Chỉ có điều, mặc dù món quà này rất quý giá, nhưng tôi lại không thể xác định được người tặng quà cho tôi là địch hay bạn, nhỡ đối phương muốn chứng thực tội tôi dùng súng phi pháp thì sao? Giờ tôi bị tính kế đến sợ rồi, có thể nói là thần hồn nát thần tính, lại càng dè dặt với việc người lạ tiếp cận tôi thế này.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, tôi vẫn mặc áo chống đạn lên người, sau đó từ từ cầm súng lên. Khẩu súng lúc trước của tôi đã đưa cho Thẩm Nặc Ngôn, trước khi anh ấy về Nam Kinh đã để lại cho Vương Duy, trước khi tôi đến đây Vương Duy đã đưa súng cho tôi, cộng thêm khẩu súng cướp được từ tay Hàn Thanh Chí lúc trước, tôi đã có hai khẩu súng rồi, nhưng người tặng tôi quà tại sao lại cho tôi một khẩu nữa?
Ý của người đó là gì?
Tôi vuốt ve khẩu súng, dần phát hiện khẩu súng này hơi kì lạ, muốn thử cảm giác súng, tôi cầm một cái cốc đi đến nhà vệ sinh, rồi rút một chăn bông ra đặt ở bồn tắm, lên đạn, kéo chốt bảo hiểm, nhắm súng vào chăn bông, lúc tôi nổ súng bắn thì đập vỡ cốc nước, để che giấu tiếng súng nổ.
Nhưng sau khi nổ súng thì tôi ngơ người, vì tôi thấy thứ bên trong bắn ra không phải đạn mà là một viên đạn ngọc trai, tôi sững sờ mất một lúc, mới ý thức được một việc, đó chính là khẩu súng là là súng mô phỏng súng thật! Nhưng khẩu súng này làm thật quá rồi đó, người sờ quen súng như tôi thế mà không nhận ra.
Nghiên cứu kĩ khẩu súng giả này, tôi hơi không hiểu, sao đối phương lại tặng tôi một khẩu súng giả? Chẳng lẽ đang ám chỉ điều gì sao?
Tôi nghĩ không ai sẽ nhàm chán đến mức vì bỡn cợt tôi mà tặng tôi một khẩu súng giả, nên người này nhất định có ý đồ gì đó. Hơn nữa, người này đã cho tôi súng giả rồi, sao lại còn cho tôi áo chống đạn, có thể thấy người này đúng là khống có địch ý với tôi, việc này càng chứng minh người đó đang ám chỉ với tôi cái gì. Nhưng rốt cuộc là cái gì chứ?
Đang nghĩ thì điện thoại reo, tôi ra ngoài nghe điện thoại, là Mạt Tang gọi đến, chị ấy nói với tôi tin tôi đang ở Hàng Châu đã truyền đến tai Hàn Thanh Chí rồi, Hàn Thanh Chí giờ đang từ Án Thành đến, hỏi tôi có cần giở trò gì trên đường hắn về không.
Tôi hờ hững nói: "Không cần đâu, em đang đợi hắn đến đây. Đúng rồi, chuẩn bị một chút, em đã hẹn ông cụ nhà họ Hàn gặp mặt ở Khách sạn Pháp Vân, các chị đi chuẩn bị chút."
"Được, ở phòng nào?"
Tôi cau mày nói: "Tên cáo già đó không nói, chắc là sợ chúng ta chuẩn bị trước, nhưng không chắc ông ta có chuẩn bị trước không, nên chị bảo mấy tay súng bắn tỉa để ý xem có "người cùng ngành" theo dõi khách sạn không là được."
Mạt Tang nói được, hỏi tôi còn việc gì không? Tôi nhìn hộp quà một cái, rồi nói: "Bảo Tiểu Thái xâm nhập vào hệ thống của khách sạn này, sao chép một phần danh sách khách trọ hai hôm nay cho em, ngoài ra, sao chép luôn một phần hình ảnh trong camera của khách sạn cho em, phải nhanh."
Mạt Tang tò mò nói: "Cậu định điều tra ai tặng quà cho cậu?"
Tôi không kì lạ khi chị ấy biết chuyện, vì họ thay phiên nhay theo dõi phòng tôi hai tư giờ, đương nhiên biết việc này. Tôi nói đúng, chị ấy nói biết rồi, sau đó thì cúp máy. Tiếp đó, tôi tắm gội, chỉnh đốn lại hình tượng, mặc bộ quần áo Đoàn Thanh Hồ mua cho tôi, nhẹ nhàng mân mê chiếc nhẫn, nghĩ việc tối nay, trong lòng hơi mong chờ.
Không lâu sau, Tiểu Thái gọi điện bảo tôi bật máy tính lên QQ, nói là gửi cho tôi một tệp tài liệu. Tôi ngay lập tức lấy máy tính từ trong túi ra, sau khi chuẩn bị mọi thứ, tôi nhận được danh sách mà hình ảnh camera Tiểu Thái gửi đến, tiếp đó tôi bắt đầu nghiêm túc xem clip, kết quả là tôi thực sự tìm được người đưa món quà đó cho phục vụ, người này trông tướng mạo bình thường, tôi cũng chưa từng gặp, người này là ai?
Tôi ngay lập tức lật danh sách khách trọ, trong danh sách khách trọ có ảnh chứng minh thư của họ, Tiểu Thái giỏi giang còn nhập hết số điện thoại của từng người, tôi tìm được người này rất nhanh, anh ta tên là Hồ Binh, là người phía thủ đô, cùng vào ở với anh ta có hai người nữa, hai người kia tên là Hồ Hải Yến, Ngô Quân Linh, cả hai trông cũng rất bình thường.
Ba người này tôi đều không biết, nhưng họ sao lại biết tôi?
Nghĩ đến đây, tôi nhấc điện thoại lên, gọi cho Hồ Binh, không lâu sau Hồ Binh đã nghe máy, tôi nói: "Chào anh, xin hỏi có phải anh Hồ Binh không?"
"Chào anh." Hồ Binh nói: "Anh là Trần Danh?""
Có vẻ anh ta biết tôi, điều này khiến tôi càng tò mò hơn, tôi nói: "Đúng, xin hỏi là anh tặng quà cho tôi?"
Hồ Binh nói: "Đúng, nhưng tôi là người đưa hộ, người muốn tặng quà cho anh, cô ấy cũng ở Hàng Châu, nhưng cô ấy nói giờ không phải thời cơ gặp mặt, bảo anh kiên nhẫn tìm kiếm, còn bảo anh tận hưởng quá trình đợi chờ."
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ lời Hồ Binh nói, trong lòng giật mình, bên tai vang vọng những lời Tống Giai Âm nói, cô ấy từng bảo tôi đợi cô ấy, còn nói chúng tôi sẽ gặp nhau nhanh thôi, chẳng lẽ là cô ấy...
Vì suy nghĩ này, trong lòng tôi hưng phấn không thôi, nhưng lại sợ hi vọng càng nhiều thì sẽ thất vọng càng nhiều, chỉ có điều, thực sự là cô ấy sao?
Vừa dập máy thì điện thoại tôi reo, tôi mở ra nhìn, là ông cụ Hàn - Hàn Tu Dương gọi, ông ta nói tôi có thể ra rồi, ông ta đã đợi tôi ở đó, vì thế tôi ngừng tìm tòi nghiên cứu về người tặng quà, báo cho Mạt Tang đi ra.
Hai mươi phút sau, tôi đến Khách sạn Pháp Vân, vừa xuống xe thì có một người đàn ông trung niên hỏi tôi có phải Trần Danh không, tôi gật đầu, ông ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới với vẻ chẳng tốt lành gì, sâu trong mắt là sự dè bỉu và khinh thường, nói: "Đi theo tôi, gia chủ nhà tôi đang đợi cậu."
Mạt Tang cực kì bất mãn với thái độ của người này, tôi cười với chị ấy, nhìn bóng lưng người này, nói nhỏ: "Chị Tang đừng giận, sao phải so đo với một con chó chứ?"
Sắc mặt Mạt Tang hơi bớt giận, nói: "Tôi thích cách so sánh này."
Sau khi chúng tôi vào khách sạn, đi thang máy lên tầng cao nhất, lúc cửa thang máy mở ra, một cảm giác áp lực cực mạnh ập đến, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cả tầng thượng phòng thủ kiên cố, người canh gác dày đặc, phóng mắt nhìn ra xa, toàn bộ đều là vệ sĩ được huấn luyện bài bản.
Tôi biết, đây là màn ra oai ông Hàn dành cho tôi, ông ta đang nói với tôi, tôi đã vào đây thì là đã đến địa bàn của ông ta.
Nếu là trước kia, tôi có lẽ đã bị khí thế này làm cho sợ đến mức không đi nổi, nhưng hiện giờ tôi không nhịn được bật cười, nói: "Ông Hàn đúng là cẩn thận ghê, ông ta coi chúng ta là thú dữ à? Tôi chỉ dẫn một người đến, ông ta lại dẫn cả một đội."
Nghe ra vẻ châm biếm trong lời tôi nói, người đàn ông trung niên kia chế nhạo: "Sao? Sợ rồi?"
Tôi lắc đầu: "Sao lại sợ chứ, tôi vui còn không kịp đây, dù sao tôi cũng nhận được sự khẳng định cực cao của ông Hàn. Ôi trời, nếu nói chuyện này ra ngoài thì người khác sẽ nói sao nhỉ? Chị Tang chị nói xem?"
Mạt Tang bình thản nói: "Đương nhiên là sẽ nói, đường đường là gia chủ nhà họ Hàn thế mà lại sợ một thằng vắt mũi chưa sạch từ nơi khác đến, xem ra thằng nhóc này đúng là rất lợi hại, đến mức gia chủ nhà họ Hàn cũng cực kì kiêng dè."
Người đàn ông trung niên kia vừa nghe thế thì lạnh lùng nói: "Với một con chó điên thì đương nhiên phải có đề phòng tốt nhất."
"Ông!" Mạt Tang nghe thấy ông ta gọi tôi là con chó điên thì ngay lập tức nổi giận.
Tôi ngăn Mạt Tang lại, cười nói: "Chị Tang giận làm gì? Chẳng lẽ chị chưa từng nghe miệng chó không phun được ngà voi sao? Em vẫn nói câu đó, sao chúng ta phải so đó với một con chó pug chứ?"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Cậu Trần Danh, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng hống hách quá, nếu không lát nữa cậu sẽ chỉ mất mặt hơn thôi."
Ông ta nói rồi dẫn chúng tôi đến trước một căn phòng, ông ta mở cửa ra, tôi quét mắt nhìn, phát hiện bên trong khác với bên ngoài, chỉ có hai người, hai người một ngồi một đứng, người ngồi đương nhiên là Hàn Tu Dương, người đứng thì là vệ sĩ của ông ta.
Hàn Tu Dương đánh giá tôi từ trên xuống dưới, thấy tôi chỉ dẫn một người đến, thì nhếch mày nói: "Lớp trẻ bây giờ đúng là ngựa non háu đá, còn tưởng đến đầm rồng hang hổ như đi tham quan du lịch."
Tôi bước vào, cười nói: "Xin nhận lời khen của ông Hàn, chỉ có điều dù tôi có dẫn thêm nhiều người đến thì sao? Cháu ông chẳng phải đã dẫn một nhóm người đến Nam Kinh sao? Kết quả thế nào? Chẳng phải vẫn bị tôi dạy cho một trận nhớ đời, chán chường về Hàng Châu à? Nên là người đông chưa chắc có ích, chủ yếu vẫn là phải có chỗ dựa và cái đầu."
Hàn Tu Dương vừa nghe thấy thế thì trên mặt xẹt qua vẻ tức giận, nhưng chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã khôi phục dáng vẻ cười mỉm ban đầu, ông ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống, rồi nói: "Hôm nay chúng ta đến là để bàn chuyện khác, không nhắc thằng nhóc không có tiền đồ kia cũng được."
Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn Hàn Tu Dương không chớp mắt, ông ta đúng là một người cực kì điềm tĩnh, dù tôi nói ông ta thế nào, ông ta cũng không tức giận, thậm chí có thể coi lời sỉ nhục Hàn Thanh Chí của tôi như cơn gió thoảng qua tai, nghe xong thì thôi.
Tôi tự rót cho mình cốc nước, nhẹ nhàng xoay cốc, thì nghe Hàn Tu Dương hỏi thẳng: "Nói đi, cậu muốn thế nào mới chịu giao đoạn ghi âm đó ra?"
Tôi cười nói: "Ông Hàn đúng là thẳng thắn, vậy tôi nói thẳng nhé, tôi hi vọng các ông ngừng mọi hành động bất lợi với tôi, giúp tôi xóa sạch thứ gọi là tội danh, đồng thời, giúp tôi diệt trừ Vương Khải Uy ở Nam Kinh. Để trao đổi, tôi sẽ xoá mọi thứ bất lợi với Hàn Thanh Chí."
Hàn Tu Dương vẫn luôn im lặng nghe, sau khi tôi nói xong, ông ta đột nhiên bật cười, trong nụ cười có vẻ khinh thường sâu sắc, cười đến mức cả người tôi khó chịu, tôi cau mày nói: "Ông Hàn cười gì?"
Hàn Tu Dương cười nói: "Tôi đương nhiên là cười suy nghĩ viển vông của cậu. Trần Danh, cậu tưởng tôi tìm cậu để đàm phán thật à?"
Tôi nhìn ông ta, không nói gì, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Tiếp đó, Hàn Tu Dương nói: “Tối nay tôi gọi cậu đến, thì không định cho cậu sống để đi ra! Cậu có thể thử xem, thứ trong tay cậu có trang nào có thể, dám đăng, có phóng viên nào dám tung ra không. Trần Danh, cậu vẫn chưa hiểu sao? Thứ gọi là chứng cứ trong tay cậu, căn bản là thứ đồ vô dụng.”
Hàn Tu Dương nói xong, Người đàn ông trung niên kia và ông lão đều rút súng ra nhắm vào tôi và Mạt Tang, tim tôi ngay lập tức chìm xuống đáy vực, dù thế nào tôi cũng không ngờ, tên cáo già Hàn Tu Dương này từ lúc đầu đã không định đàm phán với tôi, mà là ôm suy nghĩ muốn gϊếŧ người diệt khẩu để “mời” tôi đến!