như vậy, đương nhiên tôi không thể khiến hắn thất vọng rồi."


Nói xong tôi liền bóp chặt cổ Hồng Lượng, kéo cả người lên, cánh tay và cẳng chân của hắn đều rũ xuống, cả cơ thể giống như một con búp bê vải mềm nhũn. Lúc này hắn nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng đầy nỗi sợ hãi. Tôi nhìn hắn mà nói: "Là do cậu tự tìm đường chết!"


Tôi đánh một đấm vào bụng dưới của Hồng Lượng, hắn rơi xuống bên dưới đài tỉ võ một cách thảm hại. Tôi nhảy xuống muốn tiếp tục tẩn hắn, có người cản lại, tôi thẳng tay huých vai một cái ngã nhào ra ngoài. Lúc này, bên ngoài có một giọng nói tức giận truyền vào, mắng: "Đồ điên! Tên điên thủ đoạn độc ác! Loại người này sao có thể vào bộ đội?"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK