Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy chiếc xe này tôi liền biết ngay rằng chắc chắn kẻ trên xe đã ăn cắp thi thể của em gái tôi. Cả người tôi vã mồ hôi, tôi không biết tại sao đến thi thể của em gái tôi bọn chúng cũng không tha. Tôi lao vào xe như người điên, nổ máy đuổi theo hướng chiếc xe ban nãy. Thế nhưng cho dù tôi cố gắng lái xe nhanh đến thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng chiếc xe đó vẫn mất hút trước mắt tôi.

Tôi giận dữ đập bánh lái, ngẩng mặt lên trời kêu gào, rốt cục là ai đã mang em gái tôi đi khiến nó chết rồi cũng không được yên kia chứ? Nếu như để tôi biết được kẻ đó là ai tôi sẽ cho nó chết không có chỗ chôn!

Tôi trở lại căn nhà với bộ dạng như người mất hồn. Tôi tự nhốt mình ở trong nhà, mấy ngày liền không ăn không uống gì, cứ ngồi trước tấm ảnh của bố mẹ. Trong lúc đó, Tam gia, Tôn Nam Bắc, Đoàn Thanh Hồ, Mạt Tang và rất nhiều các anh em khác cũng đều đến đây. Những người bà con trước đây cũng suốt ngày chạy ra cửa hóng hớt.

Đến ngày thứ ba thì tôi đã bắt đầu suy sụp, bên ngoài có người kêu tên tôi, xin tôi hãy mau mở cửa. Tôi gào lên: “Cứ mặc kệ tôi!”

Tôi đã hại chết em gái tôi, lại còn đánh mất thi thể của nó, tôi đúng là thằng khốn nạn, là tai họa mà!

“Anh Danh!” Bên ngoài chợt có tiếng hét inh tai. Tôi nhìn qua khe cửa xập xệ thấy đầy người đang đứng trong sân. Những người này cùng đồng thanh gọi tên tôi và nói: “Xin anh Danh theo chúng tôi trở về Nam Kinh.”

Mạt Tang nói: “Trần Danh, tôi biết cậu đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại được, mong cậu hãy nén đau thương. Hơn nữa nếu cô Vệ biết được chuyện này thì sẽ lo lắng cho cậu biết chừng nào?”

Tôi hạ giọng và nói: “Mọi người yên tâm đi, tôi không sao, chỉ là tôi muốn trốn vài ngày để được yên tĩnh…”

Không đợi tôi nói hết câu thì có một giọng nói vang lên: “Là đang muốn trốn để được yên tĩnh hay là do thấy bản thân là tai họa nên không muốn có quan hệ gì với bất kì ai nữa?”

Nghe thấy giọng nói này, lòng tôi trĩu nặng, tôi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy một người đang từ từ đi tới trên còn đường nhỏ đầy cỏ khô. Cô ấy mặc một chiếc váy dài chấm bi màu trắng, dài tay và có thắt nơ ở cổ. Chân cô đi đôi bốt ngắn, chiếc váy bay phất phơ theo mỗi bước chân, mang theo một làn gió như đang chòng ghẹo người ta vậy.

Mái tóc dài của cô ấy xõa tung, tuy không trang điểm nhưng dung mạo toát ra một loại hào quang và sức hấp dẫn mạnh mẽ.

Người con gái vừa xuất hiện đã mặc nhiên trở thành nhân vật chính ấy chính là Tống Giai Âm. Tống Giai Âm chầm chậm bước tới, mọi người xung quanh không ai bảo ai đều tự động nhường đường cho cô ấy. Những người dân làng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài lại càng mở to mắt hơn, giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm vậy.


Tôi sững sờ nhìn Tống Giai Âm, chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ xuất hiện ở đây. Trong chốc lát cả niềm vui lẫn sự cay đắng cùng trào dâng.

Tống Giai Âm cứ như thế đi thẳng đến trước cửa, cô ấy nói: “Trần Danh, mở cửa cho tôi.”

Tôi ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm qua khe cửa thấy được nửa khuôn mặt không rõ ràng của cô ấy. Tống Giai Âm nói nhẹ nhàng: “Tôi biết trong lòng cậu khó chịu và còn đang cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cậu tự đổ lỗi về cái chết của bố mẹ nuôi, cái chết của Dương, cái chết của em gái cậu, rồi việc Tô Nhược Thủy bị thương lên đầu mình. Cậu cảm thấy mình chính là tai họa, cậu cho rằng phải tránh xa mọi người ra, tự mình đi báo thù mới không làm liên lụy đến họ. Nhưng cậu có từng nghĩ những người đã chết và bị thương ấy họ vì cái gì, vì đâu mà chết hay không?”
Tôi nghĩ về những lời cô ấy nói và lẩm bẩm: “Họ đều là vì bảo vệ tôi mà hoặc là chết, hoặc là bị thương. Tất cả là do tôi không đủ mạnh mẽ, không đủ khả năng để bảo vệ chu toàn cho họ.”

Tống Giai Âm nói: “Cậu biết như thế là tốt, vậy thì tôi lại hỏi cậu, cậu coi Tôn Nam Bắc, Mạt Tang, cậu coi Vân Tam Thiên, Đoàn Thanh Hồ, cậu coi những người anh em đang ở đây là gì?”

“Là anh em, người thân, những người cùng chí hướng, cùng tôi xông xáo khắp thiên hạ, là những người cùng hội cùng thuyền, vào sinh ra tử của tôi.” Tôi thấp giọng nói, trong lòng trào dâng một sự tội lỗi.

Họ đối với tôi mà nói quan trọng đến như thế, họ mong mỏi tôi có thể trở về Nam Kinh để kiểm soát tình hình đến như thế, nhưng tôi thì lại trốn ở nhà ngẩn người ôm ảnh thờ của bố mẹ. Tôi nghĩ họ hẳn là phải thất vọng lắm. Nhưng ngay cả vậy, họ cũng không từ bỏ tôi, điều này làm tôi càng cảm thấy tội lỗi và tự trách bản thân mình hơn, tôi càng không muốn mang lại nguy hiểm cho họ hơn. Giông tố ở đâu cũng hãy để tôi gánh chịu một mình là được!
Tống Giai Âm nói: “Đúng thế, họ đã lên cùng một chiếc thuyền với cậu, vậy nên món nợ mà cậu phải gánh chịu, cho dù cậu không muốn chia sẻ cùng với họ thì họ cũng đã trở thành mục tiêu rồi. Việc cậu nên làm không phải là làm thế nào để phân rõ giới hạn với họ mà là phải làm thế nào để cùng với họ ngày một lớn mạnh thêm. Nếu không sẽ có thêm nhiều người vì cậu mà hi sinh, lẽ nào cậu muốn nhìn thấy cục diện như vậy sao?”

Tôi bóp chặt nắm tay, nghiến răng và nói: “Tôi không muốn như vậy.”

“Cậu không muốn như vậy thì cậu đứng lên cho tôi, hãy giống như một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chuẩn bị đón những phong ba bão táp tiếp theo.”

Những lời Tống Giai Âm nói làm rung động trái tim tôi. Tôi chậm rãi đứng dậy đi ra phía cửa, từ từ mở cánh cửa đã bị vỡ nát. Trước mắt tôi là hình ảnh khuôn mặt trắng như ngọc không tì vết của Tống Giai Âm. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt điềm tĩnh, nhưng tôi lại nhìn thấy một chút xót thương ẩn giấu trong đôi mắt đẹp mê đắm lòng người ấy. Nghĩ đến lần trước lúc chia xa tôi đã nhẫn tâm và hiểu lầm cô ấy, tôi liền ôm cô ấy vào lòng và khẽ nói: “Cảm ơn em đã không rời bỏ anh.”
Tống Giai Âm cũng khẽ nói: “Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, cho dù có một ngày cả thế giới này bỏ rơi anh, thì em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh.”

Chỉ một câu nói thôi nhưng đó là lời bộc bạch chân tình nhất hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Tôi buông Tống Giai Âm ra, quét mắt nhìn một lượt từ khuôn mặt của Tam gia và nói: “Các anh em, lần này là Trần Danh tôi đã hồ đồ rồi!”

Nghe thấy tôi nói thế, tất cả mọi người đều lắc đầu, Tam gia bước lên phía trước và nói: “Trần Danh, mọi người đều hiểu cậu, nếu như có thể mọi người cũng đều bằng lòng để cậu nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng cậu cứ không ăn không uống như vậy bảo chúng tôi yên tâm sao được?”

Tôn Nam Bắc mặt đầy lo lắng nói: “Bởi vậy người ta mới nói ‘người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói gần chết’. Trần Danh à, anh đừng bao giờ không ăn không uống nữa nhé.”
Anh ấy nói xong liền kêu lên ngay: “Mạt Tang, mau lên thị trấn kiếm quán cơm mua chút gì ăn đi.”

Mạt Tang xoay người định đi thì Tống Giai Âm nói: “Không cần đâu, tôi có mang đồ ăn đến đây.”

Cô ấy nói rồi liền bảo tôi vào trong nhà, sau đó nói: “Mang hộp cơm đến đây.”

Tài xế Tạ Hào của cô ấy ở cách đó không xa ngay lập tức lấy hộp cơm từ trên xe xuống. Tống Giai Âm nắm lấy tay tôi và nói: “Mình vào trong đi.”

Nhìn đôi bàn tay ngọc ngà của cô ấy đặt trên bàn tay của tôi, tôi bỗng cảm thấy một sự ngọt ngào dâng trào trong tim, tôi nói: “Ừ.”

Tôi vịn tay của Tống Giai Âm từ từ bước vào trong nhà. Mặt bàn toàn là bụi, Tạ Hào sau khi mang hộp cơm vào nhìn thấy như thế liền nhanh nhảu đi lấy nước và lau sạch bàn ghế. Tống Giai Âm mở hộp cơm ra, mùi thơm đồ ăn sực nức quen thuộc xộc thẳng vào mũi tôi. Cô ấy bảo Tạ Hào mang cốc giữ nhiệt tới và rót cho tôi một cốc nước rồi nói: “Mấy ngày rồi anh không uống một giọt nước nào, mau uống một ngụm đi.”
Tôi cầm lấy cốc và uống òng ọc. Sau khi tôi uống xong liền cảm thấy cả người như sống dậy. Tống Giai Âm dọn đồ ăn ra, cô ấy nấu cháo rau xanh cho tôi, đồ ăn cũng đều rất thanh đạm, cô ấy nói: “Bây giờ anh không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”

Tôi gật đầu, nhớ đến khi còn ở thủ đô tôi đã bị thương phải nằm trên giường, cô ấy cũng đã chăm sóc tôi một cách tỉ mỉ như vậy.

Tống Giai Âm bảo tôi mau ăn đi, tôi gật đầu, cầm bát cháo lên húp. Hương vị quen thuộc làm tôi không cầm lòng được, tôi cúi đầu ăn hùng hục sạch sẽ toàn bộ đồ ăn. Sau khi ăn no tôi nhìn sang Tống Giai Âm, cô ấy nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta làm ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho Trần Vi nhé?”

Tôi nặng nề gật đầu và nói: “Được.”

Sau một lúc, tôi hỏi cô ấy làm sao mà cô ấy lại biết được chuyện ở chỗ tôi, và sao cô ấy lại chạy qua đây.
Tống Giai Âm khẽ nói: “Vân Tam Thiên, Tôn Nam Bắc đều gọi điện cho em, cho dù em không muốn biết cũng khó. Còn nữa, trên đường đến đây em đã nghĩ rồi, em cảm thấy người mang thi thể em gái anh đi chưa chắc đã là người xấu. Bởi vì nếu như đối phương mang cô ấy đi là có mưu đồ thì ngày tiếp theo đó đã phải tìm anh để đàm phán rồi. Nhưng mà hắn không làm thế, vậy nên em nghĩ đối phương chưa chắc là kẻ xấu.”

“Nếu không phải là kẻ xấu làm thì còn có ai muốn đem thi thể của em gái anh đi để nó không được yên nghỉ chứ?” Tôi nghiến chặt răng nói.

Nghĩ về những gì đã xảy ra đêm đó, tôi vẫn cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đang trào dâng lên. Một sự tức giận làm cổ họng tôi dâng lên mùi nồng nặc, vị tanh của máu tràn đầy khoang miệng tôi.

Tống Giai Âm thở dài nói: “Thực ra điểm này em cũng nghĩ không thông, chỉ là trực giác mách bảo như vậy thôi.”
Cô ấy nói xong liền nhìn tôi một cách lo lắng và hỏi: “Anh đi nghỉ ngơi một lát đi nhé?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, thực ra ba ngày liền không ăn, không uống, không ngủ tôi cũng sắp sụp đổ rồi. Lúc này sau khi đã ăn no tôi mới phát hiện ra mình buồn ngủ kinh khủng. Hơn nữa, tôi cảm thấy bây giờ mỗi câu nói của Tống Giai Âm tôi đều phải răm rắp nghe theo. Bởi vì chỉ có như thế cô ấy mới ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút, vết thương trong tim tôi cũng mới có thể đỡ hơn, không còn nhỏ máu tí tách nữa.

Tống Giai Âm tự tay thu dọn giường cho tôi. Sau khi tôi đã nằm xuống thì cô ấy định rời đi. Tôi giữ tay cô ấy lại, cô ấy liền ngồi xuống, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay tôi và nói: “Anh ngủ đi, em không đi đâu cả.”

Tôi bảo rằng tôi muốn nói chuyện với cô ấy, cô ấy bảo tôi cứ nói đi, cô ấy đang lắng nghe đây. Thế là tôi bắt đầu kể dông dài về những chuyện thời thơ ấu của mình, kể về bố mẹ nuôi, về em gái tôi, nói về anh Đậu, về mẹ tôi, nói rất nhiều về những sự yếu đuối mà trước giờ tôi không dám nhắc đến với bất kì ai. Tôi cứ thế nói rồi ngủ lúc nào. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi có nghe loáng thoáng một giọng phụ nữ ấm áp: “Ngủ đi, tất cả rồi cũng sẽ qua đi thôi.”


Hai ngày tiếp theo đó chúng tôi đều bận rộn lo đám tang cho em gái tôi. Tôi còn đón cô tôi sang, sau khi cô tôi biết được chuyện em gái tôi đã chết thì liền dùng ánh mắt đầy căm ghét nhìn tôi, hét lên kêu tôi cút đi. Tôi không nói gì, chỉ quỳ trước mặt cô, bà ấy đập chân và giàn giụa nước mắt. Lúc này cô mới nói ra bí mật từ trước đến giờ, đó là cô đã biết từ lâu rồi rằng tôi không phải là con ruột của bố mẹ, và cũng biết tôi chính là tai họa.

Tuy trong lòng khó chịu nhưng nhờ sự giác ngộ của Tống Giai Âm nên tôi không đến nỗi lại nghĩ không thông nữa.


Tôi lập ngôi mộ của em gái tôi bên cạnh mộ của bố mẹ nuôi. Ngày hôm nay trời đổ mưa nhỏ, như thể ông trời cũng đang nhỏ lệ đau buồn vì sự ra đi của em gái tôi. Cô tôi khóc hết nước mắt, trước khi đi cô nói: “Trần Danh, tôi biết cậu có tình cảm với cả gia đình anh trai tôi, nhưng mà, coi như tôi cầu xin cậu… sau này đừng bao giờ quay lại đây nữa.”

Nghe những lời này toàn thân tôi liền run lên. Tôn Nam Bắc muốn lý luận với cô ấy nhưng tôi đã giữ lấy cánh tay của cậu ấy và nói với cô: “Được.”


Chú tôi đỡ cô tôi rời đi với bộ dạng vô cùng đau thương. Đám người Tôn Nam Bắc và Tam Gia cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại mình tôi và Tống Giai Âm vẫn ngồi trước mộ phần.


Tống Giai Âm nói: “Trần Danh, không phải là anh vẫn luôn muốn biết tại sao lúc đầu em đến Nam Kinh tìm anh sao? Hôm nay, em sẽ nói với anh bí mật này.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK