Trần Danh giả không ngờ Trương Toàn lại ở bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng, biết đã trúng kế của tôi, không ghìm nổi tức giận trừng mắt nhìn tôi, rồi lập tức thay đổi vẻ mặt cười giả lả, nói với Trương Toàn: "Toàn Tử, cậu tức giận làm gì chứ? Những lời tôi nói vừa nói đều là gạt Nhĩ Hải thôi, tình cảm giữa hai chúng ta tốt như vậy, sao tôi có thể gϊếŧ cậu chứ? Cho dù Nhĩ Hải hắn có cầm súng chĩa vào đầu tôi, tôi cũng không thể làm như vậy. Còn nữa, nếu như cậu đã đến rồi thì hai chúng ta cùng dứt khoát ra tay gϊếŧ chết Nhĩ Hải, thế nào?"
Không ngờ Trần Danh giả đến bây giờ vẫn còn gian xảo đến vậy, trước mặt Bào Văn nhắc đến việc muốn gϊếŧ tôi, Bào Văn hỏi hắn có phải điên rồi không, hắn không thèm đếm xỉa đến Bào Văn, xem ra, tình cảm hắn dành cho Bào Văn cũng từ từ thay đổi từ khi hắn có chỗ dựa như hiện giờ rồi. Cũng không phải hắn không còn thích Bào Văn nữa, mà là hắn đã trở nên ngang ngược hơn, ngông cuồng tự cao tự đại hơn, có lẽ theo như hắn thấy, chỉ cần có nhà họ Vệ làm chỗ dựa cho hắn, hắn có thể chọc giận Bào Văn, đến cuối cùng Bào Văn vẫn phải ngã vào lòng hắn.
Tôi cười nhạt vỗ tay Bào Văn, ra hiệu tôi không sao, sau đó nhìn Trương Toàn.
Trương Toàn nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Danh giả, hắn đã theo đuôi phía sau Trần Danh giả đến, chỉ là tôi bảo Bào Văn gửi cho hắn một tin nhắn bảo hắn đợi ở bên ngoài một lát, còn Trần Danh giả đã dồn toàn bộ sự chú ý lên tôi, cho nên nhất thời không cảnh giác được bên ngoài có người, mới bị rơi vào cái bẫy của tôi. Nói thẳng ra Trương Toàn có lẽ đã nghe được toàn bộ những lời Trần Danh giả nói rồi.
Cho nên, mặc dù Trần Danh giả lúc này đang bày ra vẻ mặt thật tâm khuyên giải trấn an Trương Toàn, nói mình chỉ đùa thôi, nhưng không thể có được niềm tin của hắn nữa, bây giờ hắn nói muốn cùng Trương Toàn gϊếŧ tôi, Trương Toàn chắc chắn cũng hiểu rõ, nếu như thật sự làm như vậy thì tội lỗi sẽ là của Trương Toàn hắn, hắn vẫn phải chết.
Trương Toàn giả vờ không nghe thấy lời Trần Danh giả nói muốn gϊếŧ tôi, châm chọc khiêu khích nói: "Anh nói cho dù Nhĩ Hải có cầm súng dí vào đầu anh, anh cũng sẽ không gϊếŧ tôi sao? Nếu như đến chết cũng không sợ thì anh quỳ xuống trước mặt hắn không phải là được rồi sao? Anh quỳ xuống, anh sẽ không cần phải gϊếŧ tôi, đây là điều anh nói nhé, vì một người "anh em tốt" là tôi, chắc anh rất vui lòng làm như vậy chứ?"
Sắc mặt của Trần Danh giả thay đổi trong nháy mắt, hắn đanh mặt nói: "Toàn Tử, cậu nói như vậy có chút hơi ích kỷ rồi. Cậu có từng nghĩ bất luận thế nào, Nhĩ Hải cũng sẽ gϊếŧ cậu không, bất luận là tôi gϊếŧ hay hắn gϊếŧ, cậu đều phải chết. Cậu là anh em tốt của tôi, vì bảo vệ sự tự tôn của tôi cậu phải bảo tôi gϊếŧ cậu, đây mới là việc trọng tình trọng nghĩa cậu nên làm chứ, không phải sao? Cậu tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng".
Trần Danh giả nói xong câu này, Trương Toàn sững người, có lẽ là không ngờ Trần Danh giả có thể vô liêm sỉ như vậy, hắn tức giận gào lên: "Lẽ nào tôi nên chết vì anh sao? Còn nữa, tôi thà để kẻ thù gϊếŧ cũng không muốn bị chính người anh em tốt của mình gϊếŧ, lẽ nào anh không hiểu cảm giác này sao? Nhưng anh bây giờ đã không còn là anh em tốt của tôi nữa rồi, bởi vì tôi biết mình có mắt như mù nên mới coi loại người như anh là anh em!"
Trần Danh giả mất kiên nhẫn hỏi: "Nói đủ chưa vậy? Trương Toàn, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi cho cậu hai lựa chọn, một là bị tôi gϊếŧ, hai là cùng tôi gϊếŧ Nhĩ Hải, cậu tự mình chọn đi!"
Trương Toàn đột nhiên rút súng ra, chĩa vào Trần Danh giả, nghiến răng nói: "Tôi không chọn cái nào cả, tôi chọn gϊếŧ chết anh!"
Trần Danh giả lập tức thất sắc, đập bàn đứng dậy nói: "Anh muốn gϊếŧ tôi? Anh dám? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám động vào một cọng lông của tôi, tôi sẽ khiến cả nhà anh phải đền tội thay anh! Anh đừng quên, con gái của anh còn chưa đầy tháng đó, ha ha ha ha".
Súc sinh! Trong lòng tôi thầm chửi, còn Trương Toàn dường như bị người khác bắt được thóp, ánh mắt do dự bất định, đúng lúc này, Trần Danh giả quả nhiên ra tay, bắn một nhát súng vào hắn, Trương Toàn mở trừng mắt, không cam tâm và tuyệt vọng nhìn Trần Danh giả, rồi ngã vật xuống đất, Trần Danh giả không hề biến sắc buông súng xuống, quay lại nhìn tôi, cười lạnh hỏi: "Mãn nguyện chưa?"
Tôi cười không nói gì, hắn nhìn tôi nói: "Mày tưởng rằng chút tài vặt đó của mày có thể đả kích được tao thì mày đã quá coi thường tao rồi".
Tôi lạnh nhạt nói: "Đúng thế, tao quá coi thường mày, tao biết mày vô nhân tính, nhưng tao không ngờ mày lại vô nhân tính đến mức đấy".
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt của Trần Danh giả trở nên vô cùng khó coi, hắn hận nỗi không thể băm vằm tôi ra, tôi không nhìn hắn mà quay sang nói với Bào Văn: "Ăn cơm thôi, ăn xong chúng ta cùng đi dạo phố".
Bào Văn gật đầu, lúc này Trần Danh giả bắt đầu gọi điện thoại, tôi biết hắn đang tìm người xử lý thi thể, cũng mặc kệ hắn. Không lâu sau, thi thể của Trương Toàn được xử lý sạch sẽ, Trần Danh giả căn bản không có tâm trạng đối mặt với chúng tôi, cho nên hắn chuẩn bị rời đi, tôi cười ha ha hỏi: "Sao thế? Không ở đây thêm được nữa à? Tao nghĩ cũng phải, tao và vợ tao yêu đương tình cảm như vậy, chắc là đã khiến mày chướng mắt lắm nhỉ".
Trần Danh giả vừa nghe vậy, lập tức cười, không cam lòng chịu yếu thế nói: "Tao có gì mà không ở lại được, người bị người khác ngủ với vợ mình cũng không phải là tao, người chiếm được lợi là tao có gì mà không ở lại được chứ?"
Nghe đến đây, Bào Văn lập tức xù lông tức giận hét lên: "Anh im miệng cho tôi!"
Tôi trấn an cảm xúc của Bào Văn, dịu dàng nói: "Em yêu à, đừng tức giận, nếu như em tức giận thì tên khốn này chắc chắn sẽ càng đắc ý hơn, chúng ta không cho hắn cơ hội được đắc ý".
Bào Văn có chút bất an nhìn tôi, đại khái là sợ tôi để bụng, tôi quay đầu lại nhìn Trần Danh giả, nói: "Trần Danh, mày biết điểm kém cỏi nhất của một người đàn ông là gì không? Là khi hắn luôn ức hϊếp một người phụ nữ. Mày đã làm chuyện bỉ ổi nhất đối với đàn ông, tao thật sự không hiểu, mày có cái gì để kiêu ngạo và đắc ý chứ? Nếu tao là mày có lẽ bây giờ tao đã xấu hổ muốn chết rồi".
"Mày... Mày im mồm cho tao!" Trần Danh giả tức giận giơ súng về phía tôi, gào lên.
Tôi chỉ vào trán của mình, cười nói: "Vậy thì mày bắn một súng tao xem nào, mày cho rằng mày có nhà họ Vệ chống lưng, tổ chức sẽ thật sự không làm gì được mày sao? Mày đừng quên, trong tay tao có chứng cứ mày và mẹ mày phạm tội, nếu như mày thật sự dám nổ súng, tao cũng không ngại mất cả chì lẫn chài với mày đâu".
Trần Danh giả vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, hắn tức giận nốc cạn ly rượu, sau đó lại tiếp tục tự rót cho mình ly khác, tôi và Bào Văn uống rượu vang, vừa uống vừa cười nói thưởng thức đồ ăn, không lâu sau, mặt Trần Danh giả đã đỏ bừng lên, hai mắt đỏ au, về phía Bào Văn, cô ta cũng ngà ngà say ngả vào vai tôi, dùng giọng nói ngọt ngào gọi tôi: "Chồng à, em nóng quá".
Tôi thoáng liếc nhìn Trần Danh giả, chỉ thấy ánh mắt của hắn dán chặt vào Bào Văn, yết hầu bắt đầu di chuyển, thiết nghĩ chắc đang nuốt nước miếng. Tôi ôm chặt lấy Bào Văn, cười tủm tỉm nói: "Được, vậy anh đi thanh toán, em ở đây đợi một lát nhé, hôm nay không phải chúng ta đã mua hai hộp Durex sao? Hình như vẫn còn mấy cái chưa dùng hết, chi bằng một lát nữa chúng ta dùng hết luôn nhé, được không?"
"Đáng ghét, anh thật hư". Bào Văn cười ha ha, hôn lên mặt tôi một cái, tôi đứng lên đi trả tiền, vừa ra khỏi cửa tôi đến chỗ đại sảnh, người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh lúc này đang ở đó, anh ta giả vờ thu tiền, nhỏ giọng nói: "Camera kín trong phòng của các anh tôi đã ghi lại rồi, đây anh cầm lấy".
Lúc tôi trả tiền thì thuận tay nhận chiếc USB anh ta đưa, hỏi: "Thứ trong rượu vang đó có dễ kiểm tra ra không?"
"Không dễ, đó là một loại thuốc kí©ɧ ɖụ© mới mà chúng tôi mang từ nước ngoài tới, rất khó kiểm tra ra được thành phần, bởi vì nó bài tiết rất nhanh, đi vệ sinh cái là có thể bài tiết hết". Người đàn ông nước ngoài nói rồi đưa tiền thối lại cho tôi, khuôn mặt nở một nụ cười xấu xa, nói: "Bây giờ anh lên là có thể chứng kiến được cảnh anh muốn nhìn thấy đó".
Tôi dửng dưng nói: "Mong vậy".
Cất tiền thừa đi, tôi loạng choạng trở lại phòng, lúc này, Trần Danh giả đã ở trong trạng thái say chuếnh choáng rồi, hơn nữa còn nảy sinh suy nghĩ không đứng đắn với Bào Văn, còn Bào Văn đã uống phải thuốc kí©ɧ ɖụ©, nếu như Trần Danh giả thật sự làm gì cô ta, sợ là cô ta cơ bản sẽ không phản kháng, đương nhiên, tôi cũng không ngốc đến mức thật sự cắm cho mình đôi sừng lên đầu, trong phòng đó có máy quay, hai người họ thật sự muốn làm gì thì sẽ có nhân viên phục vụ vào giám sát ngăn cản.
Tôi chính là muốn Trần Danh giả không làm ăn gì được Bào Văn nhưng lại bị gánh tội sỉ nhục cô ta!
Cửa phòng vừa mở, đập vào mắt tôi là cảnh tượng khiến tôi "tức giận", chỉ thấy Trần Danh giả ôm lấy Bào Văn, Bào Văn thì đắm đuối nhìn hắn, vuốt ve khuôn mặt hắn, si mê gọi hắn một tiếng "Trần Danh", tôi biết thật ra cô ta gọi không phải là tên Trần Danh giả, mà là tôi, giây phút này, trong lòng tôi đột nhiên lại dấy lên một sự chua xót, tôi cắn răng, phẫn nộ quát: "Hai người đang làm gì vậy?"
Bào Văn giật mình, ánh mắt nhìn lại Trần Danh giả đã lộ ra vài phần căm ghét, cô ta đẩy Trần Danh giả ra, chửi: "Anh... Anh đang làm gì vậy?"
Trần Danh giả lại không muốn bỏ qua cơ hội ly gián hai vợ chồng tôi, tận tình khuyên bảo nói với Bào Văn: "Văn Văn, em còn muốn gượng ép tình cảm của bản thân đến lúc nào nữa, vừa nãy lúc em gọi tên anh tình cảm nồng nàn như vậy, trong tim em chắc chắn là yêu anh".
Bào Văn lắc đầu, nhìn tôi nói: "Em không có......"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta quát: "Em tưởng anh điếc sao? Bào Văn, anh cứ luôn cho rằng em là người bị hắn làm nhục, cho nên anh mới tha thứ cho em, bao dung em, nhưng không ngờ, em lại thật sự có tình cảm với hắn, vậy em ở bên cạnh anh rốt cuộc là vì cái gì?"
Bào Văn muốn nói nhưng tôi quát lại: "Đủ rồi, anh đã nghe đủ những lời giải thích của em rồi, bởi vì đó toàn là những lời dối trá! Anh thật sự có mắt như mù mới yêu em nhiều như vậy!"
Nói xong, tôi đá cửa rời đi.
Trước khi đi khỏi, tôi thấy ánh mắt của Bào Văn đầy sự oan ức, giây phút đó, tôi không khỏi tự hỏi mình, tôi đối xử với cô ta như vậy có phải hơi quá đáng không? Chỉ là khi nghĩ lại Bào Văn cô ta đã đối xử với người tôi yêu thế nào, đã đối xử với những anh em của tôi thế nào? Tất cả những gì tôi làm với cô ta thật sự vẫn còn quá nhẹ nhàng!
Nghĩ đến đây, tôi dứt bỏ sự do dự đột nhiên xuất hiện đó, ra khỏi khách sạn Hilton, dễ dàng đá bay chiếc đuôi giám sát kia của tôi, sau đó đi về phía công viên, lúc này, trong lòng tôi vui mừng nhảy nhót, cứ nghĩ đến tôi sắp được gặp Tống Giai Âm, tôi lại cảm thấy dưới chân như có Phong Hỏa Luân, hận nỗi không thể lập tức bay đến nơi cần đến!