Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Bạch Bách Hợp nói ra câu này, tôi vội phun hết toàn bộ món bánh ngọt trong miệng ra, sau đó ho khan kịch liệt, tôi nhìn em ấy, mặt em ấy đỏ như quả táo, nhìn tôi nói: "Em... em biết em không xứng với anh, nhưng em muốn chăm sóc cho anh, bởi vì anh vừa mất đi một người bạn gái nên em muốn bù đắp cho anh."

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Bách Hợp, tôi thu lại nụ cười, nói: "Hoang đường."

Em ấy hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn tôi, tủi thân cắn chặt môi, tôi vốn muốn dạy dỗ con bé, rằng con gái như em ấy không được qua loa đại khái với những chuyện như thế này, nhưng vừa thấy bộ dạng của em ấy, tôi như thấy đôi mắt của đứa em gái đã qua đời đang nhìn tôi, nhất thời cảm thấy đau nhói trong lòng, cũng có một phần thương xót với em ấy.

Thởi dài một hơi, tôi đưa tay lên vuốt nhẹ tóc em ấy, nói: "Anh từ chối em, không phải vì cảm thấy em không xứng với anh, mà hoàn toàn ngược lại là anh cảm thấy anh không xứng với em. Em đơn thuần, ngây thơ, thế giới của em cũng chắc chắn rất đơn giản, vừa nhìn đã thấy rõ được điều đó, nhưng anh lại là một vũng đầm lầy, mỗi người có liên quan đến anh không ít thì nhiều đều sẽ gặp đen đủi, cho nên mới là anh không xứng với em, hai người chúng ta là những người không cùng một thế giới.”

"Hơn nữa, em muốn làm bạn gái của anh chỉ là để đền bù cho anh, nhưng tất cả những chuyện này anh gặp phải đều không phải do em, nếu như miễn cưỡng muốn nói em có liên quan đến anh thì đó cũng chỉ là em đã cứu anh, bởi vì nếu như không có chuyện ở quán trà sữa, khiến anh phát hiện ra kẻ đó, thì có thể anh đã bị đối phương xử cho đến xương cốt cũng chẳng còn nữa, cho nên, em không cần áy náy, càng không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý nào."

Sau khi Bạch Bách Hợp nghiêm túc nghe tôi nói xong, cúi đầu không nói gì. Tôi cầm một miếng bánh điểm tâm, nói: "Có điều ý tốt của em anh đã nhận, nhưng là con gái có lương thiện thế nào cũng không được lấy cả đời mình ra để báo ân, một đời người ngắn như vậy, nói không chừng một ngày nào đó trôi qua mà bất chợt đã đến cuối đường rồi, cho nên mỗi người đều phải có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, đặc biệt là người như các em, các em có thể có một cuộc sống hạnh phúc sạch sẽ, tuyệt đối đừng làm những chuyện hồ đồ."

Nghe đến đây, Bạch Bách Hợp ngước hai đôi mắt long lanh như nước nhìn tôi, tôi cười nói: "Nhìn anh như vậy làm gì? Có phải chê anh lắm lời đúng không?"

Bạch Bách Hợp lắc đầu, nói: "Vậy nếu như em nói, em muốn làm bạn gái của anh không phải vì muốn bù đắp cho anh, mà bởi vì em thích anh thì sao?"


Tôi vừa nhét miếng bánh ngọt vào miệng lại phải nhổ ra. Tôi nhìn em ấy, nói: "Đừng có đùa nữa."

Bạch Bách Hợp di di chân, đỏ mặt khóc, nói: "Em không đùa với anh, em... em thật sự thích anh."

Nhìn em ấy dường như đang nói thật, tôi có chút kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy em nói cho anh biết, em thích anh ở điểm gì? Anh thay đổi đi là được đúng không?"

Bạch Bách Hợp bị tôi chọc cho dở khóc dở cười, em ấy vừa lau nước mắt vừa nói: "Em... lúc anh lấy thân mình đứng ra bảo vệ em, em đã có chút cảm giác với anh rồi, sau đó anh còn vì em mà đối đầu với nhiều người như vậy, lại còn trước mặt các bạn học của em nắm chặt tay em, khí phách bảo vệ em, khiến em cảm thấy mình như một công chúa nhỏ, từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai che chở cho em như vậy, cho dù là chị gái em, chị ấy cũng luôn yêu cầu em phải độc lập mạnh mẽ, cho nên, anh là người đầu tiên cho em cảm giác mình giống như một đại tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay."

Tiểu công chúa, đại tiểu thư.

Không ngờ Bạch Bách Hợp lại có những suy nghĩ giống như những nữ chính ngây thơ trong truyện tiểu thuyết vậy, có điều nghĩ lại cũng đúng, từ nhỏ em ấy đã không có bố mẹ, chỉ có mỗi chị gái chăm sóc, cuộc sống chắc cũng trải qua rất nhiều khổ cực, mặc dù tôi và em gái tôi không có thời gian dài ở cùng nhau, nhưng ít nhất em ấy còn có cô chăm sóc, như vậy tính ra, Bạch Bách Hợp còn khổ hơn em gái tôi vài phần.

Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống em gái tôi, tôi như được nhìn thấy con bé, thương xót nói: "Nha đầu ngốc, anh bảo vệ em là bởi vì em là một cô gái tốt, nói thật, cho dù lúc đó người anh gặp không phải là em mà là một người khác thì anh cũng sẽ bảo vệ đối phương như vậy, anh là người hay lo chuyện bao đồng, tính anh là trong mắt không chịu được một hạt cát đó. Hơn nữa, em cũng biết em rất giống với em gái của anh, điều này khiến anh nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ và quan tâm em như em gái của anh vậy, trong lòng anh, em từ đầu đến cuối chỉ giống như em gái anh thôi, quan hệ giữa chúng ta không thể tiến thêm được nữa."
Bạch Bách Hợp nghe tôi nói những lời từ chối, nhất thời nước mắt lã chã, em ấy khóc khiến tôi rất khó chịu, nhưng tôi cũng hết cách, mặc dù tôi rất hay do dự thiếu quyết đoán với chuyện tình cảm, nhưng vì đó là những người phụ nữ tôi yêu thương sâu đậm, những gì họ làm vì tôi nhiều hơn rất nhiều những người con gái bình thường khác, nhưng đối với những người phụ nữ tôi không thích, thì tôi rất rõ đạo lý ‘đêm dài lắm mộng".

Tôi an ủi em ấy nói: "Đừng khóc nữa, Bách Hợp. Nghe anh nói một câu, đối với tình cảm không được quá qua loa đại khái, em nói em thích anh, anh lại không thấy như vậy, bởi vì theo anh thấy, điều em thích chỉ là cảm giác anh bảo vệ em ngày hôm đó mà thôi, là bởi vì không có ai từng bảo vệ em như vậy, cho nên em mới rất cảm động, mới khiến em nhầm tưởng cảm giác là thích anh, nhưng thực ra cảm giác của em với anh không phải là yêu thích, mà là cảm giác được nương tựa."
Bạch Bách Hợp cắn môi, không nói gì.

Tôi thấy cứ tiếp tục như này cũng rất bối rối, nên nói với em ấy: "Được rồi, sắp đến giờ anh phải châm cứu rồi, cũng không còn sớm nữa, em về trường đi."

Bạch Bách Hợp đáng thương hỏi: "Anh đang đuổi em đi sao?"

Tôi đột nhiên bối rối vô cùng, thầm nghĩ nha đầu này mặc dù rất đơn thuần nhưng không ngốc, vội nói không phải vậy, tôi nói cảnh tượng tôi châm cứu rất khủng khϊếp, tôi sợ em ấy nhìn thấy rồi sẽ mơ ác mộng, ai ngờ em ấy lại cười một nụ cười ngọt ngào, không hề giống với người vừa khóc xong, nói: "Không sao, em muốn xem anh châm cứu thế nào, em muốn... được ở cạnh anh thêm một lúc nữa."

Con gái càng đơn thuần, khi xác định một ai đó lại càng ngoan cố. Tôi thật sự đau đầu, nói: "Vậy phiền em xuống khuôn viên bệnh viện tìm giúp anh một người tên là ông "Nhĩ Đông" được không?"
Bạch Bách Hợp gật đầu, em ấy đứng lên định đi, vừa quay người thì có người mở cửa đi vào, đập vào mắt là một người phụ nữ thanh lệ xinh đẹp. Tóc của người phụ nữ xõa ra buông trước ngực, mặc một chiếc váy baby doll màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo gile màu trắng, bên dưới chiếc váy đen là một đôi giày cao gót tinh xảo.

Mặc dù ăn vận rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người phụ nữ này lại mang lại cảm giác như đại minh tinh vậy.

Một người phụ nữ tùy tiện mặc đại cái gì đó cũng có thể tạo nên cảm giác tuyệt đại mỹ nhân, ngoài Tống Giai Âm ra còn có thể là ai nữa đây?

Lúc Tống Giai Âm nhìn thấy Bạch Bách Hợp, biểu cảm hơi gợn, khẽ nhướn lông mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua một lượt gương mặt em ấy, mang theo vẻ dò xét kĩ lưỡng.

Thấy Tống Giai Âm đi vào, tôi nhất thời vô cùng vui mừng, nên cũng không để ý anh mắt cô ấy nhìn Bạch Bách Hợp, nói: "Giai Âm, cuối cùng em cũng chịu đến gặp anh rồi."
Bạch Bách Hợp quay lại nhìn tôi một cái, có lẽ từ trong ánh mắt của tôi đã hiểu ra được điều gì, ánh mắt em ấy có chút chua chát, sắc mặt tái nhợt, sau khi quay mặt đi, liền cúi gằm mặt, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Tống Giai Âm.

Kỳ thực, Bạch Bách Hợp cũng xinh đẹp không kém Tống Giai Âm là bao, ngũ quan của em ấy sạch sẽ tinh khiết, mộc mạc như những sóng lúa vàng óng trên đồng quê, như cánh đồng hoa oải hương chạy dài không thấy điểm dừng, như đóa sen trắng yên lặng nở rộ giữa đầm sen, nhưng khí chất của em ấy mà so sánh với Tống Giai Âm thì giống như sự khác biệt giữa mây và bùn vậy, đương nhiên Tống Giai Âm chính là đám mây đó.

Khi khí chất của một người có thể khiến người khác quên đi vẻ bề ngoài của cô ấy, vậy thì người đó xinh đẹp hay không không còn quan trọng nữa, mà vừa hay Tống Giai Âm lại chính là người như vậy, cho nên trước mặt cô ấy, Bạch Bách Hợp thật sự chỉ có cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không biết có phải bởi vì cảm thấy chênh lệch giữa mình và Tống Giai Âm quá lớn hay không mà vừa nhìn đã thấy cảm giác tự ti của Bạch Bách Hợp khi đối diện với cô ấy. Em ấy vội vàng nắm chặt lất vạt áo, hoảng loạn gọi lớn một tiếng "chị dâu", Tống Giai Âm bình thản nói: "Chào em, vừa mới đến đã đi rồi sao?"

Bạch Bách Hợp gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Em... em đi gọi ông Nhĩ cho anh Trần."

Tống Giai Âm gật đầu, nói: "Vậy vất vả rồi."

Bạch Bách Hợp vội vã chạy đi, sau khi em ấy đi, tôi nhìn Tống Giai Âm, cười nói: "Giai Âm..."

Gọi cô ấy một tiếng xong, tôi thật sự không biết nên nói thế nào, muốn nói "anh xin lỗi", nhưng biết cô ấy chẳng cần, muốn nói "anh nhớ em", lại cảm thấy bản thân không có tư cách, nhất thời tạo nên khung cảnh ngại ngùng á khẩu không nói nên lời.

Tống Giai Âm đi đến bên cạnh tôi, nhìn chỗ điểm tâm trên mặt bàn, tôi vội vàng giải thích nói: "Em ấy là em gái của một người bạn của anh, lần trước anh tiện đường đưa em ấy đến trường nên mới xảy ra một loạt những chuyện Vương Hạo sau này, em đừng hiểu lầm, hơn nữa em thấy em ấy trông rất giống em gái của anh, anh tuyệt đối không có ý định không tốt gì với em ấy cả, dù sao cảm giác đó giống như cảm giác anh đang yêu đương với Vi Vi vậy, anh không thể làm những chuyện như vậy..."


Nói xong tôi lén lút nhìn Tống Giai Âm, cô ấy đi đến mân mê chậu hoa, không chút để tâm nói: "Em thả Đoàn Thanh Hồ ra rồi."


Tôi khẽ chột dạ, trong lòng nhất thời hỗn tạp, tôi nhìn cô ấy nói: "Cảm ơn em, Giai Âm."


Tống Giai Âm dửng dưng nói: "Anh không cần nói cảm ơn em, em thả cô ấy đi cũng là có lí do, thậm chí có thể nói thực ra là em đang lợi dụng cô ấy, em muốn dùng cô ấy để dụ những kẻ còn lại, sau đó sẽ một mẻ lưới tóm gọn bọn chúng."


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK