Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạt Tang nói việc trước đây mẹ tôi bị khống chế như vậy đều do một người gây ra. Nhưng tôi vĩnh viễn không thể đoán ra người đó là ai. Hơn nữa, bà ấy còn không muốn để tôi tìm ra sự thật. Câu trả lời mập mờ nước đôi này khiến trong lòng tôi cảm thấy khó chịu như bị rết bò, vừa đau vừa ngứa rồi sau cùng tạo thành một loại ám ảnh tinh thần.

Tôi xoay người lại nhìn Mạt Tang, nói: "Tại sao chị không cho em biết người đó là ai?"

"Biết rồi thì cậu định làm gì? Tìm hắn báo thù sao?", Mạt Tang trầm giọng đáp.

Tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên!"

Nếu không vì kẻ đó thì có lẽ tôi sẽ không phải rời xa mẹ. Không, có lẽ lúc đầu tôi và mẹ vẫn phải xa nhau nhưng ít nhất sau khi chúng tôi đoàn tụ, mẹ có thể ở lại bên cạnh tôi một cách đường đường chính chính chứ không phải đứng từ xa lén lút dõi theo tôi như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi ngập tràn oán hận. Tôi nhìn Mạt Tang, nói với vẻ đầy thù hằn: "Bất luận kẻ đó là ai, em cũng sẽ làm cho hắn phải hối hận vì đã làm tổn thương mẹ!"

Mạt Tang nhìn vào mắt tôi một hồi lâu rồi thở dài, chị ấy nói: "Tôi không có tư cách để nói với cậu. Nếu cậu thực sự muốn biết thì hãy tự đi tìm mẹ cậu hỏi cho ra lẽ."

Tôi càng không nén được tò mò, rốt cuộc kẻ đó là ai mà có thể khiến cho cả Mạt Tang và lão Vệ đều không dám hé miệng nửa lời?

Lúc này, Đoàn Thanh Hồ ôm lấy cánh tay tôi dịu dàng nói: "Trần Danh, có nhiều chuyện chưa đến lúc em nên biết thì em cũng không nên truy cứu đến cùng. Việc em cần làm chỉ là chờ đợi đáp án đó mà thôi. Hơn nữa, có thể đến khi biết được đáp án rồi, em lại hi vọng mình đừng biết thì hơn."

Tôi quay sang nhìn Đoàn Thanh Hồ, lúc này gương mặt chị ấy trắng nhợt, trong mắt chất chứa nỗi bi thương mà tôi không thể nhìn thấu. Tôi chạm vào tay Thanh Hồ, chợt phát hiện đôi bàn tay ấy rất lạnh. Tôi không khỏi lo lắng liền hỏi: "Chị, chị có sao không?"


Thanh Hồ lắc đầu nói không sao, chỉ là hơi đau chân một chút. Tôi lập tức ôm eo Thanh Hồ rồi bế thốc lên. Chị ấy đỏ mặt nhìn Mạt Tang rồi nói: "Thả chị xuống."

Tôi hờ hững đáp: "Chị, bọn họ cũng đâu phải không biết mối quan hệ của 2 chúng ta. Đây cũng không phải lần đầu chúng ta thể hiện tình cảm trước mặt họ. Chị xấu hổ gì chứ?"

Nói xong tôi liền cứ thế mà ôm Thanh Hồ rời khỏi căn phòng đó.

Chỉ một lát sau, chúng tôi đã rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng. Vừa ra khỏi cửa đã có vài chiếc xe đỗ lại đợi tôi. Tôi, Đoàn Thanh Hồ và Mạt Tang lên chiếc xe đỗ ở giữa. Mạt Tang hỏi: "Trần Danh, chúng ta tới Án Thành trước hay về thẳng Nam Kinh?"

Tôi đáp: "Cứ tới Án Thành trước đi, chú Vương giúp đỡ em nhiều như vậy, chẳng lẽ em lại không tới cảm ơn chú ấy một tiếng. Còn cả cô Đinh, từ lúc xảy ra chuyện, cô vẫn luôn lo lắng cho em. Em phải trực tiếp gặp cô ấy để cô ấy thấy em vẫn bình an nếu không em có đi cũng không yên lòng."

Mạt Tang gật đầu, dùng điện thoại vô tuyến ra hiệu cho cả đoàn xe đi tới Án Thành.

Nhìn thấy phong cảnh hai bên đường cứ thế vụt qua ô cửa sổ, nhỏ dần rồi dần biến mất dưới ánh đèn nê ông, trong lòng tôi bỗng dâng lên nhiều cảm xúc. Nhớ lúc chúng tôi đến Hàng Châu phải cẩn trọng biết bao, chỉ sợ nếu bị phát hiện thì sẽ xong đời. Đến hôm nay, tôi đã chơi nhà họ Hàn một vố đau như vậy mà vẫn có thể nghênh ngang rời khỏi Hàng Châu. Đúng là cuộc đời này không ai biết trước được điều gì.
Tôi đưa tấm séc cho Mạt Tang, nói: "Sáng mai chị đổi tấm séc này ra tiền mặt rồi gửi nó vào tài khoản giúp em. Đúng rồi, lấy ra 1 triệu để thưởng cho Tôn Nam Bắc và các anh em ở công ty bảo vệ Bình An đã vất vả trong thời gian qua."

Mạt Tang nhìn dãy số trên tấm séc trong tay tôi, chậc lưỡi đáp: "Đổi đời thành đại gia rồi đúng không?"

Tôi ngại ngùng sờ mũi đáp: "Em thấy mình cũng đâu có làm gì nhiều, chỉ là cờ tới tay ai thì người đó phất."

"Còn không phải sao?", Mạt Tang vừa đếm xem trên séc có bao nhiêu số 0 vừa nói: "Có điều tôi nghĩ mãi không hiểu tại sao cậu nỡ bán hết số cổ phần đó đi? Nếu cậu muốn dẹp hết lũ lâu la kia, vươn tới đỉnh cao thì chẳng phải việc có cổ phần của nhà họ Hàn sẽ giúp cậu tránh được nhiều phiền phức, cũng vô cùng có lợi cho việc xây dựng thế lực của chúng ta sao?"
Tôi gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Vậy sao cậu còn bán?", Mạt Tang hỏi với vẻ khó hiểu.

Tôi hờ hững đáp: "Em biết mình không thể khống chế được nhà họ Hàn cho nên ngay từ đầu đã không có ý định thâu tóm cổ phiếu của họ. Hàn Tu Dương vì nghĩ em chỉ muốn có một chỗ đứng ở đất Hàng Châu, muốn bợ đỡ gia tộc họ Hàn nên mới chuyển nhượng cổ phần cho em. Nhưng ông ta không biết thực ra lí do em muốn có cổ phần là để đả kích Hàn Thanh Chí, khiến hắn căm ghét chính gia đình mình. Hai người có tin là nếu em bán cổ phần cho lão Vệ trước mặt ông già họ Hàn đó thì rất có thể ông ta sẽ tức hộc máu mà chết không?"

Nói đến đây, tôi cảm thấy có chút đáng tiếc liền nói: "Chỉ tiếc là, nếu ông ta chết ở đó thì em và lão Vệ không khỏi bị liên lụy nên em mới không làm việc dại dột đó. Em nghĩ, sáng sớm ngày mai, ông ta sẽ biết tin này. Đến lúc đó, ông ta có bị dọa cho sợ chết khϊếp thì cũng không liên quan gì đến em. Dù sao số cổ phần đó cũng là do ông ta tự nguyện chuyển nhượng cho em, em có toàn quyền quyết định đối với nó."
Cứ nghĩ đến việc sáng sớm mai Hàn Tu Dương sẽ biết được chuyện này, tôi lại muốn cười trên nỗi đau của ông ta.

Tôi nói: "Đương nhiên, em làm như vậy còn có 2 mục đích nữa. Một là, làm rối loạn cục diện ở Hàng Châu. Hai người cũng biết hiện nay nhà họ Hàn cường thịnh, nhà họ Vệ yếu thế nhất, thế lực nhà họ Quách phát triển nhanh và mạnh, còn nhà họ Nhan thì đang trượt dốc. Hiện nay, có thể nói nhà họ Hàn và nhà họ Quách dùng lợi ích để đổi lấy sự bình yên tạm thời. Nhưng chắc chắn nhà họ Quách sẽ không quên việc Hàn Thanh Chí đã làm. Chỉ cần một mồi lửa, 2 gia tộc này sẽ lao vào cắn xé nhau. Mồi lửa này chính là nhà họ Vệ - gia tộc đang nắm giữ 10% cổ phần nhà họ Hàn. Nếu nhà họ Quách muốn tiêu diệt nhà họ Hàn và nhà họ Nhan thì số cổ phần này cực kỳ quan trọng. Còn nhà họ Hàn, nếu muốn bảo vệ vị thế gia tộc số 1 Hàng Châu thì cũng phải giành bằng được số cổ phần này. Sau cùng là nhà họ Vệ, 10% cổ phẩn này chính là cơ hội cho họ trở mình. Không gia tộc nào có thể tiêu diệt đối thủ của mình một cách dễ dàng và nhanh chóng cả."
Mạt Tang trầm giọng hỏi: "Vậy còn nhà họ Nhan thì sao?"

Tôi liếc nhìn Đoàn Thanh Hồ rồi tiếp tục nói: "Nhà họ Nhan đắc tội với nhà họ Hàn, xưa nay cũng chẳng tốt đẹp gì với nhà họ Quách, quan hệ với nhà họ Vệ thì càng khỏi cần nói. Vậy hai người đoán xem họ sẽ có kết cục gì?"

"E rằng sẽ bị 3 gia tộc kia phối hợp với nhau để nuốt chửng.", Mạt Tang cũng quay sang liếc Đoàn Thanh Hồ một cái rồi nói một cách rất dè chừng.

Tôi đáp: "Không sai."

Mặc dù Đoàn Thanh Hồ trước giờ đều nặng tình với nhà họ Nhan nhưng tôi vẫn quyết không tha cho gia tộc này. Đây là kết cục mà họ đáng phải chịu."

"Em tin rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Hàng Châu sẽ rơi vào cục diện 3 cực mà cuộc chiến giữa 3 cực, tức 3 gia tộc còn lại này sẽ cực kỳ khốc liệt bởi thế lực của bọn họ chênh lệch không nhiều. Đây chắc chắn sẽ là một cuộc chiến dài, 3 gia tộc này đều sẽ vô cùng sốt ruột. Việc này đối với tương lai tới Hàng Châu phát triển của chúng ta không phải rất có ích sao?"
Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: "Còn mục tiêu thứ 2 thì đơn giản hơn

nhiều, em muốn Hàn Tu Dương học được bài học xương máu để ông ta ghi nhớ rằng tổn thất to lớn này là do Hàn Thanh Chí gây ra. Từ đó, khiến cho Hàn Thanh Chí không có cơ hội trở mình. Đương nhiên, muốn hoàn toàn tiêu diệt được Hàn Thanh Chí thì việc ngày mai vô cùng quan trọng."

Mạt Tang tiếp lời tôi: "Yên tâm đi, chúng ta đã cho người tung tin đồn rồi. Sáng mai cả Hàng Châu đều sẽ biết nhà họ Hàn vì Hàn Thanh Chí mà tổn thất nghiêm trọng. Mọi người cũng sẽ biết Hàn Thanh Chí ngạo mạn, thủ đoạn nham hiểm đến mức nào. Tôi đoán chắc những người trong nhà họ Hàn cũng sẽ phản đối hắn trở thành chủ nhân của cả gia tộc này. Hơn nữa, tôi nghe nói bố của Hàn Thanh Chí không hề thương yêu hắn mà chỉ thiên vị em trai hắn. Lần này bất luận là do áp lực từ những lời đồn đại hay là do sự thiên vị này thì cũng sẽ khiến Hàn Tu Dương vĩnh viễn tước đi quyền thừa kế gia sản nhà họ Hàn của Hàn Thanh Chí."
Tôi cười lạnh, nói: "Đúng vậy, đường đường là đại thiếu gia mà tự nhiên lại vướng phải bê bối như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành đối tượng bị trăm ngàn người ghét bỏ, phỉ nhổ, thành trò cười cho thiên hạ. Hắn sẽ suy sụp rồi chìm đắm trong men say. Lúc này đây, nếu như có một người phụ nữ chịu chấp nhận hắn, hắn chắc hẳn sẽ rất cảm động? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chắc chắn hai người họ sẽ nảy sinh tình cảm. Nhưng đến cuối cùng hắn sẽ phát hiện hóa ra người phụ nữ đó bị bệnh AIDS và đã lây cho hắn. Đến lúc đó, hắn chỉ có thể chờ chết. Chị nói xem...kết cục như vậy có hoàn mỹ không?"

Đây mới là toàn bộ kế hoạch đối phó với Hàn Thanh Chí của tôi. Tôi nhất định sẽ không tha cho hắn. Khoản bù đắp mà tôi nhận được là do tôi đã hứa sẽ tạm thời không đối phó với Hàn Thanh Chí, nhưng tôi chưa từng nói sẽ tha cho hắn.
Giọng nói của tôi lạnh tanh, trong xe cũng im lặng đến mức đáng sợ. Cả Mạt Tang và Đoàn Thanh Hồ đều ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi cười nhẹ, nói: "Có vẻ như em vừa hiện nguyên hình là một ác ma rồi thì phải? Có phải kế hoạch này quá tàn độc không?"

Mạt Tang hờ hững đáp: "Quả thực có chút tàn độc, nhưng mà rất đã, tôi thích."

Tôi cười, lo lắng nhìn sang Đoàn Thanh Hồ, chỉ sợ chị ấy sẽ vì những lời vừa rồi mà ghét bỏ tôi. Chị ấy nhìn lại tôi, ánh mắt ấm áp dịu dàng mà như có ẩn ý gì sâu xa. Đoàn Thanh Hồ nói: "Xem ra sau này chị không cần lo Trần Danh của chị bị người khác bắt nạt nữa rồi."

Tôi nhẹ nhàng ôm Thanh Hồ vào lòng, dịu dàng nói: "Đúng vậy, từ nay về sau, cuối cùng em cũng không phải nấp sau lưng chị, nhìn chị gặp nguy hiểm vì em nữa. Từ nay về sau, cuối cùng em cũng có thể trở thành trụ cột vững chãi che chở cho chị."

Đoàn Thanh Hồ cười nhẹ rồi nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má. Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Sao chị lại khóc?"


"Vì vui quá đó mà.", Thanh Hồ hạ thấp giọng đáp rồi lồng bàn tay mình vào bàn tay tôi. 10 ngón tay chúng tôi chạm nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út của chị ấy lấp lánh một cách kì lạ.


Tôi không đành lòng phá vỡ khung cảnh ấm áp hạnh phúc này nên dịu dàng hỏi: "Chị gối đầu lên đùi em ngủ một lát nhé?"


"Ừm.", Đoàn Thanh Hồ làm theo lời tôi nói, lí nhí nói câu gì đó tôi nghe không rõ. Tôi hỏi lại xem chị ấy vừa nói gì, Thanh Hồ mở to con ngươi xinh đẹp vẫn còn ngân ngấn nước mắt, dịu dàng nói: "Chị nói ước gì thời gian có thể dừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy. Chỉ tiếc là, thời gian chẳng chờ đợi ai và cũng chẳng ai giữ được cho thời gian ngừng trôi."

Tôi cười nhẹ, vuốt mái tóc dài mượt mà của Thanh Hồ, nói: "Nhưng chúng ta có thể giữ được nhau, vậy là đủ rồi."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK