Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Thanh Hồ nói chị ấy đã dẫn Vương Tây Quyền về rồi, nghe thấy lời này tôi thực sự rất vui, cũng rất kinh ngạc, tôi hỏi chị ấy Vương Tây Quyền ở đâu? Chị ấy nói họ đang đến chỗ tôi ẩn náu, hơn nữa Vương Duy cũng có mặt, đồng thời nói cho tôi biết, Vương Duy đã lấy được bút khi âm kia rồi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi hưng phấn không chịu được, đây có thể nói là tin tốt nhất tôi nhận được suốt mấy ngày nay, hơn nữa còn là tin vui kép.

Mạt Tang và Tiểu Thái thấy tâm trạng tôi không tệ, hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói với họ, hai người đều rất vui, Mạt Tang vội nói chị ấy sẽ đi bảo mấy người canh ở phụ cận để ý kĩ, đề phòng xe của họ bị người khác theo dõi, tôi bình tĩnh nói: "Đi đi."

Nửa tiếng sau, Đoàn Thanh Hồ và Vương Duy, Vương Tây Quyền vào nhà trong sự yểm hộ của mấy người, tôi – người lâu rồi không ra khỏi cửa ngay lập tức mở cửa, nhanh chân đến trước mặt Đoàn Thanh Hồ, không quan tâm có ai, đã hưng phấn ôm chị ấy vào lòng, không kìm được nỗi nhớ trong lòng, nói: "Chị, em nhớ chị lắm."

Đoàn Thanh Hồ vỗ nhẹ lưng tôi, như dỗ một đứa trẻ, dịu dàng nói: "Trần Danh, chị về rồi."

Tôi gật mạnh đầu nhưng lại cau mày, vì tôi ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng, trong mùi thảo dược này còn có mùi máu tươi, tôi thắt lòng, ngay lập tức buông Đoàn Thanh Hồ ra, đánh giá chị ấy từ trên xuống dưới, rồi hỏi: "Chị bị thương?"

Đoàn Thanh Hồ mặc một chiếc áo len dài, một cái quần bò, bên ngoài còn khoác một chiếc áo gió đen xì, cả người trông khí khái, oai hùng vô cùng. Chỉ nhìn thế này, có vẻ chị ấy không sao hết, nhưng tôi biết chị ấy chắc chắn đã bị thương.

Đoàn Thanh Hồ cười nắm tay tôi, nói: "Chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao, nhưng còn em đó, vết thương trên vai sao rồi?"

Tôi nói tôi không sao, thấy chị ấy trông không có vấn đề gì, tôi cũng yên tâm, nghĩ bụng lát nữa tôi “kiểm tra” lại cơ thể chị ấy cẩn thận, xem chị ấy rốt cuộc có nói dối không, nghĩ vậy, tôi nói với Vương Duy và Vương Tây Quyền: "Hai chú Vương, mau vào đi."

Vương Duy trêu chọc: "Tiểu Danh này, may mà trong mắt thằng nhóc cháu còn thấy được hai lão già bọn chú đấy, chú tưởng trong mắt cháu chỉ có cháu dâu cơ."

Tôi ngại ngùng sờ mũi, Vương Tây Quyền cũng cười nói: "Vương, tiểu biệt thắng tân hôn (1), ông là người từng trải, còn không hiểu đạo lí này sao?"

Có thể thấy, quan hệ của Vương Tây Quyền và Vương Duy có vẻ trở nên thân thiết hơn chút.

Tôi vội xin tha: "Hai chú Vương, xin hai chú đừng trêu cháu nữa, nếu không cháu sẽ ngại đến mức vùi đầu vào hố phân mất."


Nghe thấy tôi nói thế, Vương Duy cười ha ha, bất đắc dĩ nói: "Nhóc con đúng là nghịch ngợm."

Chúng tôi vừa cười vừa nói đi vào phòng khách, việc họ đến khiến tâm trạng ảm đảm mấy ngày của tôi bỗng chốc tươi sáng vô cùng.

Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Đoàn Thanh Hồ bèn chuẩn bị nấu trà cho chúng tôi, tôi nắm nhẹ bàn tay lạnh cóng của chị ấy, dịu dàng nói: "Chị lên tầng nghỉ ngơi đi, góc trong cùng bên trái là phòng của em, ở đây có bọn Tiểu Thái rồi."

Đoàn Thanh Hồ lắc đầu, nhìn tôi thắm thiết, nói: "Không cần, chị muốn ở bên em."

Tôi vuốt nhẹ mũi chị ấy, dịu giọng nói: "Được."

Lúc này, tôi thấy người trong phòng đều nhìn hai chúng tôi, bỗng hơi xấu hổ, nói với Vương Duy: "Chú Vương, lấy được bút ghi âm chưa?"

Chú Vương gật đầu, lấy bút ghi từ trong túi ra đưa cho tôi, tôi nhận bút, hỏi ông ấy làm sao lấy được? Ông ấy nói bút này căn bản không phải lấy được trên người Cẩu Tử, tôi vừa nghe, thì hơi bất ngờ hỏi ông ấy có việc gì? Ông ấy nói ông ấy cũng mới biết hôm qua, hôm qua là ngày đưa Cẩu Tử đi hỏa táng, ông ấy đã mua chuộc người thân của Cẩu Tử, biết được vợ Cẩu Tử hôm thi thể hắn được đưa về thì thay quần áo, tắm rửa cho hắn, nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì trong lớp giữa của túi quần, cũng có nghĩa là bút ghi êm trên thi thể đã bị lấy đi lâu rồi.
Vương Duy tưởng bút ghi âm rơi vào tay Hàn Thanh Chí rồi, ông ấy sợ tôi mất đi hi vọng cuối cùng, sẽ đánh mất lí trí, nên không báo tin này cho tôi, mà thuê người nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng ông ấy quyết định thử vận may, xem bút ghi âm đó có thể ở trong tay những bạn tù ngày trước của tôi không.

Tối qua, Vương Duy cài một người "phạm tội" bị nhốt vào, còn vận dụng quan hệ đưa người đó vào phòng giam kia. Mặc dù sở trưởng của phòng tạm giam giờ đã thông đồng với Hàn Thanh Chí, nhưng Hàn Thanh Chí mãi không xuất viện, sở trưởng sợ hãi không yên, hai, ba ngày lại đi viện thăm hắn, cộng thêm việc hắn bắn chết quản giáo đã lan truyền rộng rãi trong nội bộ phòng tiếp khách, nên Vương Duy muốn mua chuộc một đội trưởng nhỏ lúc này vẫn có cơ hội.

Sau khi người của Vương Duy thành công thâm nhập vào phòng giam kia, tốn chút công sức thế mà lại lấy được bút ghi âm trên người một người thật.
Qua miêu tả của Vương Duy, tôi đoán người này nhất định là Giọng Ái. Giờ nghĩ lại, lúc đó Giọng Ái là người đầu tiên về phòng giam, hắn nói với tôi là sau khi hắn đến phòng giam thì thấy Cẩu Tử treo cổ chết bên trên giường, sau đó hai bạn tù khác mới về, giờ xem ra, hắn đã nói dối, nhất định là sau khi phát hiện thi thể của Cẩu Tử thì hắn đã lén lút lấy bút ghi âm trên người Cẩu Tử, sau đó giả vờ vừa đi vào.

Chỉ có điều Giọng Ái trông có vẻ đầu óc chậm chạp, sao có thể làm ra hành động vậy chứ? Có thể lúc trước hắn chỉ giả vờ, thực ra hắn rất thông minh?

Tôi hỏi Vương Duy sao Giọng Ái lại có bút ghi âm, Vương Duy gật đầu nói: "Gã tội phạm giấu bút nói, lúc hắn thấy Cẩu Tử chết, nghĩ là Cẩu Tử có thể bị người ta diệt khẩu, vì lúc trước người cả phòng đều tham gia vào kế hoạch xử chết cháu, hắn sợ hắn cũng sẽ rơi vào kết cục đó, nên vội vàng tìm bút ghi âm, nghĩ rằng nếu Hàn Thanh Chí thực sự muốn lấy mạng hắn thì hắn sẽ nói bí mật này ra để giữ mạng.”
Xem ra Giọng Ái không hề ngốc, lúc trước hắn chỉ giả ngốc mà thôi, dù sao người ngốc nghếch sẽ không có sức uy hϊếp gì hết, cũng sẽ không có ai lãng phí thời gian để đối phó với hắn.

Dù thế nào, có thể tìm được bút ghi âm thực sự là may mắn nhỏ nhoi trong bất hạnh.

Nghĩ đến đây, tôi ấn bút ghi âm, không lâu sau, trong bút ghi âm vang lên tiếng của quản giáo, bắt đầu ghi âm từ lúc quản giáo vào nhà giam, nghe một đoạn ‘nói vớ vẩn’ rõ dài, cuối cùng, sau tiếng bước chân dài đằng đằng, tôi cũng nghe được một giọng nói quen thuộc, đó chính là giọng của Hàn Thanh Chí, hắn nói: “Mày làm việc kiểu gì thế hả?”

Trong giọng nói toàn oán giận và trách móc, tôi nghĩ lúc này, Cẩu Tử chắc vừa đến chỗ hắn.

Cẩu Tử bất đắc dĩ nói: “Hàn thiếu gia, không phải tôi làm việc không tốt, mà là Trần Danh đó cẩn thận đến khó tin, hắn thế mà lại không ăn cơm Giọng Ái chuẩn bị cho hắn, không chỉ không ăn, còn đánh bọn tôi một trận, vì hắn phát hiện trong đồ ăn có nước bọt và nướ© ŧıểυ…”
“Giọng Ái là ai?” Hàn Thanh Chí hỏi.

Cẩu Tử nói: “Chính là đồ rác rưởi kia! Trần Danh đặt cho nó biệt danh “Giọng Ái”, tôi cũng gọi theo.”

Nhắc đến Giọng Ái, trong giọng Cẩu Tử có vẻ phẫn nộ không che giấu được.

Hàn Thanh Chí không nói gì, Cẩu Tử tiếp tục nói: “Hàn thiếu gia, tôi thực sự đã cố hết sức rồi, túi thuốc cậu đưa cho tôi, tôi gần như đã rắc hết vào rồi, đảm bảo sẽ khiến Trần Danh kia ăn vào chết ngay, nhưng ai ngờ… aiz, đều tại thằng Giọng Ái ăn hại kia, cậu nói xem hắn nhổ nước bọt thì cũng thôi đi, thế mà còn nhổ ngụm đờm đặc, kết quả là ngụm đờm đặc không tan được trong cơm…”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Hàn Thanh Chí chắc là thấy buồn nôn, vội nói: “Còn nữa, Trần Danh có phát hiện thuốc không?”

Cẩu Tử vội nói: “Không, Hàn thiếu gia, cậu yên tâm đi, Trần Danh sao lại thông minh thế được chứ? Hắn chỉ biết chúng tôi muốn xử hắn, nhưng mà sau khi hắn biết là tôi đưa ý tưởng cho Giọng Ái, bảo Giọng Ái nhổ nước bọt vào cơm thì đánh tôi một trận bầm dập, kết quả cậu đoán thế nào?”
Hàn Thanh Chí hờ hững hỏi: “Thế nào?”

Cẩu Tử cười nói: “Tôi dập đầu với Trần Danh kia, gọi hắn là đại ca, nói với hắn tôi đùa thôi, còn nói tôi căn bản chưa từng muốn hại hắn, xin hắn nhận tôi làm đàn em, nói sau này sẽ làm trâu làm ngựa cho hắn, thế mà hắn lại tin, còn bảo tôi nếu thực lòng muốn theo hắn thì nhất định sẽ cho tôi không ít lợi ích, hắn còn tuyên bố đêm nay mình có thể rời khỏi trại tạm giam cơ.”

Hàn Thanh Chí khinh thường nói: “Đồ con kiến vừa sinh ra đã đáng chết, vừa nghe thấy có người cúi mình xưng thần với hắn thì tưởng mình giỏi lắm cơ, loại người này làm đối thủ của tao, đúng là nỗi ô nhục của tao.”

Cẩu Tử vội nịnh nọt, nói đúng thế, còn hỏi hắn tiếp theo phải làm sao? Nói mình đã có được sự tín nhiệm của tôi, có cần đầu độc tôi lần nữa không?
Nghe đến đây, tôi ngay lập tức thẳng sống lưng, hơi căng thẳng vểnh lỗ tai, vì tôi biết nội dung phía sau mới là mấu chốt.

Hàn Thanh Chí nói: “Tao có một kế hoạch, mày lại đây.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Cẩu Tử, sau đó là giọng Hàn Thanh Chí, hắn nói rất nhỏ: “Tao ghét đồ vô dụng, nên việc này để tao đích thân làm.”

Hắn nói xong, thì tôi nghe thấy một tiếng ư hử, sau đó là tiếng giãy giụa của Cẩu Tử, lúc này, Cẩu Tử có lẽ đã bị dây thừng siết chết rồi, tôi nghe thấy Cẩu Tử khó khăn rặn ra ba chữ từ trong cổ họng: “Tại sao chứ?”

Hàn Thanh Chí cười khẩy nói: “Tại sao à? Vì tao nghĩ ra một kế hoạch thú vị hơn, mà mày buộc phải chết mới có thể hoàn thành được kế hoạch này của tao!”

Tiếp theo chính là tiếng thở dốc và giãy giụa kịch liệt, đến tận cuối cùng, tôi nghe thấy phịch một tiếng, chắc là Cẩu Tử chết rồi, Hàn Thanh Chí vứt xác hắn xuống đất.
Không lâu sau, tôi nghe thấy Hàn Thanh Chí nói: “Vào đi, chuyển mấy người trong nhà giam kia đi, sau đó treo xác thằng này cạnh tường, giả vờ là tự sát, rồi thuê người viết một bức di thư, nói rõ hắn bị Trần Danh ép chết, sau đó dẫn Trần Danh đến gặp tôi.”

Một giọng nói lạ lẫm vang lên, hắn nói: “Hàn thiếu gia, anh muốn kết liễu Trần Danh kia trong căn phòng này?”

“Không sai.” Hàn Thanh Chí cười khẩy nói: “Đến lúc đó, còn cần anh và mấy anh em của anh phối hợp hẳn hoi đó.”

Người đó vội nói: “Anh yên tâm, việc này chúng tôi nhất định làm ổn thỏa cho anh.”

Nghe đến đây, Vương Duy vỗ đùi một cái, nói: “Có bút ghi âm này xem Hàn Thanh Chí kia định làm thế nào.”

Vương Tây Quyền hít sâu một hơi, cảm khái vô cùng nói: “Không ngờ đường đường là đại thiếu gia nhà họ Hàn của Hàng Châu, mà lại bỉ ổi, vô sỉ tới vậy.”

Tôi tắt bút ghi âm, nói với Tiểu Thái: “Sao chép phần ghi âm bên trong, sau đó xóa phần không cần giữ lại trong bút ghi âm đi.”


Tiểu Thái gật đầu, hai tay nắm chặt, cắn ngón trỏ, nói: “Màn phản công chính thức bắt đầu rồi.”


Chú thích:


(1) Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ người yêu hoặc vợ chồng sau khi xa nhau một thời gian ngắn, thì tình cảm tăng vọt, còn hơn cả lúc mới kết hôn, yêu nhau.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK