Tôi rất may mắn vì có thể gặp được người phụ nữ như Tống Giai Âm. Một người xuất sắc nhưng không mất đi cá tính, cẩn thận nhưng không cứng nhắc, nhã nhặn như hoa cúc, lại xinh đẹp như mẫu đơn.
Có lẽ là ánh mắt tôi nhìn Tống Giai Âm quá nóng bỏng, cô ấy đột nhiên vươn tay che mắt tôi lại, dí dỏm nói: “Không được nhìn em như vậy”.
Tôi ngây ngô cười hề hề, hỏi cô ấy tại sao, chẳng lẽ cô ấy còn xấu hổ à?
Tống Giai Âm buông tay ra, hung dữ nguýt tôi một cái, bất đắc dĩ nói: “Bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều không chịu được”.
Cô ấy nói dứt lời rồi đeo khẩu trang lên, bảo tôi rằng cô ấy phải đi rồi. Rõ ràng tôi biết cô ấy ở cùng một bệnh viện với mình, ngay khi có thời gian là sẽ qua thăm tôi ngay, nhưng không biết tôi bị làm sao mà đột nhiên rất muốn dính chặt lấy cô ấy mãi. Đương nhiên tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói thành lời giữ cô ấy ở lại thật, bởi vì tôi biết rõ, bây giờ chưa phải lúc dành cho mấy chuyện yêu đương này.
Cứ như vậy, Tống Giai Âm rời khỏi phòng bệnh. Sau khi cô ấy đi, tôi buồn chán xem ti vi. Đúng lúc tôi đang hứng thú, phòng bệnh lại có một vị khách không mời mà đến. Vị khách không mời mà đến đó chính là Trần Danh giả. Tôi đã sớm đoán được tên Trần Danh giả này sẽ đến, bởi vì hắn nhất định sẽ đến cười nhạo tôi như một kẻ thắng trận, tôi chỉ không ngờ hắn lại đến sớm thế. Từ đó có thể thấy tên này nóng lòng muốn làm nhục tôi cỡ nào.
Tôi lạnh lùng nhìn Trần Danh giả, hỏi: “Anh đến làm gì?”
Trần Danh giả cười lạnh nói: “Đương nhiên là tôi đến thăm anh rồi, dù gì bây giờ chúng ta cũng được tính là ‘anh em’ mà”.
Nghe thấy câu này, tôi thấy hơi buồn cười. Chúng tôi vốn là anh em ruột, bây giờ lại phải nhờ “nhận” cùng một ông bố nuôi là giả vờ làm anh em. Tôi nhìn Trần Danh giả, cười lạnh lùng. Chắc là hắn cảm nhận được sự khinh miệt của tôi, hỏi tôi cười cái gì? Tôi đáp đương nhiên là cười hắn ngu.
Câu này lập tức chọc giận Trần Danh giả. Tôi lạnh lùng nhìn hắn sắp phát hỏa, trầm giọng nói: “Tôi nghe vợ tôi nói trước đây anh giỏi giang lắm, ngay cả bố nuôi cũng phải nể mặt anh mấy phần, thế nhưng đến giờ còn chưa tới nửa tháng mà anh đã trở mặt thành thù với anh em rồi, hơn nữa còn phải làm việc cho Ngã Lang mới có thể thoát khỏi sự trả thù của tổ chức. Anh nói xem mình có đáng thương không? Anh hại những người anh em hết mực trung thành với mình, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm thế này. Anh nói xem mình có ngu không?”
Trần Danh giả nghe thấy lời tôi nói, không giận mà ngược lại còn cười, nói: “Anh thì hiểu cái gì?”
Hắn nói rồi đột nhiên bật cười ha hả, chỉ vào tôi nói: “Anh chẳng hiểu cái gì cả, bởi vì anh cũng giống cái mặt nạ trên mặt anh, anh chỉ là một thằng hề mà thôi!”
Tôi đương nhiên biết Trần Danh giả có ý gì. Hắn đang nói tôi mới là người chẳng hay biết gì, tôi mới là người bị lợi dụng. Tôi đương nhiên biết chứ, bởi vì vốn dĩ tôi nói những lời đó không phải để cười nhạo hắn, mà là muốn khiến hắn tưởng tôi không biết gì. Thấy hắn quả nhiên vênh váo đắc ý, tôi không nhịn được nói: “Thằng hề nhảy nhót”.
Có lẽ Trần Danh giả nghĩ tôi là một tên ngốc bị bọn chúng lợi dụng trêu đùa, vậy nên bị tôi chửi, hắn cũng không tức giận nữa mà cười híp mắt hỏi tôi: “Người anh em, vết thương của anh có đau không? Nghe nói tên đó bắn anh ba phát. Anh may mắn thật đấy, vậy mà lại không chết. Có điều nhìn chân tay anh thế này, chắc cũng phải nằm viện làm một tên vô dụng một thời gian nhỉ! Cẩn thận chút nhé. Nói cho cùng, không phải lần nào anh cũng sẽ may mắn vậy đâu!”
Tôi lạnh giọng đáp: “Anh đừng tưởng bố nuôi và mấy người kia không định báo thù cho tôi thì tôi sẽ nhẫn nhịn. Trần Danh, sớm muộn gì tôi cũng phải tự tay đâm chết anh!”
Trần Danh giả kiêu ngạo nói: “Anh dám ư? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên tôi đẩy anh vào chỗ chết, nhưng anh vẫn chưa ra tay với tôi bao giờ mà phải không? Điều này chứng minh anh căn bản không dám động vào tôi. Trong mắt bố nuôi, bất kể là tôi của trước đây hay của bây giờ đều có giá trị hơn anh nhiều. Vậy nên dù cho ngày nào đó tôi có gϊếŧ chết anh thật, bố nuôi cũng sẽ không làm gì tôi cả”.
Hắn nói rồi cười đắc ý.
Nhìn bộ dạng ngứa đòn của Trần Danh giả, tôi thực sự muốn cắn chết hắn.
Trần Danh giả thấy tôi giận dữ nhưng lại phải nhẫn nhịn thì càng đắc ý hơn. Hắn vắt chéo chân ngồi trên ghế, châm điếu thuốc lên hút một hơi, dáng vẻ đó quả thực giống tôi như đúc. Bỗng nhiên tôi thấy hơi thương hại hắn. Có gì đáng để hắn đắc ý ư? Thậm chí hắn còn không thể làm chính bản thân mình, chỉ có thể sống giả mạo tôi – người hắn hận nhất. Nếu tôi là hắn, e là tôi còn chẳng muốn nhìn thấy tôi nữa, bởi vì cứ nhìn thấy tôi, tôi sẽ nghĩ đến bản thân đang phải sống như một kẻ thế thân. Cảm giác đó, lẽ nào hắn không cảm thấy đáng buồn hay sao?
Trần Danh giả không biết tôi đang thông cảm cho mình, còn tưởng rằng tôi vẫn đang căm hận hắn. Hắn vừa hút thuốc nhả khói, vừa nhướn mày đắc chí nói: “Tôi cực kì thích nhìn thấy dáng vẻ ghét tôi nhưng không gϊếŧ chết được tôi này của anh đấy”.
Tôi dựa vào lưng ghế, cũng châm một điếu thuốc, không nhìn hắn nữa mà hút một hơi thật sâu. Tôi nhướn mày nói: “Còn chưa hành hạ anh cho đã, sao tôi lại xử lí anh được?”
Đúng lúc tôi nói, máy cắt cỏ bên ngoài hoạt động. Tiếng ầm ầm dội vào tai, hoàn toàn che mất tiếng nói của tôi. Tôi thấy Trần Danh giả nhíu mày, hiển nhiên là hắn không nghe rõ tôi đang nói gì. Đợi đến khi không còn tiếng máy cắt cỏ nữa, hắn mới hỏi lại: “Anh nói cái gì?"
Tôi nhìn hắn, im lặng hồi lâu mới nhả ra ba chữ: “Đoán xem”.
Trần Danh giả không kìm được chửi bậy. Lúc bấy giờ, Bào Văn đã quay lại. Thấy Trần Danh giả ngồi trong phòng bệnh, lúc đầu cô ta sửng sốt, ngay sau đó lại giận dữ gào lên: “Trần Danh! Sao anh lại ở đây? Cút đi cho tôi!”
Trần Danh giả nhìn Bào Văn đang tức giận, vừa cười vừa nói: “Tôi gọi điện cho cô mà cô không bắt máy, sợ cô xảy ra chuyện gì nên mới đến xem sao”.
Hắn thực sự quá ngông cuồng, hỏi han vợ tôi ân cần ngay trước mặt tôi, hắn coi tôi là người chết à?
Bào Văn chán ghét ra mặt: “Tôi không cần anh phải quan tâm!”
Trần Danh giả thấy tôi không nói gì, cũng không có ý định giúp Bào Văn, chắc cũng đoán ra chúng tôi đang hục hặc với nhau. Hắn càng đắc ý hơn, tiếp tục xum xoe lấy lòng Bào Văn, nói: “Văn Văn, đừng tức giận! Chuyện này là do tôi sai, tôi cũng đã nói với bố nuôi rồi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không động vào tên này nữa. Tôi hứa với cô, còn nữa, tôi mời cô bữa cơm xin lỗi, có được không?”
Nghe thấy hắn nói thế, tôi thật sự muốn nhảy dựng lên khỏi giường, biến thành cánh quạt nghiền chết hắn. Con mẹ nó chứ thằng ngu này! Hắn suýt chút nữa đã gϊếŧ tôi, lại còn muốn mời vợ tôi đi ăn cơm xin lỗi? Hắn coi tôi là người chết thật đấy à?
Bào Văn tức giận từ chối hắn, nhưng ai mà biết hắn không hề tiếc nuối chút nào, còn cười bỉ ổi nữa chứ. Hắn bước gần lại Bào Văn một bước, ung dung lên tiếng nói: “Sao cô lại có thể từ chối tôi? Cô quên lúc ở Hàng Châu, hai chúng ta đã giao hẹn là có một số chuyện cô không được từ chối tôi rồi à?”
Câu này cực kì mập mờ. Trong thoáng chốc, tôi sôi máu lên, trừng mắt nhìn Bào Văn. Cô ta cứ như bị dẫm phải đuôi, nhìn tôi với vẻ mặt lo sợ, lại căm tức nhìn Trần Danh giả. Nhưng đối diện với nụ cười mang hàm ý hết sức sâu xa của Trần Danh giả, cô ta thất bại thảm hại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng gây sự nữa, bố nuôi còn đang đợi tôi về báo cáo tình hình sức khỏe của chồng tôi, tôi đi trước đây”.
Cô ta nói rồi chột dạ nhìn tôi một cái, bảo lát nữa sẽ sai người đưa cơm đến rồi đi mất. Trần Danh giả thì hả hê nhìn tôi, hỏi: “Anh nghĩ cô ấy đi tìm bố nuôi hay là đi ăn cơm với tôi đây?”
Trần Danh giả nói xong, cũng đi theo Bào Văn ra khỏi phòng bệnh.
Tôi rít một hơi thuốc, bật cười. Tôi biết Bào Văn đang lừa tôi, bây giờ cô ta chắc chắn đang chọn nhà hàng để đi ăn cơm rồi. Nhưng cô ta đồng ý với Trần Danh giả không phải vì cô ta yêu tên rác rưởi đó, mà là do lúc ở Hàng Châu, tôi đặt bẫy hai người bọn họ, khiến Bào Văn tưởng rằng mình bị Trần Danh giả làm nhục, vậy nên mới không dám từ chối lời mời của hắn. Nói cho cùng, cô ta vẫn sợ tôi sẽ biết chuyện này.
Ánh mắt Bào Văn nhìn tôi trước khi đi vừa bất đắc dĩ, áy náy lại vừa chột dạ. Nghĩ đến nó, trong lòng tôi thực sự cảm thấy khoan khoái. Tôi nghĩ người phụ nữ này, cô cũng có ngày bị tôi giày vò ư? Thoải mái tận hưởng đi! Dù sao nó mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Còn về Trần Danh giả, anh đã liên tục thách thức tôi. À không, nên nói là thách thức giới hạn của “Nhĩ Hải”, nếu tôi không làm gì thì chẳng phải quá có lỗi với anh sao?
Chỉ một chốc sau người đưa cơm cho tôi đã đến. Người đó đến bên cạnh tôi, cẩn thận gọi: “Cậu Nhĩ, cậu dậy ăn cơm đi”.
Tôi bất thình lình mở mắt ra, nhận lúc hắn chưa chuẩn bị, cầm lấy gối tấn công động mạch chủ của đối phương. Đối phương cũng không phải kẻ tầm thường, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn đã nhanh chóng tránh sang một bên. Nhưng hắn ta không biết rằng một bàn tay khác của tôi đã nắm lại thành nắm đấm, đánh vào huyệt thái dương của hắn ta. Tôi đã dồn lực vào quả đấm này, huyệt thái dương của đối phương bị đánh mạnh. Hắn ta trực tiếp mềm nhũn ngã ra đất, ngất đi.
Tôi cởϊ qυầи áo của hắn ra mặc vào, sau đó lấy điện thoại của hắn gọi điện cho Tống Giai Âm, bảo cô ấy mang khẩu trang, mũ lưỡi trai và kính râm qua đây.
Tống Giai Âm đến rất nhanh. Lúc này, tôi đã lôi tên kia vào tủ quần áo. Thấy tôi đã thay quần áo, Tống Giai Âm khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Tôi đáp: “Còn cần phải hỏi hả, đương nhiên là anh muốn ra ngoài. Anh phải đi tẩn cho tên Trần Danh giả kia một trận”.
Tống Giai Âm không đồng ý nói: “Em không đồng ý! Bây giờ khắp người anh toàn vết thương, sao có thể ra ngoài mạo hiểm được?”
Tôi cười với Tống Giai Âm, nói: “Anh biết nếu chỉ dựa vào một mình anh thì căn bản không làm được gì cả, vậy nên anh mới gọi em tới”.
Tôi vừa nói vừa nhận lấy đồ trong tay cô ấy, sau đó tìm được súng. Thấy cô ấy còn muốn khuyên nhủ, tôi nói: “Anh đâu thể làm rùa rụt cổ mãi được, nếu không Tống Vân Hải cũng sẽ nghi ngờ anh. Dù sao tên Trần Danh giả kia cũng quá đáng quá, nếu anh không làm gì đó, chẳng phải rất bất thường à? Không chỉ vậy, anh làm thế này cũng vì muốn nhận cơ hội thăm dò xem: với Ngã Lang, rốt cuộc anh có bao nhiêu giá trị lợi dụng. Nếu bọn chúng thật sự rất cần anh, thấy anh nổi điên, Tống Vân Hải không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được. Ông ta chắc chắn sẽ trừng phạt Trần Danh giả, mà anh thì rất vui lòng nhìn thấy cảnh đó”.
Tống Giai Âm trầm giọng nói: “Nếu chẳng may sự thật hoàn toàn ngược lại với những gì anh nghĩ thì sao?”
“Hoàn toàn ngược lại? Cùng lắm thì anh chịu bị đánh một trận. Dù cho anh có không quan trọng thế nào đi nữa, chắc chắn hiện tại bọn chúng vẫn chưa có ý định vứt bỏ anh, sẽ không có chuyện gϊếŧ anh đâu”. Tôi chẳng để ý nói, nghĩ ông đây lớn từng này rồi, có khi bị đánh còn nhiều hơn ăn cơm ấy chứ. Ông đây còn lâu mới sợ bị đánh!
Chỉ có điều khi tôi ngụy trang xong xuôi mới thấy Tống Giai Âm đang chau mày nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc. Tôi bưng mặt cô ấy, thơm lên trán cô ấy, dịu dàng nói: “Anh sẽ không sao đâu, em yên tâm đi!”
“Anh nhất định phải đi à?” Tống Giai Âm lại nghiêm túc hỏi.
Tôi gật đầu, nói: “Nhất định phải đi. Bởi vì anh muốn kiểm tra kết quả của suy đoán trong lòng bấy lâu nay”.
Tôi vốn cho rằng Tống Giai Âm sẽ khuyên tôi, ai ngờ cô ấy lại gật đầu, nói: “Được, em sẽ bảo vệ anh”.
Tôi nhìn cô ấy, trong lòng rất cảm động. Yêu một người thì phải tôn trọng sự lựa chọn của người đó. Tôi nghĩ vì vậy nên cô ấy mới không ngăn cản tôi nữa, dù cho cô ấy biết nếu cô ấy khăng khăng cản tôi lại, tôi nhất định sẽ nghe theo.
Tôi ôm Tống Giai Âm vào lòng, nói với giọng nhẹ nhàng: “Cảm ơn em. Yên tâm, anh nhất định sẽ quay về”.