Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạt Tang nói thứ trong tay chị ấy là món đồ chuyển phát nhanh bí ẩn từ nước ngoài, mọi người đều lộ vẻ tò mò, trái tim thôi thì lại lỡ mất một nhịp, vừa nghe được hai chữ "nước ngoài", tôi đã tự nhiên nghĩ đến Tống Giai Âm đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài. Bưu phẩm bí ẩn này là cô ấy gửi cho tôi sao?

Nghĩ đến đây, tôi hơi sốt ruột nói: "Chị Tang, đưa em đi."

Mạt Tang gật đầu, đưa bưu phẩm cho tôi, tôi vừa định bóc thì Vương Duy lại kéo tay tôi lại, nói: "Tiểu Danh, cẩn thận chút, bưu kiện này nguồn gốc không rõ ràng, nhỡ là kẻ xấu gửi đến..."

Không đợi ông ấy nói hết, tôi đã cười an ủi: "Chú Vương, chú yên tâm đi, Nam Bắc chắc chắn đã kiểm tra rồi, nếu có vấn đề, thì bưu kiện không thể đưa đến đây được, còn nữa, đối phương gửi bưu kiện của cháu cho Nam Bắc, chứng tỏ cô ấy biết hoàn cảnh của cháu đáng lo, gửi cho Nam Bắc chỉ là để che tai mắt người khác thôi."

Đương nhiên, còn một điểm rất quan trọng tôi không nói với họ, đó là Tôn Nam Bắc gửi bưu kiện cho tôi nhưng lại không gọi điện báo cho tôi biết, chứng tỏ anh ấy muốn cho tôi niềm vui bất ngờ, một niềm vui bất ngờ sao có thể là thứ đồ tai hại chứ? Nghĩ đến đây, tôi không bận tâm sự lo lắng của họ, xoay chiếc nhẫn, dùng con dao giấu trong nhẫn mở chiếc hộp bưu kiện chắc chắn, sau đó trả nhẫn về trang thái ban đầu, ngón tay kìm lòng không đặng mà vuốt ve bên trên.

Vương Duy nhìn động tác này của tôi, cười nói: "Thiết kế của chiếc nhẫn này tinh tế ghê, chú thấy cháu thường xuyên mân mê nó, thích không nỡ buông tay, sao? Là cháu dâu tặng cháu à?"

Lời của ông ấy chắc là muốn trêu tôi, nhưng không biết lời này lại khiến tôi rơi vào cảnh xấu hổ, tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ một cái, thấy vẻ mặt chị ấy bình tĩnh, trông như không có gì khác thường, trong lòng hơi bất an, xấu hổ ho khụ một tiếng, nháy mắt với Vương Duy, Vương Duy hiểu ra nói: "Ồ, chúng ta mau xem bên trong bưu kiện này là gì đi."

Tôi cười xấu hổ, rồi nói: "Được."

Nói xong tôi lấy thứ bên trong hộp bưu kiện ra, thế mà lại là một album ảnh.


Tôi mở album ảnh ra, đập vào mắt là bức ảnh Tống Giai Âm mặc áo gió màu đen, dài thườn thượt, cười tươi rạng rỡ đứng trước tượng nữ thần tự do. Ảnh ngược sáng, mặt cô ấy ẩn sau ánh sáng chói mắt, có một phần không nhìn rõ, nhưng bỗng dưng thêm phầm mỹ cảm bí ẩn khó nắm bắt.

Tôi nhìn chăm chú vào cô ấy trong bức ảnh, nụ cười của cô ấy rất dễ lan tỏa, bỗng chốc, tôi cảm thấy mọi mệt mỏi và băn khoan trong tôi đều bị ngọt ngào và hạnh phúc thay thế. Tống Giai Âm, lúc cô ấy làm nhiệm vụ ở nước ngoài, thế mà vẫn dành thời gian chụp ảnh kỉ niệm cho tôi, còn gửi những bức ảnh này vượt đại dương đến tay tôi, chỉ vì muốn tôi biết cô ấy vẫn ổn.

Vương Tây Quyền nhìn Tống Giai Âm trong ảnh, bất giác cau mày nói: " Bắc phương hữu giai nhân, Nhất tiếu khuynh nhân thành (1). Cô gái này có chút cảm giác ấy, khí chất cũng xinh đẹp, nho nhã, đoan trang."

Vương Duy gật đầu, không nhịn được khen ngợi: "Cô bé này trông không kém cạnh mẹ cháu hồi trẻ, aiz, ai đây?"

Tôi không trả lời họ, trước mặt hai bậc cha chú, tôi thực sự ngại cho họ biết việc tôi lăng nhăng, vốn tôi có thể nói là bạn để lấy lệ với họ, nhưng tôi lại không muốn thế, dù Tống Giai Âm có thể sẽ không biết, tôi cũng cảm thấy giới thiệu cô ấy như vậy là không coi trọng cô ấy, nên tôi dứt khoát trả lời họ bằng sự yên lặng.

Hai người họ đều là người thông thái, thấy tôi im lặng thì nhìn nhau một cái, ngay lập tức thức thời ngậm miệng.

Tôi tiếp tục lật ảnh, mấy tấm ảnh đầu đều là của Tống Giai Âm, nhưng tôi biết, với tính cách của cô ấy thì sẽ không vất vả như thế chỉ vì gửi một bức ảnh cho tôi. Quả nhiên, khi tôi lật đến bức thứ bảy, ảnh đã thành của người khác.
Trong bức ảnh này, một người phụ nữ đang ôm một đứa bé ngồi trên ghế, phía sau thì có một người đàn ông cao to đứng, người đàn ông đeo kính gọng vàng, trông có vẻ thành thật, hiền hậu, trong mắt lại lộ vẻ tinh ranh, giống cảm giác về Chung Lương, chính là "người xấu giả tạo."

Tôi rút tấm ảnh đã ố vàng ra, lật mặt sau lên, chỉ thấy mặt sau viết "Bệnh viện tâm thần tư nhân Khang Phục thủ đô, nữ tên Bách Linh, vợ cũ của Giả Nhân Nghĩa, giả điên."

Một câu nói không đầu không đuôi, khiến tôi chẳng hiểu gì, mà Vương Duy thì ngay lập tức giật bức ảnh, ông ấy nói: "Giả Nhân Nghĩa, chẳng phải là người đứng đầu Án Thành tạm thời sao?"

Tôi nhếch mày, lẩm nhẩm lời trên bức ảnh, bệnh viện tâm thần, giả điên, những chữ này hình như để lộ một bí mật. Vợ cũ của Giả Nhân Nghĩa sao đang yên đang lành lại giả điên chứ? Hơn nữa là ai ép bà ta muốn giả điên? Là Giả Nhân Nghĩa sao?
Đoàn Thanh Hồ nói: "Trần Danh, tiếp tục lật."

Tôi hiểu ra, ngay lập tức tiếp tục lật tấm ảnh tiếp theo, lần này trong ảnh là một đôi tình nhân trông có vẻ quan hệ cực kì thân mật, người đàn ông ôm người phụ nữ từ sau lưng, người phụ nữ thì nghiêng mặt hôn lên mặt của ông ta. Mà người đàn ông này chính là Giả Nhân Nghĩa, còn về người phụ nữ thì lại không phải Bách Linh, tôi rút ảnh ra, lật mặt sau, trên mặt sau viết một câu thế này: "Giả Nhân Nghĩa lòng lang dạ sói, làm mọi việc xấu vì công danh, gϊếŧ vợ bỏ con giấu tội, nếu trời có mắt sẽ lấy mạng ông."

Bài thơ con cóc này dùng rất nhiều sức, nên vừa nãy lúc tôi xem ảnh, rõ ràng có thể thấy trên người của hai người đó đều có đường vân cộm lên, đó là do bút tì mạnh tạo thành, màu mực của bài thơ con cóc này rất nhạt, nét chữ cũng không giống của Tống Giai Âm, tôi nghĩ, đây chắc là Bách Linh viết, chỉ có điều những bức ảnh này sao lại ở trong tay Tống Giai Âm?
Tôi nghĩ, Tống Giai Âm nhất định đã tốn nhiều công sức mới lấy được thứ này nhỉ? Mà có manh mối này, nếu chúng tôi muốn điều tra Giả Nhân Nghĩa kia thì đơn giản hơn nhiều rồi.

Vừa nghĩa, tôi vừa đưa ảnh cho Vương Duy, sau đó tiếp tục lật phía sau, lần này là ảnh đơn của phụ nữ, người phụ nữ này rất xinh đẹp, chỉ có điều trong mắt lại có vẻ tùy tiện, trông không đứng đắn lắm, người phụ nữ này chính là "tình nhân" của Giả Nhân Nghĩa, đương nhiên cũng có thể là vợ hiện tại của ông ta.

Tôi rút ảnh ra, lật phía sau, nét chữ phía sau rất mới, giống y hệt bức đầu, là nét chữ của Tống Giai Âm, bên trên viết thế này: "Liễu Phiêu Phiêu, vợ hiện tại của Giả Nhân Nghĩa, tác dụng: tham khảo người tình của Triệu Kiến Hoa."

Một câu nói đơn giản nhưng lại ẩn giấu quá nhiều tin tức, tôi ngay lập tức nói: "Chú Vương, chú ngay lập tức sai người đi điều tra Liễu Phiêu Phiêu này, lúc cần thiết thì dùng bạo lực khống chế bà ta cũng được."
Nghe thấy thế, chú Vương ngay lập tức chạy ra một chỗ gọi điện thoại, giờ Giả Nhân Nghĩa đang ở Án Thành, Liễu Phiêu Phiêu này chắc chắn cũng ở đó, điều tra cũng đơn giản.

Nghĩ đến đây, tôi hỏi Vương Tây Quyền: "Chú Quyền, có ai biết chú về Án Thành không?"

Vương Tây Quyền lắc đầu nói: "Không."

Tôi gật đầu nói: "Vậy được, để chắc chắn, chú đợi đến khi chú Vương lấy được đủ chứng cớ rồi xuất hiện, dù sao tin chú mất tích đã lan truyền ầm ĩ, công việc ở Án Thành tạm thời có người làm thay chú, dù có biến mất thêm mấy ngày cũng không sao."

Nghe thấy thế, Vương Tây Quyền gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, cậu yên tâm, tôi và chú Vương của cậu tự hiểu rõ. Nhưng cô gái xinh đẹp cho cậu ảnh chắc là Tống đại tiểu thư xinh đẹp như tiên trong lời đồn đúng không?"
Tôi mỉm cười, ngầm thừa nhận đáp án của ông ấy, ông ấy nhìn Đoàn Thanh Hồ một cái, nhếch mày nói: "Trần Danh, nhóc con cậu đúng là hạnh phúc, có người đẹp như cô Đoàn bên cạnh, lại có hồng như cô Tống giúp đỡ đúng là khiến người ta ao ước."

Vương Duy khá là thích thú nói: "Ồ? Thì ra cô gái này là Tống đại tiểu thư?"

Tôi hơi bất ngờ hỏi: "Chú Vương cũng biết cô ấy?"

Vương Duy cười ha ha nói: "Biết chứ, sao có thể không biết được? Nhà họ Tống bọn họ có quan hệ rất tốt với bố cháu, lúc chú và cô Đinh đến thủ đô tham dự lễ cưới của bố mẹ cháu, bố mẹ Tống đại thiểu thư cũng đi, lúc đó bọn chú còn trêu nhau, chú nói nếu sau này mẹ cháu sinh con gái thì làm vợ anh cháu, vợ chồng nhà họ Tống nói nếu hai nhà họ sinh một nam một nữ, ai cũng không được cướp với họ, hai nhà đã đính ước từ bé rồi. Vì việc này, suýt nữa chú đã đánh nhau với gã họ Tống kia."
Nghe thấy thế, tôi sững sờ, không ngờ tôi và Tống Giai Âm lại có bắt nguồn như vậy, tôi không nhịn được hỏi: "Sau đó, hai nhà có đính ước không?"

Nói xong tôi lại thấy buồn cười, vì tôi vừa sinh ra đã bị người ta dẫn đi, lúc đó, thân phận của tôi sao có thể đính ước từ bé với Tống Giai Âm chứ?


Đang nghĩ thì tôi lại nghe Vương Duy nói: "Hình như có trao đổi vật đính ước... lúc đó đại tiểu thư nhà họ Tống sinh trước, mà lúc mẹ cháu kiểm tra ra là mang thai con trai, thì hai nhà đã quyết định việc kết thông gia này rồi, khiến gã họ Tống kia vui chết đi được, còn cố tình gọi cho chú khoe khoang. Tiếc ghê, sau đó bố cháu gặp chuyện, bọn chú không liên lạc với nhau nữa."


Vương Duy lại lải nhải một số việc, trong đầu tôi lại luôn vang vọng câu nói của ông ấy lúc nãy, trong lòng có một suy nghĩ kì diệu, thì ra... Tống Giai Âm là vợ chưa cưới của tôi?

Chú thích:


(1) Bắc phương hữu giai nhân, Nhất tiếu khuynh nhân thành: Là hai câu thơ, có nghĩa phương Bắc có giai nhân, cười một cái khiến thành quách ngả nghiêng, ý chỉ quá đỗi xinh đẹp, cười một cái mà có thể làm đổ thành.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK