Tôi rút con dao ra theo phản xạ tự nhiên, không lâu sau lại đâm vào cơ thể hắn lần nữa, vừa đâm hắn tôi vừa hét: "Là bọn mày ép tao, bọn mày có tiền thì giỏi lắm à, có gia thế thì giỏi lắm sao? Chẳng phải vẫn sẽ chết trong tay tao sao?"
Tôi vừa nói, vừa đâm hắn liên tục, từng nhát từng nhát một.
Lúc này, mỗi một mạch máu trong người tôi đều đang kêu gào "gϊếŧ hắn", "gϊếŧ hắn". Tôi nghe thấy Dương Phàm Khôn đang cầu xin, tôi nghe thấy Tô Nhược Thủy đang hét gọi tôi, nhưng điều khiến tôi thoải mái nhất là tiếng dao đâm vào thịt. Tôi nhớ đến việc bọn Dương Phàm Khôn bắt nạt tôi thế nào, nghĩ đến việc Bào Văn ép tôi, trêu đùa tôi ra sao, nhớ đến việc tôi không ngừng chùn bước, lạy lục, nhưng chỉ đổi lấy cơ thể đầy thương tích, đổi lấy sự sỉ nhục, chèn ép càng thêm trắng trợn của chúng, trong lòng tôi đang bùng lên ngọn lửa giận không thể đè xuống.
Mà nhìn thấy vết thưởng máu me be bét kia, tôi chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cứ như những tủi thân mà tôi phải chịu đều tan biến trong những vết thương này rồi.
Tốt... tốt lắm...
Sảng khoái... con mẹ nó quá sảng khoái luôn...
Dương Phàm Khôn dần dần ngừng giãy giụa, thậm chí không còn sức để cầu xin nữa, hắn nằm đó, như một người chết.
Cánh tay bị người khác tóm chặt, tôi dừng động tác trong tay, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Nhược Thủy đang nhìn tôi với gương mặt sợ hãi, hét: "Trần Danh, đừng đâm nữa, hắn... hình như hắn chết rồi."
Tôi cảm thấy đầu mình như mắc kẹt, nghe đến chữ "chết" này, vui vẻ nhe răng cười, nói: "Chết rồi thì tốt, chết rồi thì tốt."
Nói đến đây, tôi chậm rãi nhìn Dương Phàm Khôn, khi tôi nhìn thấy vũng máu be bét kia, tôi như ngừng thở, sự tàn nhẫn lúc nãy đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác sợ hãi vô tận.
Tôi ngồi bệt xuống đất, liên tục lùi về sau mấy bước, nhìn Dương Phàm Khôn bất động nằm ở đó, chảy máu khắp người, sợ hãi nói: "Em gϊếŧ người rồi, em gϊếŧ người rồi..."
Tôi chưa bao giờ muốn gϊếŧ người, dù cho có bị chèn ép, bị bắt nạt đến mức nào, tôi cũng chưa từng muốn gϊếŧ người, vì tôi biết một khi gϊếŧ người rồi, tôi sẽ không thể quay đầu lại nữa, chỉ có một con đường chết, mà tôi là chỗ dựa duy nhất của em gái tôi, đến lúc đó, nó phải làm sao đây? Nên từ nhỏ tới lớn dù tôi có chịu tủi thân, khó khăn, khinh thường hay sỉ nhục đến mức nào tôi cũng không có ý định gϊếŧ người.
Tôi phải sống, tôi muốn sống, nếu không thể sống, thì tôi sẽ chấp nhận số phận, sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của em gái tôi.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi tuôn rơi, nhưng hôm nay, rốt cuộc tôi đã gϊếŧ người.
Tô Nhược Thủy hỏi tôi hối hận không? Tôi sững người, sau đó lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không hối hận."
Dương Phàm Khôn hắn khinh người quá đáng, tôi có thể chấp nhận để hắn đánh như một con chó, kể cả đánh tôi thành kẻ tàn phế, tôi cũng sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng hắn không nên, không nên động vào em gái tôi, kẻ động vào em gái tôi đều đáng chết!
Nhưng dù nghĩ vậy, cơ thể tôi vẫn run lẩy bẩy vì sợ hãi, lòng bàn tay tôi toàn mồ hôi, muốn bò dậy, cả người lại chẳng có chút sức lực nào cả.
Tô Nhược Thủy nắm cánh tay tôi, hét: "Mau chạy đi, Trần Danh, nhân lúc mọi người vẫn chưa phát hiện việc này, mau chạy đi."
Đầu óc tôi không tỉnh táo, chạy? Chạy đi đâu cơ?
Không đợi tôi nghĩ thông suốt, Tô Nhược Thủy đã nôn nóng hét: "Mau chạy đi! Chẳng lẽ cậu muốn bị bắt vào tù, bị xử bắn sao?"
Tôi lắc đầu, sợ hãi nói tôi không muốn, cô ấy nói không muốn thì mau đứng dậy, chạy đi, chạy đi!
Tôi nhìn Tô Nhược Thủy, bên tai toàn là hai chữ cô ấy nói, cơ thể có vẻ cũng hồi phục chút sức lực, tôi gật đầu, chậm rãi bò dậy, nói: "Được, chúng ta cùng chạy, dù đến chân trời góc bể, cũng ở bên nhau."
Nói rồi tôi vươn tay muốn kéo Tô Nhược Thủy, cô ấy lại lùi về sau một bước, nước mắt nhạt nhòa nói: "Không, Trần Danh, tôi không thể đi cùng cậu."
Cả người tôi cứng đờ, nhìn cô ấy, đột nhiên hiểu ra khi tôi trở thành tội phạm gϊếŧ người, tôi đã đánh mất tư cách sở hữu mọi thứ, tình thân, tình bạn, tình yêu, những thứ này đều bỏ tôi mà đi, từ giờ về sau, tôi sẽ trở thành một kẻ cô độc chạy trốn khắp nơi.
Tô Nhược Thủy né tránh ánh mắt tôi, trong mắt chất chứa áy náy, nhưng tôi không trách cô ấy, tôi dựa vào đâu mà bảo cô ấy đi cùng tôi? Nghĩ như vậy, tôi nói: "Chị Thủy, em yêu chị, chị là người con gái em yêu nhất trên đời."
Hai mắt Tô Nhược Thủy đẫm lệ, tôi đi qua cô ấy, lao nhanh ra khỏi phòng. Tôi biết người ở sảnh rất nhiều, đi từ đó ra thì chẳng khác gì tự chui vào rọ, nên tôi quyết định đi ra từ cửa sổ ở cầu thang, chỗ đó có đường ống nước, tôi có thể bám vào đường ống đó để trượt xuống.
Nhưng chưa đi đến cửa sổ, tôi đã nghe được tiếng bước chân dồn dập, trong lòng sợ hãi vô cùng, chỉ sợ có người muốn đến bắt tôi, vội vàng chui vào một căn phòng. Trong phòng rất tối, tôi chui vào tủ quần áo, cuộn mình ở trong đó, không dám thở mạnh.
Máu trên đầu tôi vẫn cứ chảy, tôi bắt đầu sợ hãi, sợ mình lúc nãy để lại vết chân dính máu, tôi vội vàng cởi giày kiếm tra, đến khi thấy đế giày sạch sẽ mới thở phào một hơi. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa, tim tôi như muốn vọt lên tận cổ họng, cả cơ thể run rẩy.
Tôi sờ con dao luôn mang bên mình trong túi, nắm thật chặt, tay run lẩy bẩy.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, ngày càng gần, tôi sợ hãi, trong đầu toàn là họ đến bắt tôi rồi, toi sắp tiêu rồi, xong đời rồi, tôi sẽ bị xử bắn.
Lúc này, tôi nghe thấy có người nói: "Mặt nạ ở đây, mau mang xuống đi, vũ hội hóa trang sắp bắt đầu rồi, còn không xuống tiểu thư sẽ tức giận đó."
Vũ hội hóa trang? Vũ hội hóa trang gì cơ? Chẳng lẽ nói hoạt động nửa sau của tiệc cưới là tổ chức vũ hội hóa trang?
Đang nghĩ, thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên, nói: "Chẳng thể hiểu nổi, sao tiểu thư lại chuẩn bị mặt nạ chú hề cho tiên sinh chứ, rõ ràng tiên sinh đẹp trai vậy mà."
"Chắc là sự tương phản đáng yêu ấy mà."
...
Giọng hai người này xa dần, cuối cùng vang lên tiếng đóng cửa, lúc này tôi cũng tạm thời an lòng. Thở phào một hơi, cả người tôi đầm đìa mồ hôi năm trong tủ quần áo, nghĩ đến đoạn đối thoại của hai người kia lúc nãy, tôi nghĩ bụng "tiên sinh" trong lời họ nói chắc là tôi, tiểu thư thì là Bào Văn. Có vẻ Bào Văn định chuẩn bị vũ hội hóa trang thật, còn muốn tôi đóng vài Chàng Hề, có lẽ là muốn chế nhạo, báo thù tôi một phen đây.
Nghĩ đến đây, tôi dần bình tĩnh lại, đột nhiên ý thức được mình có thể đã bị Bào Văn bẫy. Lúc trước Bào Văn có thể là cố ý muốn dẫn tôi đi tìm Dương Phàm Khôn và Tô Nhược Thủy, chính là vì muốn tôi thấy cảnh kinh khủng đó, rồi dùng nó để sỉ nhục tôi.
Nhưng mà Bào Văn chắc không ngờ tôi sẽ gϊếŧ người, cả Dương Phàm Khôn cũng không ngờ được, vì hai bọn họ đều tự cao tự đại, trong mắt họ, tôi căn bản không xứng để đấu với họ, họ cảm thấy rất hiểu tôi, thấy tôi là một thằng vô dụng tột cùng, chỉ biết gây chuyện vớ vẩn, thấy bắt được nhược điểm chính là em gái tôi, thì có thể tùy tiện tổn thương, sỉ nhục tôi.
Nên Bào Văn mới chuẩn bị vũ hội, vì cô ta muốn mượn lần này để làm nhục tôi sâu sắc thêm.
Đúng là kế hay! Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Chắc chắn bên ngoài không có ai, tôi chạy ngay ra ngoài, mò điện thoại, bật đèn pin điện thoại để chiếu sáng căn phòng này, tôi mới nhận ra thì ra đây là một căn phòng, bên trong có hai cái giường, chắc là phòng ngủ của hai người kia. Tôi lật tủ, tìm được một bộ quần áo nữ, còn cả tóc giả, vội vàng thay vào, sau đó tôi lại lục tung lên, cuối cùng nhìn thấy một cái mặt nạ bị lãng quên ở dưới gầm bàn.
Mặt nạ là một gương mặt cười, với tôi lúc này, mặt nạ này là sự mỉa mai cùng cực. Tôi mở cửa đi ra ngoài, giả vờ như một vị khách vừa mặc đồ xong, giẫm đôi giày cao gót không vừa chân đi xuống lầu. Tất cả mọi người dưới lầu đều đeo mặt nạ, hơn nữa còn thay các loại quần áo kỳ quái, xem ra mọi người đều nhận được thông báo này, chỉ có tôi là không.
Vì mọi người đều ăn mặc kì cục, bận rộn đoán thân phận của nhau nên không ai chú ý đến tôi. Tôi nhìn cửa lớn, tâm trạng vô cùng kích động, tôi nghĩ, chỉ cần tôi giả vờ như một vị khách muốn ra ngoài hóng gió, thì có thể rời khỏi chỗ này suôn sẻ, việc này an toàn hơn trượt theo đường ống nhiều, vì mặc dù trượt theo đường ống nước rời đi rất nhanh, nhưng dễ bị camera quay được, cũng dễ bị bảo vệ phát hiện.
Nhưng lúc tôi sắp bước đến cửa, thì trên tầng truyền tới giọng hét chói tai, tiếp đó, có người hét chết người rồi, chết người rồi, tôi nhìn Bào Văn vẫn chưa đeo mặt nạ hơi thay đổi sắc mặt, có chút kinh ngạc, tôi càng khẳng định phán đoán của mình, cũng biết mình chắc chắn không thể ở lại đây thêm nữa, nhưng lúc tôi chuẩn bị vào, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, vừa nghe âm thanh này, tôi nhũn cả người, không kìm được mà lùi lại phía sau một bước, đồng thời thấy hơi kì lạ, rõ ràng Dương Phàm Khôn vừa mới chết sao cảnh sát đã đến rồi?
Đột nhiên cảm thấy tất cả cứ như mê cung không lối thoát, hình như có người đang bẫy tôi, mượn dao gϊếŧ người, còn Bào Văn có lẽ không phải là người bẫy tôi, Bào Văn có vẻ cũng bị lợi dụng rồi, chẳng lẽ còn kẻ khác đứng sau?
Tôi không có nhiều thời gian để nghĩ, tôi vội vàng tìm một chỗ trốn, lúc tôi đang định trốn vào nhà vệ sinh, đột nhiên có người hét lên một câu "đứng lại"!
Tôi giật thót, có lẽ vì chột dạ nên thoáng cái không dám cử động nữa.
Tôi từ từ xoay người lại, thấy Bào Văn nhìn tôi với ánh mắt sắc bén, ánh mắt này khiến tôi không dám động đậy chút nào.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào người tôi, cảm giác trở thành tiêu điểm này khiến tôi thấy mình đang cận kề cái chết.
Cảnh sát vào rồi, ngay lập tức phong tỏa hiện trường, một nhóm lên lầu kiểm tra thi thể, một nhóm khác thì ở dưới lầu, để tất cả chúng tôi tháo mặt nạ. Rất nhiều người đều đã tháo mặt nạ, còn cảnh sát thấy tôi không tháo thì không kìm được mà bước đến chỗ tôi.
Lúc này, tôi thực sự rất sợ, lúc tôi đang định xoay người liều mạng bỏ chạy thì một bàn tay túm tôi lại, sau đó một cô gái mặc chiếc váy mullet, đeo mặt nạ thằng hề đứng cạnh tôi, cô ấy dùng giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm nói: "Trần Danh, đừng sợ, có tôi ở đây."
Khoảnh khắc này, não tôi nổ bùm, nhìn cô ấy, gian nan há miệng, nhưng lại kích động đến mức không nói được gì.
Cô ấy đến rồi…