Cảnh sát rất chuẩn xác, rất nhanh đã lục soát đến phòng làm việc của Hoàng Tam, tôi thấy Bào Văn cũng lặng lẽ đi cùng, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Sau khi cảnh sát khám xét xong, nét mặt Bào Văn giống như vừa ăn cứt, rất khó coi, dáng vẻ hoàn toàn không dám tin vào điều đó.
Nhìn Bào Văn ỉu xìu, lòng tôi liền dâng lên một tia khoái cảm.
Thật sảng khoái, tôi bây giờ rất thích cảm nhận cảm giác này.
Tôi tự thề với bản thân mình, đây chỉ mới là bắt đầu, tôi nhất định phải âm thầm làm cho Bào Văn hết lần này đến lần khác bị tổn thất, để cô ta sụp đổ!
Với lại, tôi còn có thêm một kế hoạch báo thù khác, nhưng tạm thời điều kiện chưa đủ, tôi vẫn chưa thể thực hiện. Mà kế hoạch này một khi thành công, tôi nhất định khiến cô ta đau khổ sống không bằng chết, mãi mãi hối hận.
Nghĩ tới đây, mặc dù đang trốn trong đám người nhưng tôi không nhịn được liền nhếch khóe miệng, cười vui.
Ngay lúc đó, Bào Văn đột nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua, tôi sợ sệt cúi đầu xuống, nhưng tôi có cảm giác cô ta đang nhìn chằm vào mình, tôi lập tức thấy thật căng thẳng.
Tôi nhẹ nhàng hé mắt nhìn Bào Văn, quả nhiên cô ta đang nhìn tôi, chẳng lẽ cô ta đã đoán được là tôi đã bán đứng?
Tôi có chút hoảng loạn, tiếp tục cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn thẳng vào Bào Văn.
Bào Văn nhanh chóng dẫn theo Tô Nhược Thủy đến chỗ tôi, tôi thấy lần này mình chết chắc rồi, nhưng cô ta chỉ lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm chắc tại tôi suy nghĩ nhiều thôi.
Cảnh sát cũng sớm rút lui, quầy bar trở lại kinh doanh như bình thường còn tôi liền được Hoàng Tam gọi vào phòng làm việc.
Xem ra tâm trạng Hoàng Tam đang rất tốt, ông ấy đưa cho tôi điếu thuốc, sau đó viết chữ đưa tôi xem: "Trần Danh, hôm nay cậu làm rất tốt, từ hôm nay trở đi cậu chính là người anh em của Hoàng Tam tôi".
Tôi có chút sợ hãi, cúi đầu nói cám ơn.
Hoàng Tam liền móc trong ví ra một xấp tiền, liếc mắt là chừng năm nghìn tệ, hắn đưa cho tôi, đồng thời viết chữ hỏi tôi làm sao biết được chuyện Bào Văn muốn hãm hại hắn.
Tôi cũng không từ chối, liền nhận lấy năm nghìn tệ, đồng thời nghĩ năm nghìn tệ này cũng không nhiều lắm, dẫu sao thì tôi cũng đã cứu cả cái quán bar của Hoàng Tam. Nếu nói như vậy, Bào Văn quả thật rất hào phóng, động một chút liền chi ra mấy nghìn tệ, điều này khiến tôi đột nhiên rất tò mò, Bào Văn chỉ là một nữ tiếp viên hàng không, sao lại có nhiều tiền như vậy?
Vì muốn có được sự tín nhiệm và cảm tình tốt của Hoàng Tam, tôi liền kể hết tình cảnh của mình, tôi nói mình là một con chó do Bào Văn bỏ tiền mua về để lừa gạt mẹ cô ta, đồng thời để giấu diếm thứ tình cảm không bình thường.
Tôi kể về bản thân mình một cách rất đáng thương, thường chịu nhiều ấm ức, cho nên bản thân rất muốn trả thù Bào Văn. Tôi thường xuyên lén xem điện thoại cô ta, hôm nay vừa đúng lúc xem được tin cô muốn hãm hại Hoàng Tam, vì thế liền tới để báo tin.
Những điều tôi nói căn bản đều là sự thật, hơn nữa lại nói về chuyện tình cảm, Hoàng Tam đương nhiên tin tôi, hắn vỗ một cái vào vai tôi, bảo tôi cứ làm việc tốt cho hắn, tiếp tục xem chừng Bào Văn, nếu cô ta có động tĩnh gì thì hãy nói với hắn ta, hắn sẽ không bạc đãi tôi.
Tôi gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, bởi vì Hoàng Tam dường như sẽ không trả thù Bào Văn, cũng có lẽ sẽ trả thù cô ta, chỉ là hắn không muốn nói với tôi, dẫu sao trên danh nghĩa tôi cũng là chồng Bào Văn, hắn sẽ không hoàn toàn tín nhiệm tôi.