Hàn Thanh Chí nhìn tôi với vẻ mặt u ám. Ý đồ của hắn đã hoàn toàn đổ bể, lúc này hắn đang vô cùng khó chịu. Sau khi nghe xong yêu cầu của tôi, hắn càng thêm mất vui, nhưng vẫn cố nở nụ cười: "Trần Danh, dù gì chúng ta cũng là bạn bè. Tôi tặng vợ chưa cưới của mình cho cậu đã là trượng nghĩa lắm rồi, bây giờ cậu còn bảo tôi hủy bỏ hôn ước ư? Tôi biết giấu mặt vào đâu chứ?"
Tôi nói: "Mặt mũi ư? Loại người hèn hạ và không biết xấu hổ như anh cũng cần mặt mũi à?"
Nghe thấy thế, Hàn Thanh Chí không cười nổi nữa. Hắn sầm mặt: "Trần Danh, đừng tưởng cậu có ông nội tôi và Tống Đại tiểu thư làm chỗ dựa thì tôi sẽ bỏ qua mãi cho cậu."
"Tha cho tôi?" Tôi cười ha hả, đi về phía hắn: "Anh không cần tha cho tôi đâu, cứ tìm người ám sát tôi như đêm qua ấy."
Hình như Hàn Thanh Chí không ngờ tôi lại bất chợt nói những lời này. Hắn sững sờ: "Cậu có ý gì? Sao tôi không hiểu?"
Đoàn Thanh Hồ trừng mắt nhìn Hàn Thanh Chí với vẻ tức giận, trầm giọng nói: "Anh dám tìm người ám sát Trần Danh ư?"
Chị ấy nói rồi lấy dao găm trong túi ra, phi về phía Hàn Thanh Chí. Dao găm lao thẳng tới bên mặt hoàn hảo của hắn, Hàn Thanh Chí vội vàng tránh đi. Con dao rạch lên mặt hắn một đường rồi rơi xuống đất, còn Hàn Thanh Chí thì lùi một bước dài. Hắn ôm mặt, để máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay, hít sâu một hơi: "Cô điên rồi à?"
Đoàn Thanh Hồ cau mày: "Kẻ nào làm hại đến Trần Danh đều phải chết!"
Hàn Thanh Chí lắc đầu, trầm giọng nói: "Nhưng tôi không làm."
Hắn nói rồi căng thẳng nhìn tôi: "Trần Danh, tôi không biết cậu lấy tin này từ đâu, nhưng tôi thật sự không tìm người ám sát cậu. Có phải cậu đã bị ai đó lừa không?"
Hàn Thanh Chí vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một đám người vọt vào, ai cũng mang súng. Tên cầm đầu nói: "Đại thiếu gia, chúng tôi đến rồi!"
Người trong phòng đều sửng sốt, chỉ có tôi và Quách Đức Cao biết rõ tình hình là nhìn nhau, không ai nói gì.
Hàn Thanh Chí chưa kịp phản ứng, tên cầm đầu đã giơ súng nhắm vào tôi: "Đại thiếu gia, gϊếŧ tên nhóc này luôn ở đây hay dẫn nó ra ngoài rồi âm thầm giải quyết?"
Hàn Thanh Chí xanh mặt, trầm giọng hỏi: "Ai bảo các người tới đây?"
"Ai bảo các người tới đây?" Tôi bật cười: "Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn giả vờ à? Có phải tiếp theo anh sẽ làm bộ không quen bọn họ không?"
Nghe thấy thế, Hàn Thanh Chí trầm giọng đáp: "Tôi thật sự không quen bọn họ."
"Không phải chứ Đại thiếu gia? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng phải cậu bảo chúng tôi đến gϊếŧ hắn vào giờ này ư? Sao bây giờ lại…" Tên cầm đầu chém thêm một nhát rất ngọt, xem ra năm triệu kia không hề uổng phí.
Hàn Thanh Chí trầm giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa! Rốt cuộc anh là ai? Ông đây không quen anh!"
Người kia lập tức tỏ vẻ mình đã hiểu, định dẫn các anh em đi. Đúng lúc này, Quách Đức Cao cười lạnh: "Đứng lại, ai cho các người đi thế?"
Quách Đức Cao vừa mở miệng, Hàn Thanh Chí đã nghi ngờ nhìn về phía hắn rồi cau mày: "Chú Ba, chú có ý gì?"
Quách Đức Cao mỉm cười: "Anh Cả, không dám giấu anh, chính em đã tìm đám người này đến đây đấy."
Hàn Thanh Chí lập tức bối rối. Hắn nhíu mày, nhanh chóng mở miệng: "Anh biết rồi, anh biết rồi. Chú Ba, chú ôm hận trong lòng vì bị Trần Danh đánh gãy chân nên mới tìm đám người này đến đây để xử lý cậu ấy phải không? Chú… sao chú lại hồ đồ như vậy? Chẳng phải anh đã nói với chú về sự lợi hại của Trần Danh rồi ư, sao… Ài, sao chú lại mất bình tĩnh như thế chứ?"
Hàn Thanh Chí tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khiến tôi nhìn mà buồn cười. Quách Đức Cao cười lạnh: "Hàn Thanh Chí, anh đừng giả vờ nữa. Mẹ nó, em dùng điện thoại của anh để gửi tin nhắn cho đám người này đấy."
Hắn nói rồi ném điện thoại trong túi lên bàn: "Biết tại sao em phải dùng điện thoại của anh không? Bởi vì đám người này đều là tay sai của anh, nếu em gửi tin thì bọn họ sẽ không bao giờ tới."
Hàn Thanh Chí nhìn chiếc điện thoại trên bàn, thay đổi sắc mặt, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Quách Đức Cao. Tôi lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn: "Lần này anh hết đường chối cãi rồi nhỉ?"
Hàn Thanh Chí lắc đầu: "Trần Danh, sao cậu lại hồ đồ như thế chứ?"
Tôi chỉ vào bản thân, nhìn màn biểu diễn sống động của hắn, cười hỏi: "Ồ? Tôi hồ đồ chỗ nào vậy?"
Hàn Thanh Chí vỗ tay một cái: "Sao cậu lại không hồ đồ chứ? Cậu xem, vừa nãy Quách Đức Cao đã nói, hắn gửi tin nhắn cho người của tôi bằng điện thoại của tôi. Thế là hắn thừa nhận mình có ý định gϊếŧ cậu rồi. Quách Đức Cao muốn gϊếŧ cậu nhưng lại không tìm được người thích hợp, bèn nhắm vào tôi. Hắn trộm điện thoại tôi nhân lúc rối loạn rồi gửi tin nhắn dặn dò, khiến người của tôi đến đây. Quả là một chiêu "mượn đao gϊếŧ người" hoàn mỹ!"
Hàn Thanh Chí nói rồi đấm ngực giậm chân, nhìn Quách Đức Cao với vẻ vô cùng thất vọng và thở dài: "Chú Ba, chẳng phải anh đã dạy chú rồi ư, tại sao chú lại như thế chứ? Chú nhận tội ngay trước mặt mọi người vì ỷ vào tình cảm giữa hai ta, cảm thấy anh nhất định sẽ giúp chú à? Anh thừa nhận, Trần Danh không giữ nghĩa với anh cho lắm, đây là chuyện rõ như ban ngày. Nhưng cho dù cậu ấy cạn tàu ráo máng đến mức nào, anh vẫn coi cậu ấy là anh em. Anh sẽ không bao giờ làm hại cậu ấy. Thế nên chú Ba, chú đi nhầm bước này rồi."
Nếu tôi không biết rõ mọi chuyện ngay từ đầu và chủ động tìm đến Quách Đức Cao, có khi tôi sẽ thật sự bị những lời thành khẩn của Hàn Thanh Chí tẩy não. Tôi nhìn Quách Đức Cao, hỏi hắn muốn nói gì không.
Quách Đức Cao nhíu mày, nói: "Anh Cả, vừa rồi em đã nói với anh, trừ anh ra, không ai có thể điều động được đám người kia."
Hàn Thanh Chí lạnh nhạt nói: "Anh biết, thế nên chú mới dùng điện thoại của anh."
Quách Đức Cao cười ha hả: "Xem ra anh Cả đã mất đi sự tỉnh táo ngày thường rồi. Bằng không, tại sao anh lại không hiểu ý em chứ? Em không thể gọi người của anh đến, thế nên đám người ám sát Trần Danh và Tống Đại tiểu thư tối qua chỉ có thể là do anh gọi đến mà thôi. Em bảo họ tới đây cũng vì muốn chứng minh chuyện này."
Nghe thấy thế, Hàn Thanh Chí vỗ trán. Tôi tưởng hắn đã hết đường chối cãi, ai ngờ hắn vẫn muốn ngụy biện. Hàn Thanh Chí nói: "Đúng, chú nói đúng, nhưng vấn đề chính là anh vốn không biết chuyện Trần Danh bị ám sát vào tối qua. Bằng không, với tình cảm giữa bọn anh, chẳng lẽ anh không hỏi được một câu à? Thế nên lời buộc tội của chú hoàn toàn không có cơ sở!"
Quách Đức Cao nhíu mày, hình như không ngờ Hàn Thanh Chí lại phản bác như vậy. Hắn cứng họng, ấp úng nói: "Đó là vì… là vì…"
Tôi cười lạnh: "Vì anh muốn phủi sạch quan hệ với chuyện này nên mới làm như không biết, muốn mượn việc này để khiến tôi hết nghi ngờ anh. Nhưng anh nào hay, thật ra anh không thể thoát khỏi liên quan được. Anh là ai chứ? Anh là Đại thiếu gia nhà họ Hàn, còn tôi là ai? Tôi là "khách quý" của nhà anh. Nếu tôi gặp chuyện, chẳng lẽ anh lại không nhận được tin tức chắc? Nhà họ Hàn mà không nhận được tin tức à? Ngoài anh ra, anh nghĩ còn ai tin lời anh cơ chứ?"
Hàn Thanh Chí lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn: "Tôi không biết thật. Trần Danh, cậu cũng biết ông nội tôi đã dọa tôi thế nào rồi đấy. Nếu tôi đối phó cậu, tôi sẽ mất đi quyền thừa kế vị trí chủ nhân nhà họ Hàn. Cậu nghĩ tôi sẽ mang chuyện này ra để đùa ư? Cậu đừng để Quách Đức Cao lừa gạt."
Hàn Thanh Chí nhìn Quách Đức Cao, nói với vẻ sâu xa: "Trần Danh, có lẽ cậu không biết tình hình ở Hàng Châu nhỉ. Nếu nhìn bề ngoài, bốn gia tộc lớn tạo thành thế bốn chân, nhưng thật ra chúng tôi vẫn đang tranh đấu gay gắt. Trong hai năm gần đây, khí thế của nhà họ Quách rất mạnh, có dấu hiệu vượt qua hai nhà Nhan, Hàn. Rất có thể hắn muốn mượn tay cậu để diệt trừ đối thủ mạnh mẽ là tôi. Những người ám sát cậu tối qua tuyệt đối không phải người của tôi mà là người của hắn, khổ nỗi vì không có chứng cứ nên hắn mới có thể trắng trợn giá họa cho tôi như vậy. Nếu tối nay cậu tin hắn, có lẽ hắn sẽ xuống tay với cậu ngay khi vừa ra khỏi cửa."
"Ai bảo không còn người sống chứ?" Tôi cãi lại: "Vẫn còn cơ mà?"
Hàn Thanh Chí nói với vẻ chắc chắn: "Không thể nào! Tôi đã xác nhận rồi!"
Sau khi nói xong, hắn lập tức che miệng, tỏ ra căng thẳng.
Tôi không khỏi bật cười: "Tôi vẫn đang chờ anh nói câu này đây. Tôi tưởng anh sẽ mạnh miệng lâu lắm cơ, không ngờ mới một lúc mà đã không chịu nổi rồi."
"Cậu cố ý đúng không?" Hàn Thanh Chí căm tức hỏi.
Tôi mỉm cười: "Không sai, tôi cố ý lừa anh nói lời ngu xuẩn này đấy. Bây giờ anh còn muốn nói gì không? Nếu không còn, tôi sẽ gọi ông Hàn đến đây ngay lập tức."
Hàn Thanh Chí lạnh lùng nói: "Cho dù tôi đi xác nhận thì đã sao? Chẳng lẽ điều này có thể chứng minh kẻ ám sát cậu là người của tôi à?"
"Đến nước này rồi mà anh vẫn không chịu thừa nhận ư? Nếu vậy, tôi đành mời ông Hàn và ông Quách đến đây để phân tích thôi." Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Quách Đức Cao cũng làm thế, nói mình chuẩn bị gọi cho ông nội.
Hàn Thanh Chí lập tức luống cuống. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Trần Danh, mày đừng ép tao!"
Tôi bật cười: "Tôi cứ ép anh đấy, anh làm gì được tôi nào?"
Hàn Thanh Chí quát: "Tao có thể gϊếŧ mày đấy!"
Hắn nói rồi bảo đám người phía sau: "Bắn chết hắn và Quách Đức Cao cho tao!"
Tôi trầm giọng nói: "Anh điên rồi à? Anh định ăn nói với ông nội anh thế nào đây?"
"Ăn nói?" Hàn Thanh Chí cười sằng sặc như bị điên: "Tao sẽ nói với bọn họ rằng, cách ăn nói của Quách Đức Cao đã chọc giận mày, hai người đánh nhau, kết quả đều bị đối phương bắn chết. Về phần những người trong phòng, ai có thể làm chứng cho mày đều sẽ đi đời! Còn nếu muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời tao đi!"
Hắn nói rồi giơ tay lên, nói với người phía sau: "Bắn cho tao!"
Nhưng tiếng súng trong dự đoán không hề vang lên. Hàn Thanh Chí chậm rãi quay sang, vừa định nổi đóa, cửa phòng bỗng bật mở, một bóng người xuất hiện ở cửa ra vào. Khi trông thấy bóng người này, Hàn Thanh Chí sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Tôi nói với vẻ lễ phép và khiêm nhường: "Hàn lão tiên sinh, ông thua rồi. Giờ có thể thực hiện lời hứa được chưa?"