Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được? Tôi thấy không được.”

Một câu nói khiến tôi ngừng thở, tôi giật mình nhìn ra cửa, chờ đợi người vừa nói ra câu đó xuất hiện.

Một cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc một cái áo khoác, và chiếc quần bò màu xanh đậm bước vào. Nửa khuôn mặt phía trên giấu sau chiếc mũi lưỡi trai, trông nửa khuôn mặt phía dưới có thể nhận ra đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Cô ấy yên lặng đứng đó không cần phải ra vẻ ăn nói hùng hổ, không cần người khác nhìn rõ dung mạo của mình nhưng lại rất khí thế, hơn nữa đứng bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cực kỳ phong độ.

Thông minh như yêu quái, xinh đẹp đến mức khiến người ta không nhớ rõ khuôn mặt, lạnh lùng khiến người khác phục sát đất, thủ đoạn lợi hại vô biên, đây chính là hình ảnh của người con gái trong mắt tôi, Tống Giai Âm.

Bên cạnh Tống Giai Âm là một người mặc bộ áo sườn xam nam màu trắng, chính là Tam gia với bộ dạng cực kỳ giống với các công tử thời đại nhà Minh.

Khi nghe thấy câu nói này, tôi biết ngay rằng cô ấy tới rồi, chỉ có điều lúc cô ấy thực sự đứng trước mặt tôi, tôi vẫn không thể kiềm chế được niềm vui khôn xiết trong lòng. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ đó chính là cô ấy chưa chết, cô ấy còn sống!

Tôi muốn hét lên gọi cô ấy, nhưng nghĩ tới bộ dạng nhếch nhác của mình hiện giờ tôi xấu hổ không dám mở miệng, tôi cúi đầu, sợ cô ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng thảm hại này. Có điều, chỉ cần nghĩ rằng cô ấy còn sống, tôi không kiềm chế được nên lén nhìn cô ấy. Tôi muốn nhìn xem cô ấy có bị thương không, có chê bai bộ dạng này của tôi không.

Tống Giai Âm chầm chậm bỏ mũ xuống, khi khuôn mặt cô ấy lộ ra, tất cả mọi người đều chết lặng.

Biểu cảm của chú Lôi rất khó coi, nói mặt như gặp ma cũng không quá đáng.

Tống Giai Âm nhếch mép cười nói: “Trần Danh nói với tôi là chú muốn nhận cậu ấy làm con nuôi. Hi vọng tôi từ Thủ đô tới vẫn còn kịp tham gia buổi nhận người thân này, nhưng mà xem ra tình hình có gì đó không đúng lắm.”


Cả hội trường xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn chú Lôi bằng con mắt kinh ngạc rồi bàn tán.

Hình như không có ai nghi ngờ lời nói của Tống Giai Âm, có lẽ cô ấy có khả năng thuyết phục người khác. Không có lý do gì khác, đơn giản vì cô ấy chính là Tống Giai Âm.

Tôi nhìn chú Lôi, không thể phủ nhận ông ta rất giỏi, trong một thời gian ngắn đã thay đổi sắc mặt điều chỉnh lại tâm trạng.

Ông ta cười ha ha nói: “Đại tiểu thư, xem ra đến cô mà cậu ấy cũng lừa. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói muốn nhận cậu ấy làm con, hơn nữa cậu ấy phạm sai lầm, làm chuyện phạm pháp. Nếu tôi không xử lý cậu ấy thì trái với quy tắc trong thế giới ngầm ở Nam Kinh. Đại tiểu thư, cô là người Thủ đô không hiểu tình hình ở Nam Kinh chúng tôi, có lẽ còn muốn bảo vệ Trần Danh, nhưng quy tắc không thể nhượng bộ chỉ vì tình cảm, mong cô đừng làm khó tôi.”

Tôi chửi thầm “gian trá”! Ông ta nói vậy khiến mọi người đều có suy nghĩ “bài trừ”, cho dù mọi người đều biết Tống Giai Âm là người Thủ đô, và còn là nhân vật lợi hại hơn cả chú Lôi nhưng trong mắt những người này cô ấy chẳng qua cũng chỉ là người ngoài, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện ở đất Nam Kinh?
Qủa nhiên là như vậy, chú Lôi vừa ngắt lời lập tức có người hét lên: “Ở đây là Nam Kinh, không phải Thủ đô, không phải nơi cô có thể nhúng tay vào, mau cút về đi.”

Sắc mặt Tam gia lạnh lùng rồi sẵng giọng nói: “Ai nói câu này bước ra đây, nói lại một lần nữa trước mặt Vân Tam Thiên tôi!”

Gần đây Tam gia phát triển mạnh ở cả hai giới ngầm và giới chính đạo. Từ sau khi anh ấy quyết định lộ diện thì đac thâu tóm nhiều quán bar nổi tiếng ở Nam Kinh, nắm giữ lượng lớn thế lực ngầm ở đây, ngoài ra anh ấy còn có mối quan hệ tốt với chính phủ, làm nhiều việc cho chính phủ.

Đương nhiên, những điều này tôi đều nghe được từ Triệu Côn Bằng. Một nhân vật nhỏ bé như tôi vẫn chưa đủ tư cách để bước vào thế giới của Tam gia hiện giờ, cũng chưa đủ tư cách biết được quá trình đấu tranh của những nhân vật tầm cỡ.
Lúc này, Tam gia vừa mở lời, cả hội trường đều im bặt.

Tống Giai Âm bình tĩnh nói: “Thế lực của thế giới ngầm ở Nam Kinh thế nào tôi không quan tâm, tình hình của thế giới ngầm ở Nam Kinh thế nào tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ biết một con chó mà nhà họ Tống chúng tôi nuôi bắt đầu cắn bừa. Đã như vậy, tôi có trách nhiệm gϊếŧ chết con chó dại đó.”

Sắc mặt chú Lôi tái nhợt nói: “Đại tiểu thư, tôi không hiểu ý của cô.”

Tống Giai Âm cười khẽ nói: “Không hiểu là chuyện bình thường, súc sinh làm sao hiểu được tiếng người? Hơn nữa còn là một con chó dại.”

Lần này cả hội trường như bùng nổ, tất cả mọi người đều nhìn Tống Giai Âm như quái vật, tục ngữ có câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhưng Tống Giai Âm dám nói chú Lôi là một con chó dại của nhà họ Tống, còn nói muốn đánh chết ông ta. Quả là ngông cuồng, nhưng người con gái này có năng lực khiến người khác tin mình cho nên không ai nghi ngờ cô ấy không làm được chuyện này, có điều người ta vẫn rất hiếu kì đoán về thế lực chống lưng và xuất thân của cô ấy.
Chú Lôi cuối cùng cũng phát điên lên, ông ta có vẻ đã quyết tâm trở mặt với nhà họ Tống, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, Lôi Nhân tôi mấy năm nay đều hết lòng trung thành với nhà họ Tống, cuối cùng lại đổi lấy lời bình phẩm và kết cục thế này, cô cũng bắt nạt người quá đáng quá rồi! Nhà họ Tống đã coi tôi như vậy thì tôi cũng không cần thiết phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tống các người nữa. Kể từ bây giờ, Lôi Nhân là Lôi Nhân, nhà họ Tống là nhà họ Tống, chúng ta vạch rõ ranh giới! Còn ở nam Kinh, tôi không quan tâm cô là ai, đến rồi thì phải tuân theo quy tắc của tôi!”

Nhìn chú Lôi phẫn nộ, trong lòng tôi khó chịu. Nếu chú Lôi đã không còn sợ Tống Giai Âm nữa thì sự uy hϊếp của Tống Giai Âm với ông ta không còn ý nghĩa gì nữa. Thoáng cái tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, không phải lo cô ấy không cứu được tôi mà tôi lo rằng cô ấy sẽ bị chú Lôi làm khó. Vì cứu tôi mà Đoàn Thanh Hồ đã phải trả cái giá rất đắt, tôi không muốn nhìn thấy Tống Giai Âm gặp phải nguy hiểm.
Hình như biết tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm đột nhiên chớp mắt nhìn tôi, rồi cười nói: “Quy tắc của ông? Có phải ở Nam Kinh ông mới là người có quyền quyết định?”

Nói xong cô ấy nhìn Diệp Phong cười nói: “Diệp đại thiếu gia cũng nghĩ như vậy sao?”

Từ khi Tống Giai Âm xuất hiện, Diệp Phong luôn chau mày và trong trạng thái phòng bị, hình như thấy nhân vật nguy hiểm nào đó. Lúc này Tống Giai Âm đột nhiên hỏi anh ta, anh ta hơi chau mày rồi trầm giọng nói: “Nam Kinh đương nhiên không phải do một tên lưu manh có quyền quyết định.”

Tống Giai Âm hé miệng cười nói: “Không sai, cho nên Lôi Nhân ông ‘tự lập tòa án’, hòng ‘gϊếŧ người khác’, hơn nữa còn ‘tụ tập phi pháp’, những việc này đều là phạm tội, một tên tội phạm có tư cách gì để nói về quy tắc?”

Ngừng một lúc, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô ấy lại ném ra một ‘quả bom’, nói: “Vả lại, người gϊếŧ chết Cao Dĩ Tường là ông, nhưng ông lại vu oan giá hoạ cho người khác. Hành động bỉ ổi dám làm không dám nhận của ông mà xứng làm vua của thế giới ngầm của đất Nam Kinh này? Cũng xứng đặt ra quy tắc của các thế lực ở Nam Kinh sao?”
Một câu nói lại lần nữa khiến không khí hộp đêm sục sôi.

Sắc mặt chú Lôi trắng bệch nói: “Nói bậy, Cao Dĩ Tường là do Trần Danh gϊếŧ, chứng cớ rành rành!”

“Chứng cớ rành rành? Thế được, chỗ tôi đây cũng có chứng cớ rành rành, có thể chứng minh kẻ gϊếŧ người là ông. Lôi Nhân, ông dám xem không?” Tống Giai Âm cười lạnh lùng.

Cô ấy nói xong, Tam gia gọi Triệu Côn Bằng ra, Triệu Côn Bằng bước vào, nhanh chóng đi xuyên qua đám người bước tới phía máy tính ở góc dưới của sân khấu.

Không bao lâu, trên màn hình hiện ra cảnh “tôi” đâm chết Cao Dĩ Tường, có điều hình ảnh này còn có phần sau.

Chỉ thấy “tôi” giả kia chầm chậm quay lại, khuôn mặt xuất hiện trên màn hình là Đao Tử, đối diện Đao Tử là chú Lôi đang ngồi vắt chân, nhìn Cao Dĩ Tường nằm đó với khuôn mặt đắc ý.
Chân tướng sự việc trong chốc lát đã sáng tỏ, tất cả mọi người đều nhìn chú Lôi với ánh mắt ngỡ ngàng, Tống Giai Âm chớp mắt nói: “Lôi Nhân, ông còn có gì để nói nữa không?”

Sắc mặt chú Lôi khó coi, không nói nên lời.

Tống Giai Âm bình tĩnh nói: “Ông gϊếŧ Cao Dĩ Tường, nhưng giả vờ là người bắt được hung thủ, nói xằng bậy kích động tâm lý của mọi người, dắt mũi tất cả mọi người rồi chơi khăm họ hết lần này đến lần khác, Lôi Nhân, ông đúng là tính toán giỏi lắm.”

Rất nhiều người phía dưới sân khấu đều phẫn nộ, dù sao vừa rồi chú Lôi còn kêu gọi mọi người, còn một số người không tức giận là vì không dám thể hiện ra mà thôi. Dù sao thì chú Lôi có bị Tống Giai Âm xử lý hay không vẫn chưa biết được.

Chú Lôi chau mày, vừa định hành động thì một nhóm cảnh sát đặc nhiệm đột nhiên xông vào. Sự xuất hiện đột ngột của họ khiến tất cả mọi người đều hốt hoảng. Người đi đầu gật đầu với Tống Giai Âm, sải bước hiên ngang đến trước sân khấu nói: “Lôi Nhân, ông đã bị bắt với tội ‘gϊếŧ người’, ‘phản quốc’.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả tôi. Nói chú Lôi phạm tội gϊếŧ người tôi có thể hiểu, nhưng sao lại là “tội phản quốc”?

Tôi nhìn Tống Giai Âm, cô ấy nhìn tôi cười, tôi đột nhiên bình tâm trở lại, nghĩ “tội phản quốc” có lẽ là tội mà Tống Giai Âm sắp xếp cho ông ta, để dồn ông ta vào chỗ chết.

Giờ tôi thực sự chẳng hiểu gì cả, tôi cảm giác Tống Giai Âm ngày càng thần bí, sức mạnh của cô ấy quả thực rất lớn, rốt cục cô ấy có thân phận gì, tại sao lại quan tâm đến tôi?

Không lâu sau, chú Lôi và đàn em của ông ta đều bị bắt đi. Tôi phấn khích đến mức bò dậy, lao xuống sân khấu đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ. Tôi đẩy Diệp Phong ra, nói với Đoàn Thanh Hồ: “Chị, em đưa chị đến bệnh viện.”

Nói xong, tôi cõng Đoàn Thanh Hồ trên lưng muốn xông ra ngoài, khi đi qua Tống Giai Âm, tôi dừng lại ngập ngừng muốn nói, cô ấy cười hiền lạnh bảo: “Tôi đưa cậu đi.”

Tôi không khách sáo với cô ấy vì tôi biết vết thương của Đoàn Thanh Hồ không thể chậm trễ.


Tam gia chau mày nói: “Tôi lái xe chở các cậu, đi thôi.”


Một đoàn bốn người đi tới bệnh viện, Đoàn Thanh Hồ ngất đi, chúng tôi nhanh chóng đưa chị ấy tới phòng cấp cứu, sau khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại tôi mới không kiềm chế được hỏi: “Giai Âm, sao cô biết chú Lôi Nhân xử lý tôi?”


Tống Giai Âm đột nhiên chớp mắt nhìn tôi, trông cô ấy rất thần bí, vừa xinh đẹp lại vừa ma mị. Cô ấy cười nói: “Trần Danh, cậu đoán xem? Nếu cậu đoán đúng tôi có thể trả lời cặn kẽ cho cậu một chuyện, chuyện gì cũng được, tôi nhất định sẽ nói thật.”



Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK