Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi có khẩu súng dí sát vào sau gáy tôi, cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, sao tôi lại không nghĩ đến sự tấn công trong phòng hóa ra chỉ là để che giấu, điều khiến tôi càng không thể ngờ hơn được là với năng lực hiện tại của tôi mà lại bị người khác thần không biết quỷ không hay dí súng vào đầu từ phía sau.

Đây là một cao thủ! Hơn nữa năng lực tuyệt đối giỏi hơn Đoàn Thanh Hồ, bởi vì bây giờ kể cả là Đoàn Thanh Hồ muốn đến từ phía sau, tôi cũng không thể nào không cảm nhận được chút gì, tôi không khỏi nghĩ tới, lẽ nào lại là một nhân vật có cấp bậc ngang ngửa Diệp Lục Bình.

Tôi rất chắc chắn, nếu như đối phương muốn nổ súng, tôi sẽ không có khả năng sống tiếp.

Phía sau truyền đến tiếng lên cò súng, tôi lo sợ toát mồ hôi lạnh, tôi không cam tâm cứ chết đi như vậy. Tôi nhắm mắt lại, nhanh chóng hỏi: "Là Trần Danh bảo anh đến, đúng không?"

Đối phương dừng động tác tay lại, tôi giật mình, thầm nghĩ tôi cược đúng rồi.

Sở dĩ tôi có thể đoán ra được là người do Trần Danh phái đến là bởi vì tôi biết ngoài hắn ra, có lẽ không có ai muốn lấy mạng của tôi cả. Hơn nữa nhà của Bào Văn cũng không phải có thể tùy ý ra vào, căn biệt thự này đã được sửa lại, tất cả các cửa sổ bên ngoài đều có khung sắt bảo vệ, giống như một nhà giam đẹp đẽ bị bịt kín vậy, ngoài cửa có khóa mật mã, những chỗ khác tôi cũng đã xem qua, căn bản không có bất cứ sơ hở nào, tên khốn này hoặc là có cánh bay vào, hoặc là biết mật mã, đáp án rất đơn giản, chính là vế sau, hơn nữa mật mã rất có thể là do Trần Danh giả đưa cho.

Lúc này, người phía sau tôi lạnh lùng lên tiếng nói: "Nếu như mày đã biết rồi, thì càng không thể để mày sống được".

"Gϊếŧ tôi rồi, anh cũng không thể sống sót được!" Tôi lạnh nhạt nói, cố gắng thể hiện bộ dạng không hề hoảng loạn một chút nào.


Đối phương dè bỉu lời tôi nói, liền muốn bóp cò súng, tôi biết hắn không sợ chết, hơn nữa, hắn nhất định cho rằng cho dù hắn có gϊếŧ tôi, chỉ cần hắn rời khỏi đây một cách im hơi lặng tiếng thì chắc chắn sẽ không sao.

Nghĩ một lúc, tôi hỏi: "Anh biết căn biệt thự này có tổng cộng bao nhiêu camera không?"

Đối phương thản nhiên nói: "Tổng cộng có tám cái, hai cái ngoài cổng, một cái ở vị trí nhìn thấy được, còn một cái giấu bên trong đèn đường, còn ba cái trong sân, hai cái ở sân trước, một cái ở sân sau, ba cái còn lại là ở trong biệt thự, một cái ở trên đèn phòng khách, một cái ở đèn góc cầu thang, còn một cái ở hành lang tầng hai".

Tất cả đều đúng!

Tôi bình tĩnh nói: "Khá lợi hại đó, cơ bản là đã tìm được hết rồi, nhưng anh có biết vẫn còn rất nhiều camera bí mật khác mà anh không thể nào tìm được. Không chỉ như vậy, Trần Danh cũng không biết. Còn lúc này mỗi hành động của anh đều đã được những camera bí mật này ghi hết lại rồi, nếu gϊếŧ tôi, cho dù anh có chạy đến chân trời góc bể thì đã sao? Anh và Trần Danh đều sẽ bị trừng phạt rất nặng".

Khẩu súng dí sát trên đầu tôi có một chút lay động rất nhẹ, tôi biết những lời tôi nói đã ảnh hưởng đến hắn rồi, trong lòng mừng thầm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi hắn tiếp: "Anh là trẻ mồ côi à? Nếu như vậy thì anh nên cảm thấy may mắn, dù sao có một mình thì chết rồi cũng không có gì vướng bận, nhưng nếu không phải như vậy thì tôi nghĩ tất cả người nhà của anh cũng đều sẽ phải chết cùng với anh, như vậy cũng tốt, đường xuống suối vàng sẽ không còn cô đơn nữa".
Tên đó vẫn không nói gì, chỉ có tay cầm súng của hắn khẽ run nhẹ một chút, tôi tiếp tục nói: "Còn nữa, có thể anh không biết tôi là ai, vậy để tôi tự giới thiệu, tôi là Nhĩ Hải, chồng của Bào Văn, là con nuôi của Tống Vân Hải. Có biết Tống Vân Hải không? Không biết thì tôi khuyên mày nên đi hỏi Trần Danh, có điều hắn có thể sẽ không nói thật với anh, bởi vì nếu như nói thật rồi thì anh nhất định sẽ bị dọa cho sợ tè cả ra quần đó, làm gì còn dám ra tay nữa?"

Sở dĩ tôi dám nói dối tên này như vậy, là bởi vì tôi biết, đối phương cho dù có là thành viên của Ngã Lang, biết tôi là "thái tử" giả, Trần Danh giả mới là con nuôi của Tống Vân Hải, thì hắn cũng tuyệt đối không dám vạch trần lời nói dối này, bởi vì nếu như hắn tiết lộ ra, mà tôi không chết, hắn có chết ngàn lần vạn lần, Tống Vân Hải cũng sẽ không tha cho hắn. Còn nếu như hắn không biết, thì những lời tôi nói sẽ khiến hắn càng nghi ngờ thân phận của tôi hơn, sẽ không dám tùy tiện ra tay.
Tên này trầm ngâm một lúc, rồi từ từ mở miệng nói: "Đừng lừa tao, tao đã tìm hết rồi, chỉ có tám chiếc camera thôi, những cái khác nhất định là do mày tự bịa ra để lừa tao".

Tôi dửng dưng nói: "Nếu như anh không tin thì được thôi, nổ súng đi".

Tôi cố ý tỏ ra không sợ chết, điều này ngược lại khiến cho tên đó bắt đầu nghi ngờ lời tôi nói là thật hay giả, một lúc sau, hắn nói: "Mày tìm cho tao một máy quay giám sát, nếu như mày có thể tìm được một cái máy quay khác ngoài tám cái kia ra, tao sẽ tin những lời mày nói, đêm nay mày sẽ không phải chết".

"Đại ca, anh tưởng tôi là thằng ngốc à? Nếu như tôi thật sự tìm ra camera cho anh, anh phát hiện ra camera bí mật được giấu thế nào, rồi dựa theo dây chuyền tìm ra được hết những camera bí mật khác, tôi chẳng phải là sẽ chết chắc sao? Tôi không ngu như vậy, ok?"
Nghe tôi nói vậy, tên này vô cùng tức giận, hắn đột nhiên bóp cò súng, tôi kinh hãi toát mồ hôi lạnh, cơ thể giống như một con cóc bị đập mạnh xuống mặt đất, cùng lúc cảm thấy đau nhói ở trên bả vai, là viên đạn đã bắn trúng vào khớp xương. Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, quay người lại, nâng súng lên bắn về phía hắn, lúc này hắn cũng đã bắn phát thứ hai, thấy tôi nổ súng, lập tức tránh qua một bên, còn tôi lại bị trúng thêm một phát đạn nữa ở chân, tôi vô cùng tức giận, bắn liền mấy phát về phía hắn, nhân lúc hắn đang tránh né, tôi chui vào biệt thự, chỉ là trong lúc tôi đi vào, thì phía sau đạn bắn đến, tôi mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, viên đạn bắn trúng lên cánh cửa, may là cửa rất tốt nên mới không bị đạn bắn xuyên qua.

Tôi quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, trong đầu khϊếp sợ, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy trên tường cách đó không xa có một hình nộm giả người, trên người hình nộm có một lỗ để bắn đạn, lúc này tôi mới hiểu, tên khốn đang ở bên ngoài kia trước đó đã sử dụng thủ thuật che mắt, bên trong vốn dĩ không có ai cả. Mà là trên đầu của hình nộm nối liền với một sợ dây thừng, sợi dây thừng này nối từ đầu của nó tới cửa, mà cái gối ôm kia đoán chừng vừa nãy là ở trên người nó.
Tôi vừa mở cửa thì đã khiến sợi dây bị kéo làm hình nộm này động đậy, cái gối trên người nó lập tức bị rơi xuống, tạo thành hiện tượng giả như có người dùng gối ôm tấn công tôi, nấp sau lưng đánh úp tôi, thu hút sự chú ý của tôi, từ đó nhân cơ hội đánh lén tôi từ phía sau, cao tay, đúng thật là cao tay.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng nhập mật mã, tôi giật thót tim, ghìm lại sự đau đớn trên cơ thể, quay người nhanh chóng gài móc an toàn bên trong cửa lại, như vậy thì cho dù tên khốn đó có mật mã cũng không thể vào được. Làm xong chuyện này, tôi kéo lê bên chân đã bị thương đi đến phía điện thoại, đồng thời bên ngoài cửa tên khốn đó nói: "Thật không ngờ mày lại nổ súng, xem ra mày đúng là một tên ngu xuẩn không hơn không kém, đường lên thiên đường mày không đi, lại muốn đâm vào địa ngục".
Hắn vừa nói, tôi vừa tức giận nghĩ, vốn tưởng rằng tên khốn này dễ lừa, ai ngờ hắn lại đột nhiên phát điên lên, nhưng tôi đúng thật là vẫn rất may mắn, may mắn hắn không bắn vào đầu tôi, mà lại bắn vào vai tôi, nếu không tôi đã chết ngắc rồi.

Tên khốn này chắc là thấy tôi không chịu đi vào khuôn khổ nên mới muốn bắn một phát để dọa tôi, khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời hắn, tìm ra những camera bí mật khác, ai ngờ tôi lại nhân thời cơ đó để thoát khỏi sự khống chế của hắn, có lẽ chuyện này đã đả kích hắn rồi, cho nên hắn mới muốn gϊếŧ tôi, bởi vì hắn biết, một khi tôi vào trong rồi thì khả năng hắn gϊếŧ được tôi sẽ giảm xuống rất thấp, đến lúc đó cho dù không có camera bí mật thì chỉ cần tôi còn sống, hắn sẽ phải chết, so với như vậy thì chi bằng gϊếŧ tôi để chịu tội thay cho hắn.
Tôi đến bên cạnh điện thoại, đang định gọi thì nghĩ đến một chuyện, liền buông điện thoại xuống. Lúc này, bên ngoài cửa không có tiếng súng, tôi đi đến bên cửa kinh ngạc phát hiện tên khốn đó đã đổi sang khẩu súng khác, đang lắp đạn dược vào súng, nhìn loại đạn này cả người tôi lập tức cảm thấy không ổn, bởi vì đạn này chính là đạn lửa. Đạn lửa này mà nhắm vào biệt thự thì e là một nửa căn biệt thự này sẽ bị nổ tung mất.

Mẹ kiếp, đúng là điên mà, tên khốn này tại sao lại có vũ khí cao cấp như vậy chứ? Tôi vừa nghĩ vừa điên cuồng chạy xuống tầng hầm, tôi không ngốc mà bắn hắn để kéo dài thời gian, bởi vì tôi biết tôi căn bản không thể ngăn cản được hắn, tôi thậm chí còn đang nghĩ, vừa nãy hắn không bắn trúng vào chỗ trí mạng của tôi thật sự là do tôi né nhanh, hay là do hắn có ý muốn giữ lại?
Tôi xuống dưới tầng hầm, vừa đóng cửa xong thì bên ngoài vang lên tiếng nổ cực lớn, sau đó là tiếng ầm ầm sụp đổ, thiết nghĩ bên ngoài chắc đã thành một đám lửa lớn rồi. Nơi gần cửa tầng hầm đã nóng lên rất khủng khϊếp. Tôi nhanh chóng đi sâu vào bên trong, đi chưa được vài bước thì cánh cửa bị rơi xuống, lửa lớn và khói đặc nhanh chóng tràn vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vô cùng căng thẳng, nếu cứ thế này e là tôi sẽ bị ngộp thở mà chết ở trong này mất.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn xung quanh, phát hiện ra bên trong tầng hầm hoàn toàn trống rỗng, không có một thứ gì tôi có thể lợi dụng được.

Tôi gần như tuyệt vọng, lẽ nào cuối cùng tôi lại phải chết như thế này sao? Tôi không cam tâm, lập tức vực lại tinh thần, tìm kiếm xung quanh, xem xem bên trong tầng hầm có cơ quan mật nào không, ngộ nhỡ có một lối bí mật thông ra ngoài thì sao?
Tôi lần mò từng chút một, kiểm tra từng chút một, khói đặc khiến tôi ho sặc sụa gần như không mở nổi mắt, lửa lớn cũng đang dần dần lan đến bên cạnh tôi, tôi cảm thấy mình đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt rồi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị bỏ cuộc, thì tay tôi đột nhiên gõ phải một chỗ bị rỗng, tôi vô cùng vui mừng, nhanh chóng dùng tay đập cái chỗ bị rỗng đó ra, quả nhiên nhìn thấy một lỗ trống không lớn, bên trong không biết là thông đến đâu, nhưng cũng hơn là chết ở trong này.

Tôi không do dự trèo vào trong cái lỗ, nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng ngã dập mông xuống đất, đập vào mắt là một mật đạo rất dài, tôi bò men theo mật đạo, cuối cùng cũng bò được ra ngoài, tôi nhìn xung quanh phát hiện ra đây là phía sau nhà của Bào Văn, trong lòng xuất hiện một luồng sát khí dày đặc, tôi khập khiễng nhanh chóng chạy về phía trước, mượn bụi cỏ um tùm để ẩn nấp, tôi nhìn thấy tên sát thủ kia đã vác vũ khí của hắn lên xe, chuẩn bị rời đi.
Tôi cầm súng, điều chỉnh lại nhịp thở, tập trung để trong mắt mình chỉ còn lại chiếc xe kia, sau đó, đúng lúc chiếc xe được khởi động, tôi bắn một nhát trúng bình xăng, bình xăng lập tức bị rò xăng ra ngoài, lúc này tên sát thủ nhanh chóng cầm súng bắn tỉa tìm kiếm xung quanh, vừa tìm vừa xuống xe, tôi ném con dao nhỏ trong túi ra, hắn lập tức bắn về phía con dao, cũng đúng vào lúc này, tôi bắn thêm một phát súng nữa vào bình xăng đang bị rò, cả chiếc xe trong nháy mắt phát nổ, tên kia mặc dù đúng lúc đó nhìn thấy tôi, cũng phải bạt mạng chạy ra hướng khác, nhưng vẫn bị sức mạnh của vụ nổ hất văng ra ngoài, ngã xuống đất.

Tôi sợ hắn giả vờ, nên vẫn không dám ra, nhưng có thể vụ nổ quá mạnh nên hắn vẫn chưa đứng dậy được, tôi mới dám xông ra, lúc này biết hắn tỉnh rồi, tôi lập tức bắn một phát vào đầu hắn!

Hắn quay mặt lại nhìn tôi, khẩu súng trong tay vẫn giữ tư thế ngắm vào tôi, nhưng cuối cùng chưa bắn được đạn ra, thì bị tôi nã một phát trúng mi tâm, đoạt lấy mạng của hắn.


Trước khi chết, hắn mở trừng mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng. Có lẽ trước khi chết hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao tôi lại không chết, tại sao tôi vẫn có thể bình tĩnh bắn hắn trong tình huống như thế này.


Tôi thở hổn hển, ngồi thụp xuống đất, khốc liệt nở một nụ cười.


Những kẻ muốn gϊếŧ tôi, đều sẽ bị tôi gϊếŧ sạch.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK